Quay về quá sớm thì khó bề giải thích. Cảnh đẹp ở chùa Cô Lan không tệ, so với những ngôi chùa hương khói mịt mù khác ở Thượng Kinh, nơi này có phần yên bình hơn.

Khúc Ngưng Hề dẫn Ngân Bình đi dạo xung quanh, hoàn toàn không ngờ được, ở một nơi như thế này vậy mà cũng sẽ gặp họa.

Trong chùa có một hồ nước, không trồng hoa sen, giữa hồ có bốn bức tượng đá của tiểu Phật "Hỉ Nộ Ai Nhưỡng".

Khúc Ngưng Hề vừa đi tới bên hồ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ phía sau.

Quay đầu nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy cảnh Ngân Bình bị đánh ngất xỉu, trong chớp mắt tiếp theo, nam tử che mặt mặc áo ngắn kia đã vung tay đẩy thẳng nàng xuống hồ nước.

Tim Khúc Ngưng Hy đập mạnh, chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi rơi xuống nước, không có thời gian phản ứng gì cả.

Sau khi đạt được mục đích, nam tử kia lập tức bỏ chạy, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng. Còn Khúc Ngưng Hề, nàng vùng vẫy vài cái trong nước, sặc vài ngụm rồi chân chạm vào lớp bùn đáy hồ.

Thì ra hồ nước ở chùa Cô Lan không sâu, chỉ ngập đến ngực nàng, coi như là một phen hú vía.

Nhưng... nữ tử chưa lấy chồng rơi xuống nước, không những xấu hổ mà thân thể còn dễ dàng bị nhìn thấu. Dù triều Đại Hoàn có phóng khoáng đến mấy cũng chưa đến mức có thể tự do để lộ cơ thể như vậy.

Người đẩy nàng xuống không muốn hại tính mạng nàng mà là muốn phá hủy danh dự của nàng sao?

Khúc Ngưng Hề chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, mùa xuân nước trong hồ trên núi khá lạnh, lạnh đến mức nàng run lập cập.

Tay chân nàng dùng hết sức bò lên trên bờ nhưng mỏm đá bên bờ quá cao, gần như ngang với mũi nàng, không thể trèo lên nổi.

Khúc Ngưng Hề không biết phải làm sao, nhìn thấy Ngân Bình ngất xỉu trên mặt đất, nếu nàng lên tiếng kêu cứu sẽ dễ thu hút người khác...

Đúng lúc này, một bóng người màu đen lọt vào trong tầm mắt, Khúc Ngưng Hề vội vàng bắt lấy cơ hội, nhỏ giọng kêu cứu.

"Vị công tử này, mau cứu ta!"

Khúc Ngưng Hề ngẩng đầu nhìn, người qua đường này mặc một bộ áo bào đen, thân hình cao ráo, nhìn rất quen mắt.

Nhìn kỹ lại, rõ ràng là đường nét khuôn mặt lạ lẫm, vậy mà đôi mày ánh mắt lại có cảm giác như đã từng quen biết...

"Khúc cô nương đang ngâm mình ở đây à?" Người đi ngang qua khẽ nhướn mày, vừa mở miệng Khúc Ngưng Hề đã nhận ra y.

Là Bùi Ứng Tiêu!

Bùi Ứng Tiêu mặc áo đen, mặt không cảm xúc. Khí chất và y phục khác hẳn với vị Thái tử điện hạ ấm áp, miệng lúc nào cũng mỉm cười của Đông cung, khuôn mặt dường như cũng được che đi.

Nếu không phải Khúc Ngưng Hề sớm biết rõ bộ mặt thật của y, chỉ sợ không dám chắc chắn như vậy.

Nhưng là Bùi Ứng Tiêu, không sai.

Khúc Ngưng Hề nhanh chóng được kéo lên bờ, nàng được cứu rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Chiếc váy lụa mỏng dính chặt vào người, lộ đường cong ra.

Nàng không thể cứ để ướt sũng mà xuống núi, không thể bị người ta vây xem, lại còn rất lạnh.

Nàng nghi ngờ có lẽ môi của mình đã bị lạnh cóng đến tím tái luôn rồi.

Người còn chưa lên bờ, Minh Ân đã tự giác xoay người sang chỗ khác, không dám liếc nhìn lấy một cái, hắn lại nghe thấy chủ tử ra lệnh: "Cõng đi."

Này là muốn làm người tốt đến cùng đấy à?

Hôm nay chủ tử chỉ dẫn theo hắn ta đi ra, không có người bên ngoài đi theo. Minh Ân trước giờ làm việc lưu loát, mặt lộ vẻ do dự, cô nương người ta rơi xuống nước, để cho hắn ta cõng có thích hợp không?

Nhưng trừ hắn ta ra cũng không có người khác, cũng không thể để chủ tử tự mình làm.

Trong giây lát Minh Ân rối rắm lại bị Bùi Ứng Tiêu phát hiện, y cụp mắt xuống, nhìn về phía vòng eo nhỏ nhắn kia.

Áo bào rộng thùng thình màu đen bỗng nhiên trùm xuống, Khúc Ngưng Hề chưa kịp nhìn thấy gì cả, cả người đã bị bao phủ trong mùi gỗ thoang thoảng. Ngay sau đó trời đất quay cuồng, hai chân cách mặt đất.

Giọng nói sâu kín của Bùi Ứng Tiêu vang lên bên tai: "Khúc cô nương càng ngày càng biết nhiều."

Như thể y đã trở lại dáng vẻ mỉm cười tủm tỉm, mang theo sự xảo quyệt.

Khúc Ngưng Hề không nhịn được mà khẽ run lên, phát hiện quá nhiều bí mật của y, chắc chắn không có kết cục tốt, chỉ có người chết mới có thể giữ kín như bưng!

Nàng rụt cổ vùi vào trong ngực y, khẽ run, nhỏ giọng nói: "Thần nữ, thần nữ ái mộ điện hạ, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì..."

Đừng giết nàng, đừng giết nàng...

"Ồ?" Bùi Ứng Tiêu cười khẽ một tiếng, cúi đầu ghé sát vào hõm vai của nàng, hơi thở như lan: "Chuyện gì cũng được sao?"

Khúc Ngưng Hề bị áo bào đen che kín đầu, cách một lớp vải mỏng manh, cảm nhận được rõ hơi thở ấm áp của y.

Lần đầu tiên có nam tử ở gần như vậy, trong lòng nàng sợ hãi, lòng bàn tay mềm mại nắm chặt lại theo bản năng. 

Khúc Ngưng Hề được đưa vào một gian phòng nhỏ, có lẽ là gian phòng Bùi Ứng Tiêu nghỉ ngơi, yên tĩnh tách biệt, dọc đường đi vậy mà lại không gặp phải bất kỳ ai.

Mặc dù được áo choàng phủ kín, Khúc Ngưng Hề không hề kêu lạnh nhưng cơ thể nàng vẫn không thể kiềm chế được mà run rẩy, chỉ có Bùi Ứng Tiêu tiếp xúc với nàng gần nhất là nhận ra.

Y không nhiều lời, ném người vào trong phòng, đóng cửa sổ lại.

Minh Ân đi theo phía sau không quên mang theo tiểu nha hoàn ngất xỉu bên cạnh hồ. Sau đó theo lệnh của điện hạ, đi tìm một bộ tăng y sạch sẽ của tiểu sa di và một chậu than nhỏ tới.

Mọi thứ được đưa vào, hai chủ tớ đứng bên ngoài im lặng nhìn nhau.

Ngoài sân có một chiếc bàn đá bát giác và ghế tròn, Minh Ân thấy chủ tử ngồi xuống, không hiểu sao hiện lên một chữ "Canh cửa".

—— Suy nghĩ vớ vẩn.

Đường đường là Thái tử Đông cung, phong thái tựa vầng dương trong sáng, từ khi nào lại dừng chân vì một cô nương chứ? Càng đừng nói, cô nương này còn là chất nữ của Khúc hoàng hậu...

Minh Ân để tránh mình suy nghĩ lung tung, vội vàng đi xuống dâng trà.

Hắn ta rất quen thuộc với chùa Cô Lan, đường tắt yên lặng, quanh co vắng vẻ, nhờ sự sắp xếp của phương trượng Tuệ Bình, mỗi lần bọn họ tới đều rất ít khi gặp phải người khác.

Minh Ân hầu hạ chủ tử uống trà.

Ánh nắng chiếu qua bóng râm, gió nhẹ thổi qua, trà trong đình viện đã uống cạn, vậy mà trong căn phòng vẫn không hề có động tĩnh.

Cô nương rơi xuống nước, không chỉ cần thay y phục mà tóc còn ướt đẫm, phải tháo cả trâm và trang sức, việc sửa soạn tất nhiên mất khá nhiều thời gian.

Chỉ là… Nhìn sắc trời đã muộn đến thế này. Điện hạ bận trăm công nghìn việc, nếu không nhanh chóng quay về, chẳng mấy chốc đám người Chiêm Sự và Trung Thừa trong phủ thái tử sẽ nhận ra, sợ bọn họ sẽ tìm người.

Nếu đã cải trang ra ngoài, rõ ràng là không muốn chuyện này bị lộ. Theo lý mà nói… Điện hạ không nên để Khúc cô nương thấy mình trong diện mạo này, dù sao thì cũng có chút mạo hiểm… Cần gì phải giao nhược điểm vào tay người khác?

Minh Ân không dám nhiều lời, về vấn đề thận trọng này, điện hạ không cần người khác nhắc nhở. Trước giờ y vẫn luôn nằm lòng chuyện nhổ cỏ tận gốc, mãi mãi không còn hậu họa.

Thêm một lúc nữa trôi qua, Bùi Ứng Tiêu đứng dậy, đi tới trước cửa phòng, đưa tay gõ nhẹ.

Ý thúc giục, không cần nói cũng biết.

Khúc Ngưng Hề đã thay y phục ướt, quấn tăng y ngồi trước chậu than, thân thể dần dần ấm lại.

Nàng còn tưởng bên ngoài không có ai vì nãy giờ không nghe thấy động tĩnh gì, lập tức vội vàng hỏi: "Điện hạ, người còn chưa đi sao?"

Lời này nghe có vẻ như hơi qua cầu rút ván, dùng xong rồi bỏ, Khúc Ngưng Hề lập tức bổ sung một câu: "Điện hạ vẫn còn ở đây thật tốt quá... Ta cứ tưởng ngài đã rời đi..."

Trái tim nhỏ của nàng đập thình thịch, hồi hộp đến không thể thả lỏng. Từ xưa đến nay, người biết quá nhiều bí mật đều không được chết tử tế. Nàng vốn không định phá vỡ lớp ngụy trang của Thái tử điện hạ, cũng không dám suy nghĩ sâu xa lý do vì sao trước giờ Thái tử luôn thích đồ trắng, bây giờ lại mặc đồ đen xuất hiện ở đây...

Bùi Ứng Tiêu nghiêng người dựa vào khung cửa, đôi mắt lạnh lùng nhấc lên: "Ra ngoài."

"Thần nữ... Có lẽ không tiện lắm." Khúc Ngưng Hề nhỏ giọng trả lời.

"Đã thay y phục xong rồi, có gì bất tiện?" Lúc ướt sũng y cũng đã thấy rồi.

Bên trong bỗng trở nên im ắng.

Bùi Ứng Tiêu cong ngón tay thon dài, lại gõ thêm lần nữa. Trong phòng liền vang lên giọng nói lắp bắp của tiểu cô nương: "Ta, dây buộc của ta cũng bị ướt rồi, không dùng được..."

Bộ tăng y này rộng rãi, dù che được cực kỳ kín đáo nhưng cảm giác tồn tại nặng trịch kia quá mạnh mẽ. Khúc Ngưng Hề không biết nên nói ra sự phiền não này như thế nào, thứ này không chỉ thu hút ánh mắt người khác, không buộc lại, cử động lớn một chút cũng dễ lắc lư.

Nàng rất sợ rước lấy dị nghị —— nữ tử lúc nào cũng bị người ta lén lút soi mói. Dù là dung mạo hay là gì khác, dường như là lẽ tất nhiên, họ sinh ra là để bị đánh giá.

Nàng không thích.

"..."

Đầu ngón tay của Bùi Ứng Tiêu dừng lại, đôi mày vô thức nhíu lại, dường như hình dung ra hình dáng tròn trịa kia.

Y nâng tay, bàn tay nắm lại thành quyền, nhẹ chống lên trán mình. ( truyện trên app t.y.t )

"Bỏ đi."

Y cũng không ép buộc gọi người ra nữa, Bùi Ứng Tiêu dẫn Minh Ân, xoay người rời đi. Ngay cả áo choàng màu đen y cũng không cầm theo.

===

Tên truyện: SAU KHI GẢ CHO VAI ÁC NGHÈO TÚNG 

Tác giả: Nhĩ Lễ

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Chữa khỏi

- Giới thiệu -

Quyền thần Tạ Hàm Chi, tàn nhẫn độc ác, gi·ết người như ma.

Hắn lấy thanh quân làm cớ, huyết tẩy triều đình, mạng người trong tay không dưới hàng vạn.

Dân oán thán, hoàng đế bất đắc dĩ hạ chỉ đày Tạ Hàm Chi đến Tế Nam.

Kẻ thù ngày xưa nghe tin chạy đến, tranh nhau muốn mua mạng của Tạ Hàm Chi.

Tạ Hàm Chi đã sớm biết, khi triều dã được quét sạch cũng chính là ngày ch·ết của hắn.

Ngày xe áp giải phạm nhân rời khỏi kinh thành, ngục tốt đánh bóng đao định chém đầu hắn đổi tiền thưởng.

Người hắn đầy v·ết th·ương, ngồi giữa gió tuyết, nhắm mắt lại thản nhiên chờ ch·ết.

Có người lảo đảo chạy đến, che trước mặt hắn.

Khi Tống Căng cửa nát nhà tan, là Tạ Hàm Chi tiếng ác đồn xa kia đã cứu nàng một mạng.

Khi Tạ Hàm Chi suy tàn, ai nấy đều tranh nhau giẫm đạp. Tống Căng tự thỉnh gả thấp, mang theo gương lược cùng tôi tớ hộ tống hắn đến Tế Nam, bảo vệ mạng của Tạ Hàm Chi.

Như vậy, nàng cũng đã trưởng thành.

Sau này Tạ Hàm Chi lại lần nữa bước lên đỉnh quyền lực, người người kính ngưỡng nịnh bợ, nói hô mưa gọi gió cũng không đủ khen.

Tống Căng là nữ nhi tội thần, tự thỉnh hòa li.

Đáng tiếc nàng không thành công, thanh niên ẩn nhẫn lại đáng thương, trang trọng nội liễm khi xưa không quan tâm điều gì, nhốt nàng lại.

Bên tai là âm thanh uy h·iếp hèn mọn.

“Nếu nàng dám đi, từ Tế Nam đến Biện Kinh, ta sẽ dùng máu tươi lót đường cho nàng.”

——

Cả đời Tạ Hàm Chi đều bị người ruồng bỏ, hiểu lầm. Một câu vì nhân dân lập mệnh, vì thái bình muôn đời, hắn liền dẫm lên bóng đêm cùng máu tươi, đi thẳng đến tử lộ không lùi.

Cho đến một ngày, có một người dẫu ch·ết cũng muốn kéo hắn về lại nhân gian.

Mỹ nhân ốm yếu vs Quyền thần mỹ - cường - thảm.

he/sc/1v1/ ngọt văn / song hướng cứu rỗi 

Tác giả nhắc nhở:

1, Giới thiệu truyện đã đánh dấu HE thì nhất định sẽ HE, đừng lo lắng!

2, Chuyện nam chính buộc tội cha nữ chính có ẩn tình.

3, Năng lực xây dựng cốt truyện của tác giả vô cùng bình thường, là một truyện thuần tình cảm. 

4, Nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì nhanh chóng rời đi. 

Tag: Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Chữa khỏi, Mỹ cường thảm, Cứu rỗi

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Căng ┃ vai phụ: ┃

Một câu tóm tắt: Hy vọng sống duy nhất của kẻ bất cần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play