Thư Mặc đoán rằng phần lớn những người nghe quảng cáo hôm qua giờ mới bắt đầu xuất phát từ trấn Quang Minh.
Cô gật đầu: “Có, chờ chút nhé.”
Ánh mắt của vợ chồng Tưởng Thanh lập tức sáng lên.
Thư Mặc suy nghĩ một lát, đi ra cửa, kéo quầy hàng di động để bên ngoài.
Đến lúc bật bếp nấu lẩu Oden, mùi thơm tỏa ra có thể thu hút thêm khách qua đường.
Cả gia đình Phó Nhất Minh cũng đi theo cô. Tưởng Thanh, vì hôm qua không đi chợ, giờ thấy quầy hàng di động sáng bóng, sạch sẽ không một hạt bụi, trong lòng âm thầm hài lòng.
“Chủ quán hẳn là người sạch sẽ, gọn gàng. Người như vậy mở quán thì ở lại đây chắc chắn yên tâm,” Tưởng Thanh nghĩ.
Thực tế, cô không biết rằng tất cả đều do hệ thống tự động làm sạch hàng ngày, Thư Mặc chẳng tốn chút công sức nào.
Dù vậy, sạch sẽ thì vẫn là sạch sẽ.
Nhận ra ánh mắt của Tưởng Thanh, Thư Mặc cho rằng cô ấy đang thèm lẩu Oden, nên giới thiệu luôn: “Ngoài kẹo hồ lô, trong quán còn có lẩu Oden, bánh bao thịt, cà phê sữa, và chè đường phèn tuyết lê nấm tuyết. Mọi người có muốn thêm gì không? À, lẩu Oden cần nấu, nên sẽ mất khoảng 15 phút chờ đợi.”
Hạo Hạo không để tâm đến những điều đó, trong lòng cậu bé chỉ nghĩ đến món “kẹo hồ lô ngọt lịm” mà cậu đã ăn hôm qua. Ngược lại, Phó Nhất Minh và Tưởng Thanh thì là người biết đánh giá giá trị.
Khi nghe Thư Mặc liệt kê những món ăn khác, ánh mắt hai người như sáng lên.
Cả hai trao đổi một ánh nhìn, rồi Tưởng Thanh tiếc rẻ lẩm bẩm: “Sớm biết thế này thì sáng nay đã không ăn nhiều như vậy…”
Hôm qua sau cả ngày đường dài, buổi tối dựng trại ngủ say, sáng nay cả nhà thức dậy bụng đói meo. Chẳng để ý mà ăn no căng, giờ lại thấy hối hận.
Những món như bánh bao thịt, lẩu Oden, nghe thôi đã khiến người ta thèm thuồng. Phó Nhất Minh nuốt khan, gượng gạo nói: “Nếu ăn bây giờ mà không thưởng thức được trọn vẹn thì thật phí phạm. Thôi chúng ta nhịn chút, đến trưa hãy xuống ăn.”
Thư Mặc khẽ đáp: “Được thôi.”
“Ba ơi, con muốn kẹo hồ lô!” Hạo Hạo không nhịn được, kéo kéo tay áo Phó Nhất Minh, giọng nũng nịu.
Nhìn về phía quầy hàng nhỏ, phía trên cắm một tấm bảng gỗ, hiện giờ trông trống trơn, khác hoàn toàn với cảnh hôm trước khi những xiên kẹo hồ lô đỏ rực rỡ được bày đầy trên đó.
Do lo ngại vấn đề vệ sinh, Thư Mặc không chuẩn bị sẵn quá nhiều cùng lúc để tránh bị lạc hương vị. Nghe cậu bé nói, cô hỏi: “Muốn bao nhiêu xiên?”
“Ba xiên,” Tưởng Thanh đáp ngay.
Dù sao kẹo hồ lô vẫn là thứ mà họ có thể thưởng thức được ngay bây giờ.
Thư Mặc chọn nhập hàng ngay tại chỗ, lập tức, trên bảng gỗ xuất hiện thêm ba xiên kẹo hồ lô.
Những quả sơn tra được lựa chọn cẩn thận, mỗi quả đều to, tròn và căng mọng. Lớp đường bọc bên ngoài mỏng, đều đặn, ánh lên màu vàng nhạt trong suốt, như ngọc sáng lấp lánh dưới ánh nắng, khiến người nhìn không khỏi thèm thuồng.
Tưởng Thanh từng nghe nói có người bán kẹo hồ lô trong chợ, nhưng đây là lần đầu cô tận mắt thấy. Cô không ngờ món ăn vặt này lại để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy.
Với người phương Bắc như cô, kẹo hồ lô chính là một loại đồ ăn vặt truyền thống phổ biến mỗi khi đông về. Vào mùa đông, khắp các con đường, ngõ nhỏ thường thấy những chiếc xe đẩy bán khoai nướng và kẹo hồ lô. Khi còn nhỏ, trên đường tan học, cô thường bị tiếng rao lảnh lót thu hút, dùng chút tiền tiêu vặt ít ỏi để mua một xiên từ chiếc kệ kính nhỏ.