Không chỉ riêng Trần Huy, trong đội ngũ còn nhiều người khác khi nhìn thấy hình ảnh gia đình ba người nọ vui vẻ, hòa thuận bên nhau, cũng đều bất giác trầm ngâm, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng.
Gần về chiều, khi mặt trời dần lặn xuống phía Tây, ánh sáng trong nhà ăn cũng nhạt dần, phủ lên không gian một lớp bóng tối mờ mờ. Thư Mặc đang định bật đèn thì bất ngờ nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ góc phòng.
“Nhìn kìa! Mọi người mau nhìn về phía dãy núi tuyết xa xa!”
Quán suối nước nóng này nằm ngay dưới chân dãy núi tuyết, trên một vùng đồng bằng rộng lớn. Từ cửa sổ kính lớn của nhà ăn, có thể thu trọn cảnh núi tuyết nối tiếp nhau kéo dài đến tận chân trời. Ngày thường, cảnh này vốn quen thuộc đến mức chẳng mấy ai để tâm, nhất là trong những lúc phải đối mặt với những trận chiến ngoài vùng hoang dã. Thế nhưng, giờ đây, khi đang ngồi trong không gian ấm áp, an toàn của quán trọ, lòng người đã khác. Khung cảnh quen thuộc ấy bỗng trở nên nên thơ và dễ chịu lạ thường.
Sau khi đã ăn uống no nê, không ít người cảm thấy lòng thư thái hơn hẳn. Nghĩ đến việc trở về phòng hay lều trại cũng chẳng có gì thú vị, họ quyết định ở lại nhà ăn, vừa thưởng trà, vừa ngắm cảnh. Cảm giác như đang tận hưởng một kỳ nghỉ thực sự.
Chính vào lúc không gian đang tràn ngập sự an yên ấy, tiếng hét vừa rồi đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Nghe thấy tiếng gọi, mọi người lập tức quay đầu về phía cửa sổ, rồi không kìm được, họ đồng loạt thốt lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.
“Trời ơi!”
“Đẹp quá!”
Trước mắt họ là một cảnh tượng tuyệt đẹp: ánh hoàng hôn nhuộm vàng rực đỉnh núi tuyết cao sừng sững. Lớp tuyết trắng như phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, tỏa ra một thứ ánh sáng vàng lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, tim như bị cuốn vào từng tia sáng.
Thư Mặc không khỏi nín thở.
Những đám mây mù quanh năm bao phủ đỉnh núi vào lúc này đã tan biến, để lộ trọn vẹn hình dáng hùng vĩ của dãy núi. Cả ngọn núi dường như chìm trong ánh vàng rực rỡ, mang theo một vẻ đẹp uy nghiêm, thần thánh, khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác bản thân thật nhỏ bé trước thiên nhiên vĩ đại. Thư Mặc chưa từng có khoảnh khắc nào ý thức rõ ràng về sự bé nhỏ của mình như lúc này.
Thời gian như ngưng đọng lại ở giây phút ấy. Tất cả mọi người trong nhà ăn đều lặng người, mắt không rời khỏi cảnh tượng hùng vĩ bên ngoài. Hoàng hôn chiếu vào phòng, phủ lên không gian một lớp ánh sáng dịu dàng, mờ ảo, khiến mọi thứ càng thêm huyền ảo.
Mãi đến khi mặt trời dần khuất bóng và ánh đèn trong phòng bật sáng, mọi người mới dần lấy lại được tinh thần.
Có người vô thức vỗ nhẹ vào ngực, cảm nhận nhịp tim vẫn còn rộn ràng, rồi thốt lên:
“Không ngờ lại có thể được nhìn thấy cảnh ‘ánh mặt trời dát vàng trên núi’ ở đây.”
Trong thế giới trò chơi, tuyết sơn vốn rất phổ biến, nhưng do ảnh hưởng của thời tiết và địa hình, cảnh tượng ánh sáng mặt trời dát vàng như vậy lại cực kỳ hiếm gặp.
Điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là trong suốt khoảng thời gian ngắm cảnh, không có một con ma thú nào bay qua quấy rầy. Điều này giúp họ có thể hoàn toàn yên tâm chiêm ngưỡng cảnh đẹp mà không bị gián đoạn.