Từ chiếc xe bọc thép lại có một phụ nữ tóc ngắn nhảy xuống. Người phụ nữ dáng người đầy đặn, làn da rám nắng và trong tay cầm một khẩu súng tiểu liên.
Cô tiến đến bên cạnh chàng trai trẻ.
“Chị Nghiên, cậu ta nói thịt nướng không phải là thịt ma vật.”
“Chị nghe rồi.” Ánh mắt người phụ nữ sắc như dao, đảo qua từng người họ, cuối cùng dừng lại trên người Lam Đồng. Người sau ngẩng đầu, trong một thoáng, cô cảm thấy như mình đang bị một con ma vật hùng mạnh săn đuổi.
Cô hạ súng xuống, dùng hành động này để thể hiện thiện ý và nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Các cậu may mắn thật, có thể săn được thú bình thường.”
Đường Kỷ Chi: “Vận may của chúng tôi đúng là cũng không tệ.”
Người phụ nữ nhận thấy trong ba người, thanh niên trẻ đẹp trai này có thái độ dễ chịu nhất, nở nụ cười hiền lành không chút tổn hại, bèn hỏi: “Là thịt thỏ sao?”
Cô nhìn thấy bộ da thỏ lột bên cạnh.
“Đúng vậy.” Đường Kỷ Chi đáp: “Các vị có muốn cùng ăn không?”
Người phụ nữ và chàng trai trẻ sững sờ.
Ai mà không biết thịt bình thường quý giá thế nào trên hòn đảo này, nhiều người còn giết nhau để giành lấy một miếng thịt, vậy mà thanh niên này lại mời họ ăn chung một cách tự nhiên?
“Dĩ nhiên, không phải miễn phí đâu.” Đường Kỷ Chi từ tốn bổ sung thêm một câu: “Cần đổi bằng vũ khí.”
Người phụ nữ và chàng trai trẻ nhìn nhau, người phụ nữ sảng khoái nói: “Được thôi, các cậu muốn đổi gì?”
Đường Kỷ Chi không rành về vũ khí, quay sang nhìn La Điệt, anh đáp: “Trên xe của các vị còn gì nữa?”
Người phụ nữ bật cười, ra hiệu cho chàng trai trẻ lên xe lấy đồ. Một lát sau, cậu ta xách xuống một chiếc túi vải, người phụ nữ nói: “Tất cả đều ở đây, các cậu cứ chọn đi.”
Cô đã nhìn thấu, trong ba người này, ngoài thanh niên trẻ đẹp không rõ sức mạnh, hai người còn lại đều rất mạnh, đặc biệt là người đàn ông tóc dài kia, trông rất nguy hiểm.
Nhưng rõ ràng họ lại thiếu vũ khí.
Một đội ba người thậm chí không có nổi vũ khí, thế mà lại có thể săn được thú bình thường. Những người thế này, nếu kết giao được thì nên kết giao. (App T-Y-T)
La Điệt chọn hai khẩu súng, một viên đạn laser và một con dao găm.
Người phụ nữ ngạc nhiên: “Chỉ… Chỉ chọn từng này thôi sao?”
La Điệt gật đầu.
Anh cũng muốn chọn thêm, chỉ là trong ba người, Đường Kỷ Chi không biết dùng súng, còn Lam Đồng… Từ đầu đến giờ chẳng hề liếc nhìn đồ vật lấy một cái, chỉ chăm chú ngắm thỏ nướng, rõ ràng là chẳng quan tâm.
Nếu chọn nhiều hơn thì thành ra anh phải gánh cả đống vũ khí ấy, lại thêm phiền.
Nụ cười của người phụ nữ càng trở nên chân thành hơn. Giao dịch thành công, Đường Kỷ Chi cảm ơn sự thẳng thắn của họ: “Cảm ơn nhiều nhé.”
“Không, người cần cảm ơn là chúng tôi.” Người phụ nữ chân thành nói: “Có thể đổi một chút vũ khí lấy bữa ăn bình thường, quá đáng giá rồi.”
“Tôi tên là Đường Nghiên.” Cô chỉ vào chàng trai trẻ: “Cậu ấy là Võ Tu Khiết, gọi là Tiểu Võ cũng được.”
Đường Kỷ Chi: “Tôi cũng họ Đường, Đường Kỷ Chi.”
Cùng họ khiến hai bên gần gũi hơn, La Điệt cũng giới thiệu, bầu không khí trở nên hòa hợp.
Đến lượt Lam Đồng, anh không phản ứng gì, Đường Kỷ Chi đành thay anh giới thiệu: “Anh ấy tên là Lam Đồng, không thích nói nhiều.”
“Đương nhiên rồi, đó là niềm kiêu hãnh của kẻ mạnh mà.” Đường Nghiên nói.
Đường Kỷ Chi: “...”
Tiểu Võ tinh mắt nhìn thấy có thứ gì đó nhô lên từ trong đất cách đó không xa, rút súng ra ngay: “Có cái gì đó!”
Không khí hòa hợp lập tức trở nên căng thẳng vì động tác của cậu ta, Đường Kỷ Chi quay đầu liếc một cái, trong đầu nghe tiếng kêu thảm thiết của đám rễ cây ma. Cậu nhếch khóe miệng, quay lại nói: “Chắc cậu nhìn nhầm rồi, không có gì đâu.”
Tiểu Võ cau mày, có chút không vui trước lời Đường Kỷ Chi. Cậu ta sao có thể nhìn nhầm được.
Đường Kỷ Chi tỏ vẻ nghiêm túc: “Nếu thực sự có gì, đồng đội của tôi đã phát hiện ra rồi, sao tôi còn yên tâm nướng thịt thỏ thế này chứ.”
Tiểu Võ bị nói cho đứng hình, một phần thấy lời Đường Kỷ Chi có lý, nhưng cũng không muốn tin rằng mình hoa mắt, rõ ràng cậu ta đã thấy thứ gì đó chui vào đất. Đang nghĩ ngợi thì Đường Nghiên giáng cho cậu ta một cái bợp tai “Bốp” một tiếng: “Tôi đã dạy cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có hoảng hốt như vậy!”
Tiểu Võ ôm đầu đang đau nhói, không dám lên tiếng.
“Rồi, ăn được rồi đây.” Đường Kỷ Chi lấy con dao nhỏ đã rửa sạch cắt một miếng thịt thỏ bỏ vào miệng, biểu cảm thoả mãn khiến tất cả mọi người, ngoại trừ Lam Đồng, không kiềm được mà nuốt nước miếng.
Một con thỏ không đủ chia cho năm người, nhưng còn có nồi nước dùng, cộng lại thì cũng đủ no.
Cái bụng trống rỗng giờ được lấp đầy, tay chân bủn rủn của Đường Kỷ Chi bắt đầu có sức trở lại, cậu như sống lại lần nữa.
Đường Kỷ Chi liếc qua Lam Đồng, thấy anh khi ăn miếng thịt thỏ đầu tiên chỉ cắn phần rìa, nhíu mày lại như đang cố gắng nếm thử xem hương vị ra sao, sau đó mới cắn thêm một miếng nhỏ nữa.
“Có ngon không?” Đường Kỷ Chi lại gần.
Lam Đồng nhíu mày, trả lời thành thật: “Hơi kỳ.”
“Chỉ là thiếu gia vị mà thôi. Nếu có gia vị sẽ ngon hơn rất nhiều.” Đường Kỷ Chi đáp: “Lần sau nếu có dịp tôi lại nướng cho anh ăn.”
Ánh mắt xanh băng giá liếc qua cậu, rồi Lam Đồng khẽ “Ừm” một tiếng.
“Hu hu hu, ngon quá đi mất, giá mà Trọng ca còn ở đây…” Tiểu Võ vừa liếm hết chút dầu còn sót lại trên tay, bỗng bật khóc.
Tiểu Võ vừa khóc, mắt Đường Nghiên cũng đỏ hoe, mắng: “Cậu coi cậu kìa, nhìn cậu như cái thằng mít ướt!”
Cô hít mũi, lau đi giọt nước mắt rơi nơi khóe mắt rồi nói với Đường Kỷ Chi: “Bọn tôi có một đồng đội, cậu ấy bị thương rồi không qua khỏi. Điều tiếc nuối duy nhất của cậu ấy là ở trên đảo này mấy năm mà chưa từng được ăn một miếng thịt nào.”
Câu chuyện nặng nề quá, Đường Kỷ Chi liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao các vị có xe vậy? Trên đảo này còn có chỗ nào sản xuất xe à?”
Đường Nghiên nhìn cậu với vẻ khó hiểu, thấy ánh mắt của La Điệt cũng thoáng nét tò mò, ngập ngừng nói: “Các cậu chưa nghe về Bộ lạc Adam sao?”
Đường Kỷ Chi đương nhiên không biết, còn La Điệt tiếp lời: “Trước đây tôi có gặp một người bị thương, cậu ta nói rằng có một bộ lạc đã trồng được lúa gạo.”
“Trời đất, đừng nói là các cậu sống mãi ở quanh đây mà chưa từng ra ngoài nghe ngóng gì đấy nhé.”
Đường Nghiên nhìn họ như thể họ vừa bước ra từ thời tiền sử. “Đó là Bộ lạc Adam. Họ trồng lúa thành công từ đầu năm nay, mặc dù sản lượng chưa cao nhưng nơi đó đã xây dựng được nền văn minh cơ bản của con người.”
“Một số ma vật sau khi săn sẽ rơi ra nguyên liệu quý hiếm, loại nguyên liệu này có thể tái sinh sau khi luyện lại, chúng là tài nguyên tái tạo đấy!”
“Bộ lạc đã có các giáo sư đến nghiên cứu. Họ dùng năng lượng gió để xây dựng nhà máy điện, chế tạo vũ khí mạnh hơn từ những nguyên liệu quý… Giống như chiếc xe này, chỉ cần các cậu săn được ma vật và thu thập nguyên liệu quý, các cậu có thể đến bộ lạc để đổi lấy.”
“Bộ lạc chào đón những người sống sót đến đó, nếu có kỹ năng thì sẽ được trọng dụng.”
Đường Nghiên kể sơ qua về những gì cô biết về Bộ lạc Adam. Cô và Tiểu Võ cũng vừa rời bộ lạc không lâu.
Hòn đảo này rất lớn, lớn đến mức các giáo sư của bộ lạc phát minh ra thiết bị dò tìm đặc biệt mà vẫn không xác định được diện tích cụ thể.
Đây là một thế giới độc lập trên đảo.
Sống trong bộ lạc phải đổi chác để lấy tài nguyên. Đường Nghiên cùng đồng đội ra ngoài săn ma vật để thu thập nguyên liệu quý hiếm, nhưng thứ này lại hiếm khó tìm, đến nỗi một đồng đội của họ đã mất mạng trên đường.
“Bọn tôi tính quay về bộ lạc để bổ sung nhu yếu phẩm. Các cậu thì sao?” Đường Nghiên hỏi.
Bộ lạc đã xây dựng được nền văn minh cơ bản của loài người, tất nhiên là một nơi tốt. Và ban đầu mục tiêu của họ cũng là bộ lạc Adam, chỉ là…
Đường Kỷ Chi nhìn La Điệt, người đang chậm rãi siết chặt tay, bắt gặp ánh mắt của cậu, La Điệt khẽ nói: “Cậu và Lam Đồng cứ đến bộ lạc Adam trước đi, tôi tìm được Tiểu An rồi sẽ đến.”
Đường Kỷ Chi: “…”
La Điệt mỉm cười: “Cậu đừng lo, tôi đã sống với Tiểu An ở đây ba năm rồi, một mình thì vẫn ổn.”
Ánh mắt La Điệt kiên định, anh đã đưa ra quyết định. Đường Kỷ Chi mở miệng định nói điều gì nhưng không thốt nổi lời khuyên.
Nhưng mà, Thời Tiểu An đã chết rồi.
Đường Nghiên và Tiểu Võ không hỏi Tiểu An là ai, Đường Nghiên chỉ hỏi lại: “Các cậu quyết định xong chưa? Nếu các cậu định đi bộ lạc, chúng ta lên đường ngay, nếu thuận lợi, có lẽ sẽ đến sau ngày kia.”
“Chúng tôi vừa ăn no, nghỉ ngơi chút đã, gấp gì chứ.” Đường Kỷ Chi đứng dậy, phủi bụi bám trên người rồi cầm lấy bộ xương thỏ còn lại sau bữa ăn: “Tôi đem chôn đống xương này ở bên kia, biết đâu chừng chẳng bao lâu sau lại mọc ra một con thỏ trắng to chà bá nữa thì sao.”
Đường Nghiên bật cười lớn, nháy mắt đầy tinh nghịch: “Cưng à, đừng tưởng tượng quá phong phú nhé!”
Đường Kỷ Chi thoáng giật khóe miệng “Cưng” là cái kiểu gọi gì vậy, nhưng cậu không tranh cãi, chỉ mỉm cười rồi ôm bộ xương thỏ đi tới cái hố nơi cậu tìm thấy chiếc ba lô ban nãy.
Cậu nhảy xuống.
“Dây leo nhỏ, ra đây nào.” Đường Kỷ Chi đặt bộ xương xuống đất.
Những ngọn dây leo nhỏ thi nhau ngoi lên, một nhánh vươn ra cuốn lấy bộ xương. Mặc dù thịt đã được gỡ sạch nhưng bộ xương vẫn còn giòn, thoảng chút hương thơm.
“Loài người, đây là xương gì vậy? Sao lại thơm thế!” Bình thường chúng không bao giờ ăn xương vì xương chẳng có vị, ăn không ngon.
Đường Kỷ Chi không thấy chút nào tội lỗi khi cho lũ nhóc ăn xương, nói: “Cứ thử đi xem sao.”
Không đợi cậu nói thêm, bộ xương thỏ đã bị dây leo lôi xuống đất.
Đường Kỷ Chi mặc kệ chúng, tìm một chỗ ngồi rồi lấy quyển sổ vẽ trong túi ra.
Cậu lật đến trang vẽ con thỏ, nhưng trang giấy trống trơn, chẳng còn gì cả.
Con thỏ mà cậu vẽ đã biến mất.
Điều này có nghĩa là, con thỏ mà cậu vẽ đã thật sự sống dậy, không phải ngẫu nhiên, mà là tất cả đều có thật.
【Trời đất!】
【Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Con thỏ trên giấy biến mất rồi sao???】
【Có chuyện gì vậy trời?】
【Chẳng lẽ con thỏ vẽ ra biến thành thật à? Ý là thế hả???】
【Người mới này là ai đây? Cậu ta đến từ hành tinh nào vậy trời?】
【Kích thích quá đi mất! Thú vị ghê!】
【Này, mọi người không thấy là kích thích sao? Ngay từ đầu khi tôi nhìn thấy người mới này, tôi đã cảm thấy cậu ta khác biệt rồi!】
…
Lòng bàn tay Đường Kỷ Chi rịn mồ hôi, sau một lúc bình tĩnh lại, cậu lấy bút ra, cắn nắp bút, rồi bắt đầu vẽ một cách nhanh chóng.
Cậu đang vẽ Thời Tiểu An.
Thời gian có hạn, cậu không thể vẽ chính xác. Đường Kỷ Chi từng luyện mắt bằng cách ngày ngày tập vẽ chân dung, thậm chí có lúc còn ngồi ngoài phố vẽ chân dung miễn phí cho người qua đường.
Nhanh nhất thì có thể hoàn thành một bức chân dung trong mười phút.
Những dòng bình luận tràn ngập trên màn hình bỗng dần lắng lại trước động tác của cậu, khán giả càng thêm tò mò: Người mới này đang vẽ cái gì? Cậu ta định làm gì?
Khuôn mặt của Thời Tiểu An hiện lên rõ mồn một trong đầu Đường Kỷ Chi, cổ tay cậu chuyển động nhanh nhẹn, trên trang giấy trắng tinh dần hiện ra hình bóng của một người.
Cậu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, đến cả đám dây leo ăn xong bộ xương cũng ngoan ngoãn chui ra nhìn, không dám làm phiền vì đã được ăn “Đồ cúng” của cậu.
Chưa đầy mười phút, Đường Kỷ Chi buông bút.
Trên trang giấy là gương mặt tươi cười với hai chiếc răng khểnh đáng yêu của Thời Tiểu An.
【Trời ạ, sao tự dưng tôi thấy hồi hộp thế này!】
【Không lẽ một người sống sẽ bước ra thật sao?】
【Tim tôi đập thình thịch, rõ ràng chưa có chuyện gì xảy ra mà tôi cứ bị cậu người mới này làm cho hồi hộp lây.】
【Khoan đã!!!】
【Bức vẽ… Nó biến mất rồi!】
【Ôi trời ơi!!!】
【Mẹ ơi trời ạ!!!】
Bình luận trên màn hình khựng lại một chút, sau đó nổ tung.
Tim Đường Kỷ Chi bỗng chốc như ngừng đập, cậu nhìn thấy Thời Tiểu An trong bức tranh dường như bị một bàn tay vô hình xóa đi từng nét, rồi biến mất hoàn toàn.
Đồng thời, một bóng đen xuất hiện trước mặt, trước mắt cậu bây giờ là một người.