Giữa lúc ấy, La Điệt nhẹ giọng nói: “Cậu đừng lo, để tôi lo. Cậu chờ ở đây, tôi xuống dưới xem có kiếm được gì không.”
Đang rơi vào cơn mơ hồ, Đường Kỷ Chi hiểu nếu mình đi theo chỉ làm vướng chân, nên cậu gật đầu, ôm con thỏ trắng ngồi xuống một góc: “Anh cẩn thận chút nhé.”
Cậu xoa xoa đôi tai mềm mượt của con thỏ, cảm thấy cuốn sổ vẽ trong túi cạ vào hông, muốn thử vẽ thêm cái gì đó để xác minh suy đoán của mình, nhưng rồi quyết định nén lại, giờ không phải lúc thích hợp.
Đột nhiên, một cảm giác mạnh mẽ khiến cậu ngẩng đầu lên. Gió biển thổi ào ào, làm tóc cậu bay tán loạn và mắt cay xè.
Mặt biển phẳng lặng bỗng nổi sóng, lờ mờ như có gì đó trôi qua dưới đáy nước. Đường Kỷ Chi nheo mắt lại, chậm rãi đứng dậy, thấy bóng dáng một người đang tiến dần lên từ mặt biển.
Mái tóc dài đen óng mượt, làn da trắng mịn màng, người ấy dường như cảm nhận được ánh nhìn của Đường Kỷ Chi, đôi mắt xanh như băng hơi ngước lên, ánh mắt như khóa chặt lấy cậu.
Đường Kỷ Chi: “…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play