Đến khi Thư Mặc chuẩn bị đóng cửa quán, vẫn còn rất nhiều người trong nhà ăn bàn tán không ngớt về cảnh tượng kỳ diệu vừa rồi.
“Trước tiên, xin chúc mừng chủ quán nhé! Nghe nói ai nhìn thấy ‘ánh mặt trời dát vàng trên núi’ sẽ gặp may mắn suốt cả năm. Có vẻ quán của cô sắp nổi tiếng rồi đấy!” Một vị khách cười nói.
“Chúng tôi cũng được thơm lây nhờ chủ quán.”
“Chủ quán khai trương đại cát! Ngày mai có thể thêm món thịt kho tàu không?”
Với tư cách là người kinh doanh, Thư Mặc tất nhiên rất vui khi nghe những lời chúc tốt đẹp như vậy. Cô mỉm cười đứng ở cửa tiễn khách, đón nhận tất cả những lời chúc mừng với thái độ khiêm nhường và biết ơn.
Có khách yêu cầu thêm món cho ngày mai, Thư Mặc cũng gật đầu đồng ý sẽ cân nhắc. Thực đơn của quán thay đổi theo ngày, nên dù món này không có vào ngày mai thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện. Nhờ cách giao tiếp khéo léo, cô khiến các vị khách rời đi với tâm trạng đầy phấn khởi.
— Vừa được thưởng thức những món ăn ngon, vừa ngắm cảnh đẹp, còn gì khiến người ta không vui cho được?
Còn chuyện ngày mai ăn gì, hầu hết mọi người đều chẳng bận tâm nhiều.
Quán suối nước nóng này đã mang lại cho họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến ai cũng tin tưởng tuyệt đối vào Thư Mặc.
Dù ngày mai chủ quán phục vụ món gì đi nữa, chắc chắn đó sẽ là món ngon nhất!
Tuy nhiên, cũng có không ít người tỏ ra rất hài lòng với thực đơn hôm nay. Nghe nói ngày mai có thể sẽ thay đổi món ăn, nhiều người quyết định đóng gói mang về những món mình yêu thích, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội thưởng thức nữa. Điều này khiến Thư Mặc phải bận rộn tăng ca thêm một lúc lâu để kịp chuẩn bị cho khách.
Gia đình Tưởng Thanh cũng nằm trong số đó. Hai vợ chồng đứng xếp hàng đợi thanh toán khá lâu mới đến lượt mình. Họ nhanh chóng đặt năm phần súp kem bơ nấm và bánh tart trứng, quyết định mang về phòng để thưởng thức sau.
Khi thấy Phó Nhất Minh thanh toán mà mắt không hề chớp, Thư Mặc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
“Bánh tart trứng có thể để được khá lâu, nhưng súp kem bơ nấm nếu để nguội thì hương vị sẽ không còn ngon nữa đâu.”
“Không sao đâu!” Phó Nhất Minh cười tự tin, đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt sau lớp kính ánh lên vẻ thông minh. “Chỉ cần đặt vào nước suối nóng trong phòng để cách thủy hâm lại, ngày mai vẫn có thể ăn ngon lành.”
Dù sao thì ở suối nước nóng, mọi thứ đều dễ dàng giải quyết.
“Biện pháp này cũng đâu có khó khăn gì.” Phó Nhất Minh lạc quan nói, tay xách hộp đồ ăn đóng gói.
Thư Mặc chớp chớp mắt, cảm thấy có chút bối rối. “Cũng đúng… Nhưng, vậy các anh chị định ăn hết năm phần đó trước 12 giờ trưa mai sao?”
Phó Nhất Minh ngẩn ra:
“Không ăn sáng và trưa sao? Đương nhiên là vẫn ăn bình thường rồi!” Anh chớp mắt, hơi khó hiểu trước câu hỏi của Thư Mặc. “Súp kem bơ nấm chắc để được đến tối ngày mai chứ?”
“Để đến ngày mai thì không vấn đề gì, sẽ không hỏng đâu.” Thư Mặc gật đầu, rồi ngập ngừng nói thêm: “Nhưng mà… ngày mai 12 giờ trưa là phải trả phòng. Sau khi trả phòng thì các anh chị sẽ không còn nước suối nóng để hâm đồ ăn nữa.”
Phó Nhất Minh: “???”
Tưởng Thanh: “!!!”
Lời nói của Thư Mặc như sét đánh ngang tai.