Khúc Ngưng Hề vừa về đến nhà, vết thương trên đầu gối khiến mấy người Tôn ma ma kinh hãi.

Chuyện mang thương tích từ trong cung về có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Tôn ma ma vừa sai người đi mời đại phu, vừa trầm mặt gọi Ngân Hạnh vào hỏi chuyện.

Ngân Hạnh tuổi còn trẻ, không hiểu biết nhiều, thường là Ngân Bình theo hầu đi ra ngoài, giờ đây nàng ấy gần như sắp khóc.

"Ma ma, Hoàng hậu nương nương phạt tiểu thư, làm sao bây giờ?"

Nếu từ nay trở đi mà không tin dùng nữa, chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?

Tôn ma ma nghe xong không khỏi nhíu mày, việc liên quan đến Nhị hoàng tử tuyệt đối không phải chuyện nhỏ: "Có thể làm sao bây giờ? Nói nhiều bao nhiêu cũng vô ích."

Nhị hoàng tử chính là vảy ngược của hoàng hậu.

Ngân Bình tròn mắt kinh ngạc: "Hôn sự của tiểu thư bị nắm trong tay, chẳng lẽ sẽ bị gả bừa sao?"

Những trường hợp như vậy không hiếm trong các gia đình quyền quý. Nhất là những thứ nữ không nghe lời, không được chủ mẫu yêu thương. Thông thường, cách xử lý tốt nhất đối với các cô nương không phải là gửi đến thôn trang tu dưỡng mà là gả vào nơi không có ánh mặt trời...

Tuy rằng đại tiểu thư Khúc gia không đến mức như thế nhưng nếu trở thành con cờ bị vứt bỏ, nghĩ cũng biết Hầu gia và phu nhân sẽ không vì nàng mà gánh chịu lửa giận của Hoàng hậu.

Ngân Bình là nha hoàn thân cận, vừa lo lắng cho tiểu thư cũng lo lắng cho bản thân!

"Đừng nói bậy." Tôn ma ma xua tay nói: "Tiểu thư không phạm lỗi, Hoàng hậu chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi."

Hoàng thất luôn biết cách sử dụng cả ân huệ lẫn uy quyền, Hoàng hậu vẫn còn cần ngọn đèn mỹ nhân này, dĩ nhiên không nỡ xử phạt lung tung.

Tôn ma ma cũng có chút hiểu biết về Khúc Hoàng hậu. Quả nhiên, tối hôm đó có một vị công công cầm bình thuốc đến tận nhà, nói là Hoàng hậu nương nương ban cho thuốc tốt để an ủi.

Chuyện này không giấu được người trong nhà, Khúc Viên Thành và Chu thị cùng nhau chạy tới Hồi Thanh uyển, hỏi thăm chuyện giữa Khúc Ngưng Hề và Nhị hoàng tử.

Ngân Bình cũng bị gọi đến hỏi chuyện, một mực khẳng định cả hai chưa từng gặp riêng.

Sự thật cũng là như thế, Nhị hoàng tử có ý muốn gặp nhưng chưa có cơ hội, chưa thể đạt được mong muốn.

Lúc này Chu thị mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Khúc Ngưng Hề vào phòng trong nói chuyện.

"Hoàng hậu mưu tính lớn, con tuyệt đối đừng nghĩ đến Nhị hoàng tử." Bà ấy hừ nhẹ một tiếng, nói: "Thay vì trông cậy vào bọn họ, không bằng đặt kỳ vọng vào Tam Lang của chúng ta."

Chu thị gần như đã nói trắng ra mình không kỳ vọng vào việc Nhị hoàng tử sẽ lên ngôi.

Hiện giờ Đông cung vững chắc, lòng dân hướng về, đa số quan lại trong triều đều ủng hộ Thái tử, số ít còn lại là do hoàng thượng vẫn còn khỏe mạnh, chưa vội bày tỏ ý kiến.

Họ dồn công sức giúp Nhị hoàng tử, e rằng không bằng việc chuẩn bị đường khoa cử cho Tam lang sẽ đem lại kết quả rõ rệt hơn.

Khúc gia muốn sống yên ở Thượng Kinh, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình. Nhưng sự yêu mến của hoàng thượng đối với Nhị hoàng tử là điều ai cũng thấy rõ, đến thời khắc cuối cùng, ai sẽ được kế vị vẫn còn chưa rõ.

Dĩ nhiên Chu thị không muốn tạo ra xung đột với Hoàng hậu lúc này, bà ấy dặn dò Khúc Ngưng Hề ngoan ngoãn, chớ làm cô mẫu tức giận.

Buổi chiều Khúc Ngưng Hề khóc một trận, lúc này cảm xúc đã ổn định, đầu óc tỉnh táo. Nàng sẽ không vì phản ứng của phụ mẫu không như mong đợi mà cảm thấy thất vọng.

Ngoài miệng nàng đáp lời, chỉ trong nửa chén trà nhỏ đã tiễn bọn họ đi.

Chẳng lâu sau, Khúc Tam lang cũng đến thăm một chuyến. Cậu nhóc ôm theo hòm thuốc trong viện đến tặng.

Khúc Doãn Thiệu vốn nghịch ngợm, không ít lần bị thương, trong hộp thuốc có đủ các loại bình, lọ, chai.

Cậu ghé lại hỏi: "Đại tỷ tỷ, một cô nương không nên để lại sẹo, đầu gối của tỷ không sao chứ?"

Khúc Ngưng Hề liếc cậu một cái, "Ta không sao."

Cánh tay Khúc Doãn Thiệu cũng đã gần lành, tấm nẹp vẫn chưa tháo nhưng không cần phải treo lên cổ nữa.

Cậu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu tỷ để lại sẹo rồi không gả đi được, sau này có thể sẽ cãi nhau với thê tử của đệ."

"Cái gì?" Khúc Ngưng Hề không hiểu cậu đang nói gì.

Khúc Doãn Thiệu nhét một miếng bánh ngọt vào miệng, nói: "Tỷ tỷ của Khuất Khải Nhiên cũng thế đấy, thường xuyên cãi nhau với tẩu tử, bảo là chuyện xưa để lại hận thù..."

"Tam lang, đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác nhiều quá." Khúc Ngưng Hề nói: "Những chuyện đó không liên quan gì đến đệ."

"Cũng đúng." Khúc Doãn Thiệu gật đầu, "Đệ sẽ không có thê tử."

Cậu vỗ vỗ tay, lấy một con dao găm nhỏ từ trong áo ra, vẻ mặt đắc ý: "Sau này tiểu gia ta muốn cầm kiếm đi khắp thế gian!"

Đó là một con dao nhỏ tinh xảo, màu bạc trắng, được đính đá quý và ngọc đẹp mắt. Đối với một tiểu công tử ở độ tuổi này mà nói, đây chắc chắn là một món quà quý giá. Không phải vì giá trị, mà vì nó là một món vũ khí.

"Cái này ở đâu ra vậy?" Khúc Ngưng Hề đoán ngay rằng nó không phải của cậu. Với sự lo lắng của phụ mẫu, bọn họ sẽ không bao giờ tặng cho tiểu đệ con dao này.

"Đại tỷ tỷ, người bên ngoài thì đệ còn lâu mới nói, cái này là của Khuất Khải Nhiên thua cược đệ đấy!"

"Cho ta mượn được không?" Khúc Ngưng Hề nhìn con dao găm kia, nói: "Đợi đầu gối ta hồi phục, ta muốn ra ngoài một chuyến, mang theo nó để phòng thân."

Khúc Duẫn Thiệu vừa nghe, vội vàng ôm chặt món đồ yêu thích: "Đại tỷ tỷ muốn đi đâu, tìm Nhị tỷ đi cùng là được."

"Cô mẫu muốn sắp xếp cho ta đi gặp mặt, không tiện dẫn theo Nhị muội."

"Hả?" Khúc Duẫn Thiệu biết, nữ tử gặp mặt là phải gặp nam nhân bên ngoài. Vẻ mặt cậu nhóc bình tĩnh, suy đi nghĩ lại, nhịn đau đẩy con dao về phía trước, "Vậy thì... Tối đa là ba ngày!"

Khúc Ngưng Hề nhận lấy con dao, nói: "Ba ngày quá ít, ít nhất phải nửa tháng."

"Không được không được!" Khúc Doãn Thiệu sao có thể đồng ý, nắm chặt tay nói: "Cùng lắm là mười ngày!"

"Vậy thì mười ngày."

Lúc Khúc Tam lang rời đi, một bước quay đầu lại ba lần, khỏi phải nói là hối hận không thôi, cứ muốn phá vỡ thỏa thuận.

Ngân Bình hầu hạ bên cạnh không nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư, người thật sự muốn mang dao đi gặp người khác sao?"

Chẳng lẽ là đầm rồng hang hổ à?

Khúc Ngưng Hề lắc đầu: "Ta lừa nó thôi."

Nàng vốn muốn mượn không trả, đối với tiểu đệ mà nói, mang theo vũ khí vẫn còn quá sớm.

Nàng nói: "Nếu Khuất gia tìm đến thì trả con dao lại cho người ta."

"Vâng..."

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đúng như Khúc Ngưng Hề dự liệu, gần nửa tháng sau, chân nàng đã lành, Hoàng hậu nương nương lập tức phái người triệu tập.

Nhiều ngày như vậy, bà ta bận rộn thu xếp một phen, thành công tìm được đối tượng vừa ý. 

Khúc Ngưng Hề vừa vào cung, Hoàng hậu đã cho người mang bức chân dung ra. Khóe môi bà ta nhếch lên một đường cong, rõ ràng là tâm trạng rất vui vẻ: "Vãn Du, đây là nhi tử của Hữu thừa, tiểu thần đồng nổi danh của Thượng Kinh."

Khúc Ngưng Hề biết người này, không chỉ nổi danh ở Thượng Kinh mà còn thường được nhắc đến ở phủ An Vĩnh hầu. Chu thị đã từng nhắc đến vài lần, những chuyện như “Tiểu thần đồng nhà Vương gia kia đã làm gì khi mới mười mấy tuổi”.

Tính toán tuổi tác, đối phương khoảng mười bảy, mười tám, đã đến tuổi thành hôn.

Trên bức tranh, nam tử mặc áo xanh, thanh tú như trúc, dung mạo sáng sủa, đoan chính.

Khúc Ngưng Hề chưa từng gặp hắn ta, một phần vì nam nữ khác biệt, Vương gia không có nhiều qua lại với các thế gia ở Thượng Kinh. Vương Hữu thừa là một nhân vật huyền thoại, từ một thư sinh nghèo đi lên, trở thành vị quan hàng đầu, được giới nho sĩ tôn sùng.

Nhi tử của ông ta được chú ý không chỉ vì thông minh mà còn nhờ danh tiếng của ông ta nữa.

Khúc hoàng hậu nói: "Từ mười bốn tuổi Vương Cẩm Ý đã thi đỗ tú tài, đứng đầu bảng kinh thành, Vương thừa tướng niệm tình hắn tuổi còn nhỏ, không cho tham gia thi Hương quá sớm. Nhưng mùa thu năm nay, chắc chắn sẽ dự thi."

Với tài năng của hắn ta, tuy không dám nói sẽ đỗ Trạng Nguyên hay Bảng Nhãn nhưng chí ít việc lấy được danh hiệu Cử nhân cũng dễ như ăn cháo.

Khúc Ngưng Hề không biết hoàng hậu đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục Vương gia đồng ý gặp mặt nàng. Lần này, nàng không thể từ chối. Không biết bên Đông Cung có nắm được ý đồ của Cung Phù Đan hay không.

Muốn để Nhị hoàng tử cưới con gái Tả thừa tướng, lại gả chất nữ cho nhà Hữu thừa tướng, tính toán trong lòng hoàng hậu cứ như thể đang kêu lên răng rắc.

Muốn khống chế cả hai bên, liệu có thuận lợi như bà ta mong muốn?

Thái tử điện hạ muốn phá vỡ cục diện này cũng rất đơn giản, chỉ cần cưới Trịnh Tam cô nương là được, hoặc là... phái người tới phá đám việc gặp mặt của nàng chăng?

Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười của Bùi Ứng Tiêu, Khúc Ngưng Hề nhất thời không nắm chắc được, không biết liệu y có dùng những thủ đoạn đó hay không. ( truyện trên app T Y T )

Nàng cứ có cảm giác rằng y không dễ dàng ra tay, nhưng một khi đã ra tay là muốn lấy mạng người.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Từ Cung Phù Đan đi ra, chưa kịp đi xa, Khúc Ngưng Hề đã gặp phải một nhóm người. Dẫn đầu là một người mặc váy gấm, vàng ngọc chói mắt, là công chúa Minh Họa do Khúc hoàng hậu sinh ra, biểu tỷ ruột của Khúc Ngưng Hề, hai người cùng tuổi.

Độ tuổi non nớt này vốn không phù hợp với việc cài trâm quá nhiều nhưng điều đó không ngăn được sở thích của Công chúa Minh Họa.

Nàng ta đứng hàng thứ tư, phong hào được bệ hạ ban cho, được lòng thánh tâm nhất trong số các công chúa.

Rạng rỡ mà tươi tắn.

Sở dĩ Khúc hoàng hậu tự tin tranh đoạt chính là bởi vì đôi nhi nữ của bà ta đều thân thiết với bệ hạ. 

Bình thường Công chúa Minh Họa và Khúc Ngưng Hề không hợp nhau, hôm nay nàng ta lại chủ động bắt chuyện trước. Khóe miệng nàng ta nở một nụ cười, như đùa cợt: "Biểu muội bị phạt vì hoàng huynh à?"

Chuyện của Cung Phù Đan, mấy ngày sau đã truyền đến tai nàng ta.

Khúc Ngưng Hề chưa đáp lời, công chúa Minh Họa đã cười khẩy một tiếng, nói: "Nếu như ta là hoàng huynh, tiền trảm hậu tấu để khỏi hỏng chuyện, giờ lại liên lụy biểu muội bị mẫu hậu trách phạt."

Từng lời nói ra đều mang ý giễu cợt.

Tiền trảm hậu tấu thế nào chứ? Quả nhiên là cả gan làm loạn.

Khúc Ngưng Hề mím môi: "Biểu tỷ chớ nói bừa, Nhị hoàng tử tự có người xứng với ngài ấy."

Công chúa Minh Họa nghe vậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái: "Ngươi thật sự không thích hoàng huynh của ta?"

"Chỉ là Hoàng tử phi thì ngươi không có tư cách, phải làm thiếp thất ngươi cũng không cam lòng." Nàng ta nói xong thì nở nụ cười: "Tự cao tự đại lắm nhỉ?"

Khúc Ngưng Hề bình thản nhìn nàng ta, nói: "Nếu được làm chính thất, ai lại muốn làm thiếp, nếu biểu tỷ cảm thấy đây là tự cao tự đại, vậy ngàn vạn cô nương trên đời đều nên hận mình không thể sinh ra ở nhà đế vương."

Nàng không muốn nhiều lời, nói xong, chậm rãi đi vòng qua.

"Có ý gì hả?" Công chúa Minh Họa khoanh tay, quay đầu nhìn nàng.

Ma ma bên cạnh không muốn làm trễ nải thời gian, cười nói: "Nương nương đang chờ công chúa, mau vào đi thôi."

Công chúa Minh Họa trừng mắt với Khúc Ngưng Hề một cái, giống như một con chim khổng tước nhỏ, dẫn theo đoàn người tiến vào Cung Phù Đan.

===

TN Team: Cmt nhiều nhiều cho tụi mình thêm động lực nhó!! Tụi mình mong mọi người lắm á (p≧w≦q)

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play