Thư Mặc vội ngăn anh lại: “Chờ một chút, tôi còn chưa giới thiệu xong mà.”

“A, xin lỗi.” Phó Nhất Minh chớp mắt ngượng ngùng, rồi cười nhẹ: “Cô nói tiếp đi.”

“Ngâm suối nước nóng đơn lẻ là 50 điểm một lần, không giới hạn thời gian. Trẻ em dưới 12 tuổi được giảm nửa giá.”

“Rẻ quá!”

Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Phó Nhất Minh và Tưởng Thanh.

Họ nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Với những người chơi giàu kinh nghiệm như họ, số tiền này chẳng đáng là bao.

Nhưng Thư Mặc vẫn chưa nói hết…

“Trừ việc chỉ có suối nước nóng riêng ngoài trời, nơi này của chúng tôi còn cung cấp dịch vụ lưu trú. Trong thời gian ở lại, khách hàng có thể sử dụng suối nước nóng thoải mái, không giới hạn.”

“Ngoài ra, chúng tôi còn có phòng gia đình cao cấp dạng áp mái, diện tích lớn hơn nhiều so với phòng thường, cảnh quan đẹp hơn, môi trường cũng yên tĩnh hơn. Một đêm giá 500 điểm. Tôi có thể dẫn mọi người lên xem thử phòng trước.”

Thư Mặc nói một hơi, ánh mắt đầy mong đợi nhìn hai người.

Phó Nhất Minh và Tưởng Thanh, từ khi nghe nửa đầu đoạn giới thiệu, biểu cảm dần rơi vào trạng thái ngơ ngác.

Đến khi nghe xong mức giá mà Thư Mặc báo, trong lòng cả hai lập tức có cảm giác giống hệt nhóm Tống Vi ——

Chủ quán này đúng là xuống trần gian để làm từ thiện!

Cả hai vợ chồng cùng nói một câu: “Không cần xem nữa, chúng tôi ở luôn!”

………

Thư Mặc không hề thấy mức giá mình đặt có vấn đề gì.

Khách tới suối nước nóng thường nhắm đến việc tắm nước nóng. Nếu còn thu phí riêng cho việc đó thì quả thật rất kỳ quái.

Chi phí duy trì phòng gia đình riêng có suối nước nóng là 50 điểm mỗi ngày, cô chỉ việc thêm một con số 0, đưa ra giá 500 điểm.

Hiện tại, chi phí nhân công ở lữ quán gần như không đáng kể. Chăn ga, vỏ gối hay nước trong bồn tắm đều được hệ thống tự động làm sạch sau khi khách trả phòng — dù sao cũng chẳng trò chơi nhập vai nào yêu cầu người chơi tự dọn dẹp phòng tắm cả.

Từ góc độ kinh doanh, mức giá này mang lại lợi nhuận khá ổn định.

Phó Nhất Minh hài lòng thanh toán ngay.

【Đã thu: 500 điểm】

Thư Mặc nhìn thông báo hệ thống, lòng vui mừng khôn xiết.

Vị khách đầu tiên đã chọn phòng cao cấp nhất, đúng là khởi đầu thuận lợi!

“Xin hỏi mọi người muốn đi tắm suối nước nóng trước hay để tôi dẫn lên xem phòng trước?” cô hỏi.

“Không cần vội.” Phó Nhất Minh vội vàng đáp, “Cho hỏi hôm qua cô bán kẹo hồ lô, giờ còn không?”

Hạo Hạo, dù đang bị mẹ giữ chặt, vừa nghe đến ba chữ “kẹo hồ lô” thì lập tức dựng tai lên.

Phó Nhất Minh liếc nhìn con trai, có chút ngại ngùng giải thích: “Hôm trước tôi nghe nói cô mở quán ở chợ, sáng sớm hôm sau liền dắt con ra xếp hàng. Không ngờ nhiều người đến sớm như vậy, năm sáu giờ sáng đã chen chúc. Khi đến lượt chúng tôi, kẹo hồ lô và lẩu Oden đều hết sạch.”

Phó Nhất Minh lắc đầu bất lực.

“Hôm qua tôi mua được một xiên kẹo hồ lô từ chỗ khác cho con trai ăn thử. Ai ngờ thằng bé ăn xong lại đòi thêm, khóc nháo suốt. Tôi và vợ không còn cách nào, đành hỏi địa chỉ lữ quán, chiều hôm qua lập tức lên đường.”

Thư Mặc chợt hiểu ra.

Hèn gì họ lại đến đây ngay khi lữ quán vừa khai trương.

Dám liều mình di chuyển cả ban đêm, vợ chồng họ quả thực vừa gan dạ vừa “chịu chơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play