Trở lại phủ An Vĩnh hầu.
Khúc Ngưng Hề đi đến Hàm Xương đường trước, báo cho lại sắp xếp của hoàng hậu cho phụ mẫu.
Khúc Viên Thành một lòng muốn cho Tam lang đọc sách đi thi, mong con thành rồng, mộ danh tiểu thần đồng Thượng Kinh đã lâu. Ông ấy vô cùng coi trọng hôn sự này: "Không ngờ hoàng hậu có thể bắt tay với Vương thừa tướng, nếu có thể chọn trúng, không còn nghi ngờ gì nữa, đây sẽ là một việc vui."
Chu thị cũng mừng rỡ, cười đến nỗi không ngậm miệng được: "Người nhà Vương gia giỏi học hành như vậy, đến lúc đó tỷ phu dìu dắt tiểu cữu tử, cho dù không được bái nhập môn hạ của Ngạn Đàn, Tam lang cũng sẽ tiến bộ nhiều trong học vấn."
Song thân vui mừng, vội vàng thu xếp cho Khúc Ngưng Hề.
Địa điểm gặp được hẹn vào năm ngày sau, ở chùa Cô Lan, Phật môn thanh tịnh, không hợp trang điểm đậm, Chu thị gấp gáp đặt may một bộ váy áo ở cửa hàng tơ lụa Nhã Quyên trên phố Hoài An.
Mùa xuân ấm áp hoa nở, mọi người bắt đầu cởi bỏ lớp áo khoác nặng nề.
Chiếc váy dài màu đỏ thẫm bằng lụa dày, ba xâu vàng mới mua được một tấm, vừa duyên dáng lại tươi tắn, kết hợp với trâm vòng pha lê đọng sương mai khiến cho Khúc Ngưng Hề nổi bật như một Liên Hoa tiên tử.
Vốn nàng đã có làn da trắng ngần như ngọc, trên cổ tay thon mảnh lại đeo thêm chiếc vòng tay pha lê lấp lánh khiến người nhìn không thể rời mắt.
Ngày xuất hành, Tôn ma ma vẫn gọi Ngân Bình đi theo hầu hạ. Dù cảm thấy nàng ấy có phần vụng về, nhưng so với nàng ấy, Ngân Hạnh còn cần được rèn luyện thêm.
Trong xe ngựa đi đến chùa Cô Lan, Ngân Bình nhiều chuyện đã bắt đầu lẩm bẩm:
"Vương công tử là thư sinh yếu ớt, chùa Cô Lan lại có nhiều bậc thang như vậy, thật không ngờ lại chọn nơi này..."
Khúc Ngưng Hề nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: "Chúng ta leo lên được, sao hắn lại không thể."
Ngân Bình ngẫm lại thấy cũng đúng, gật đầu nói: "Người văn nhã thư sinh không hẳn là yếu ớt. Ví như thái tử điện hạ, ai mà ngờ tài cưỡi ngựa bắn cung của ngài ấy lại ngang ngửa với Nhị hoàng tử."
Nhị hoàng tử không đọ nổi văn nên cố gắng vượt thái tử trong môn cưỡi ngựa bắn cung. Thế nhưng, vị công tử áo trắng phong nhã đó tưởng chừng không vướng bụi trần lại cũng chẳng thua kém bao nhiêu.
Ngân Bình đột nhiên nhắc đến Thái tử, Khúc Ngưng Hề bỗng dưng nghiêng đầu sang, nói: "Đừng nhắc đến hắn."
Ngân Bình giơ tay vả vào miệng: "Nô tỳ biết rồi."
Ban đầu Khúc Ngưng Hề không xem trọng Nhị hoàng tử, từ khi biết lớp vỏ ngụy trang của Bùi Ứng Tiêu, cán cân càng lệch đi.
Nụ cười dịu dàng mà đầy mưu tính, cộng với sức mạnh bẻ gãy cổ người khác, e rằng, võ lực của y cũng không hề tầm thường. Cưỡi ngựa bắn cung không nổi trội, có lẽ là đang giữ lại thực lực.
Đại Hoàn có một vị thái tử như vậy, các hoàng tử khác lấy gì mà tranh?
Khúc Ngưng Hề cũng từng nghi ngờ, vì sao Bùi Ứng Tiêu phải ngụy trang bản thân để giả vờ yếu đuối? Qua mặt Cung Phù Đan sao? Lý do này dường như có phần gượng ép, mẫu tử Hoàng hậu có vẻ không phải là mối đe dọa lớn đối với y... Trừ phi y có mưu đồ lớn hơn nữa, ví dụ như là... Báo thù cho tiên hoàng hậu?
Nghĩ đến đây, Khúc Ngưng Hề không khỏi rùng mình, nàng biết rất ít về những bí mật trong cung, cũng không biết tiên hoàng hậu đã mất thế nào. Nếu như Thái tử muốn trả thù cô mẫu, đã làm đến mức này rồi, hẳn là muốn mạng của bà ta?
Vậy thì Khúc gia sẽ ra sao?
Những nỗi lo này, không phải là thứ mà Khúc Ngưng Hề có thể gánh nổi.
Nàng không có bất kỳ quyền lên tiếng nào, bản thân còn thân bất do kỷ, không có người trù tính cho nàng, nàng bị mắc kẹt trong đó, là một con châu chấu nhỏ trên dây thừng, có thể làm gì đây.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tháng hai hoa đào nở rộ, chùa Cô Lan nằm trên đỉnh núi, thời tiết trên cao hơi se lạnh, những bông hoa đào đua nhau khoe sắc.
Thể trạng của Khúc Ngưng Hề khá tốt, nàng leo từng bậc thang một, chỉ hơi thở dốc đôi chút.
Hôm nay Tôn ma ma không tới mà là A Thúc đi theo, giúp xách một ít bánh ngọt, túi nước và ô dù. Đến chùa, Ngân Bình nhận bánh ngọt, để A Thúc đợi, tạm thời không cần đi theo.
Ở cả hai viện Nam và Bắc đều có phòng trà phục vụ hương khách, sau khi dâng hương thì có thể vào nghỉ chân.
Đã đến chốn của thần Phật, tất nhiên Khúc Ngưng Hề phải thực hiện một lần lễ bái.
Tôn ma ma là người chu đáo, chuẩn bị bánh chay, làm thành nhiều kiểu khác nhau, thêm hai đĩa hoa quả, lễ vật đủ đầy.
Hai chủ tớ dâng hương từng nơi một rồi theo sự hướng dẫn của tiểu hòa thượng, đi tới Bạch tháp ở hậu viện.
Bạch tháp của chùa Cô Lan nằm ẩn mình giữa rừng hoa đào, toàn bộ công trình là màu trắng, lan can được xây bằng ngọc trắng, thánh khiết trang nhã. Lúc này là thời kỳ hoa đào nở rộ, sắc hồng của hoa đào hòa quyện với Bạch tháp, hai màu sắc tương phản tạo thành bức tranh tuyệt đẹp.
Lúc Khúc Ngưng Hề đến, Vương Cẩm Ý vừa hoàn thành bức tranh của mình. Vì muốn vẽ tranh, hắn đã đến từ sớm, thư đồng đứng bên chờ, bút, mực, giấy, nghiên đều đủ. ( truyện trên app T•Y•T )
Vương Cẩm Ý liếc mắt một cái đã thấy Khúc Ngưng Hề.
Sợ là chẳng ai có thể phớt lờ bóng hình đỏ thẫm nổi bật đó, đứng giữa rừng đào, quả thật có thể nói rằng người còn xinh hơn hoa.
Vương Cẩm Ý nhanh chóng thu lại ánh nhìn, dặn thư đồng chờ tranh khô rồi cất đi, rồi nói: "Khúc cô nương, đi theo ta."
Giọng điệu có phần tùy ý chứ không phải lễ độ như nàng hình dung.
Thư sinh... chẳng phải đều coi trọng lễ nghĩa sao?
Rõ ràng, Vương Cẩm Ý không giống với thư sinh bình thường.
Hắn ta đi phía trước, chỉ chú tâm dẫn đường, không quay đầu lại nhìn Khúc Ngưng Hề lấy một cái, hướng thẳng đến Bạch tháp.
Khúc Ngưng Hề không nói gì, im lặng đi theo hắn ta lên tầng tháp, còn Ngân Bình thì giữ khoảng cách không xa phía sau.
Lên đến lầu ba, Vương Cẩm Ý mới dừng bước. Hắn ta chắp một tay sau lưng, quay lại dò xét Khúc Ngưng Hề.
Yểu điệu thục nữ, da dẻ mịn màng, đôi mắt đen như ngọc sáng long lanh, giống như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
Vương Cẩm Ý mở miệng trước: "Vương mỗ không biết, Khúc hoàng hậu đã thuyết phục thế nào mà khiến mẫu thân ta đồng ý cuộc gặp gỡ này, hôm nay gặp cô nương, quả thật là khuynh thành."
"Chỉ là, cưới vợ phải cưới người hiền, e rằng không hợp với Vương mỗ."
Câu nói sau đối với một cô nương mà nói thì hơi có chút nặng lời rồi. Ngụ ý nói dung mạo nàng quá nổi bật, có thể khó giữ được sự đoan trang trong nhà, không hợp với hình mẫu hiền đức.
Khúc Ngưng Hề đưa tay sờ lên mặt mình, cũng không tức giận, trả lời: "Thân thể tóc tai đều là do phụ mẫu ban tặng, nếu Vương công tử đã băn khoăn thì cứ vậy mà bỏ qua thôi."
Lời này thành công khiến Vương Cẩm Ý ngẩn ra trong chớp mắt, cô nương này, thế mà lại thừa nhận nhan sắc của mình?
Thật sự là... Không biết khiêm tốn!
Hắn ta không nhịn được mà chăm chú quan sát biểu cảm của nàng, phát hiện nàng thật sự không để ý, Khúc gia mất đi "chế long rể hiền" như hắn ta mà cứ thờ ơ như vậy sao?
Cũng không phải là Vương Cẩm Ý kiêu ngạo, hắn ta chỉ nói lên sự thật. Cả Thượng Kinh đều biết tình hình Khúc gia là như thế nào. Dựa vào Khúc hoàng hậu nhà đó mới có chức Hầu gia, trở thành huân quý.
Khúc Viên Thành không có bất kỳ tài cán gì, rất bình thường, chưa kể, nội tình nhân mạch cũng không có gì nổi bật.
Mà Vương gia, Hữu thừa tướng nắm thực quyền trong tay, trong nhà có mấy tiểu bối học hành, tài năng xuất chúng. Không có gì bất ngờ, qua hai năm nữa, phụ tử cùng làm quan trong triều, hoặc là "một nhà ba vương" cũng chưa biết chừng. Đủ để gánh vác môn hộ, phồn thịnh lớn mạnh.
Đại tiểu thư Khúc gia này thường xuyên xuất hiện bên cạnh hoàng hậu, mơ hồ có người gọi nàng là "Mỹ nhân gỗ". Yên tĩnh, không gây phiền hà, ngoài vẻ đẹp ra, dường như nàng không có phẩm chất dịu dàng tài đức nào khác.
Chỉ gặp mặt ngắn ngủi, Vương Cẩm Ý cũng không nhìn rõ tính cách của Khúc Ngưng Hề như thế nào, nhưng mà, dù sao phong thái nàng cũng không tệ lắm. Đổi lại là các tiểu thư khác, khi cảm thấy bị coi thường, không chừng đã xấu hổ rồi.
Khúc Ngưng Hề không hề biết suy nghĩ của Vương Cẩm Ý, mà dù có biết ấn tượng ban đầu của hắn ta hơi thay đổi, nàng cũng sẽ không để ý. Ngay cả nếu hôm nay có hợp ý, nàng cũng sẽ tìm cách ngấm ngầm phá hỏng mọi chuyện. Ai bảo một người như con rối gỗ thì sẽ không biết suy nghĩ chứ? Nàng không định dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, thuận theo ý hoàng hậu mà mù quáng xuất giá.
‘Lần đầu thai thứ hai’ của nữ tử, không thể xem nhẹ.
Vì Vương Cẩm Ý thẳng thắn, hai người không cần lãng phí thời gian, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Bạch tháp, chia tay mỗi người đi về một hướng.
Không ai phát hiện, Bạch tháp của chùa Cô Lan lại có một gian phòng bí mật.
Bên trong, cách một bức tường là căn phòng hiếm người đặt chân đến, nơi chỉ có một ngọn đèn trường minh lặng lẽ cháy.
Ánh đèn hắt lên một bài vị nhưng mặt bài vị trống trơn, không khắc chữ nào.
Bùi Ứng Tiêu ngồi im mặt không cảm xúc, y không thường tới đây nhưng mỗi lần đến đều ngồi lại hơn nửa canh giờ. Cũng không phải là y chưa từng nghe tiếng động từ ngoài tường, Bạch tháp mở cửa đón khách, thỉnh thoảng cũng sẽ có người đến. Nhưng thật không ngờ y lại tình cờ nghe được cuộc gặp mặt giữa tiểu cô nương và nam tử.
Bùi Ứng Tiêu không nghe ra nam tử là ai nhưng công tử họ Vương, chỉ cần đoán qua cũng đủ rõ.
Khúc hoàng hậu, quả thật tham vọng không nhỏ.