Trong lúc tôi đang ngây người ra đó, một giọng nói có phần đáng yêu kéo tôi trở lại từ trạng thái mơ màng.
- Còn ở đó ngẩn ngơ làm gì? Không mau qua đây đi, không muốn sống nữa à?
Tôi men theo hướng giọng nói nhìn sang, nhìn thấy một người anh chàng trông khá dễ thương đang thò đầu ra từ cánh cửa bên phải của tôi. Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng căn bản không có thời gian để cho tôi suy nghĩ. Bởi vì cái tên đội mũ trùm đầu kia bắt đầu rút rìu ra và…chuẩn bị tấn công tôi một lần nữa.
Sẽ chết mất, thật sự sẽ chết mất!
Khát khao sống đột ngột bùng phát Khiến tôi thành công bò dậy từ mặt đất và lao như điên về phía căn phòng nơi anh chàng dễ thương kia đang ở. Cũng may người đàn ông đội mũ trùm đầu kia không thể lập tức rút rìu ra được, nhờ vậy tôi mới có thể trốn thoát thành công, nhưng cánh cửa này thật sự có thể ngăn cản được tên đó ư?
- Yên tâm đi, đây là địa bàn của tôi, anh ta sẽ không vào được đâu.
Nghe nói như vậy tôi thấy an tâm hơn một chút, quay người lại chuẩn bị cảm ơn lại không thấy bóng dáng của người đó. Khoan đã, vừa rồi giọng nói của anh ta hình như truyền đến từ bên dưới…
Tôi nuốt một ngụm nước bọt và nhìn xuống, khi bắt gặp cái đầu của anh chàng dễ thương rốt cuộc tôi cũng hiểu sự không ổn vừa nãy đến từ đâu. Vừa rồi tôi đang nằm sấp trên mặt đất, thế nhưng chỉ nghiêng đầu một chút đã có thể trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh chàng dễ thương này. Ban đầu tôi nghĩ anh ta cũng đang nằm sấp, ai ngờ đâu anh ta chỉ có mỗi cái đầu nên chỉ có thể úp mặt xuống đất thôi.
Thấy tôi nhìn vào anh ta, anh ta có chút ngượng ngùng mỉm cười với tôi:
- Cô cứ nhìn tôi mãi thế làm tôi xấu hổ quá.
Một cái đầu hướng về phía mình còn cảm thấy xấu hổ, thật là một cảnh tượng khó tin và rùng rợn…
Trái tim nói tôi nên ngất đi, nhưng lý trí lại bảo tôi rằng tôi không thể. Vừa mới đi dạo một vòng quỷ môn quan, tôi nhanh chóng buộc bản thân phải chấp nhận một sự thật mà tôi không dám chấp nhận nhưng lại không thể không chấp nhận.
Đây không phải là trò đùa, mà là một cuộc chiến sinh tồn phiên bản thực có thể sẽ mất mạng thật sự. Hơn nữa đây còn là thiết lập cốt truyện trong game otome kinh dị tôi sắp chơi!
Ngay từ đầu nhìn thấy người đàn ông đội mũ trùm đầu kia tôi đã cảm thấy có chút quen mắt, sau khi nhìn thấy cái đầu của anh chàng dễ thương trước mặt, tôi lập tức chắc chắn. Người đàn ông đội mũ trùm đầu và anh chàng “đầu” dễ thương này là hai trong số sáu hồn ma đẹp trai. Chính là những hồn ma mà tôi phải chinh phục nếu muốn sống sót!
Có lẽ do tôi suy nghĩ quá lâu nên anh chàng “đầu” dễ thương lại lên tiếng:
- Cô ổn chứ? Mặt cô trông có vẻ tệ lắm.
Tôi cố gắng nở nụ cười:
- Tôi không sao.
- Thật sao? Nhưng mặt cô trắng bệch ấy.
Tôi gật đầu thật nhanh.
- Không được, vẫn nên đưa cô đến chỗ anh Dặc kiểm tra cho chắc ăn.
Nghe xong câu đó tôi lập tức lắc đầu, người tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là cái vị tên anh Dặc này. Bởi vì anh ấy có mái tóc trắng, điều này khiến người mê tóc trắng như tôi căn bản không cưỡng lại được. Tất nhiên đây không phải là nguyên nhân chính, chính vì mái tóc trắng đó nên tôi đã đặc biệt chú ý đến phần giới thiệu của anh ấy.
Anh chàng tóc trắng đó là một bác sĩ, nhưng anh ấy là một bác sĩ điên thích làm thí nghiệm trên cơ thể người. Anh ấy cũng có một cái tên khác, đó là “đồ tể”.
Tôi vừa lắc đầu xong thì giọng nói vốn dịu dàng của anh chàng dễ thương lập tức trở nên u ám lạnh lẽo.
- Cô đang từ chối ý tốt của tôi sao?
Ôi không, làm sao tôi lại quên mất anh chàng dễ thương này tuy nhìn có vẻ vô hại nhưng cũng là một con ma chứ?
Muốn sống sót thì phải chinh phục họ, nhưng nếu muốn chinh phục thành công thì tốt nhất là làm theo ý họ. Nói như thế nào thì anh chàng dễ thương này cũng là người dễ nói chuyện nhất mà tôi từng gặp. Đã bị tên đàn ông đội mũ trùm đầu truy sát, không thể để thêm một kẻ truy sát nữa.
- Không phải, ý tôi là anh vừa cứu tôi, lại còn lo lắng cho sức khỏe của tôi, liệu có phải làm phiền anh quá rồi không?
Anh chàng dễ thương lại cười:
- Sao lại phiền được chứ? Cô ôm tôi, tôi dẫn cô đi tìm anh ấy.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải ôm lấy cái đầu đó cẩn trọng rời khỏi phòng.