Khúc Ngưng Hề không tiếp tục biện giải. Sự thật ở trong lòng một người mẫu thân có đôi khi không quan trọng, thân sơ xa gần, ai cũng không bằng nhi tử của bà ta. Nàng nói nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, chẳng lẽ bà ta nỡ trừng phạt nhi tử của mình sao?
Nàng cứ quỳ như vậy, trọn vẹn nửa canh giờ.
Ban đầu là tê mỏi, sau đó là tê dại, tê dại đến cùng cực là đau nhói, như thể gánh trên mình ngàn cân, đau nhức từ đầu gối lan ra khắp thân thể.
Từ nhỏ Khúc Ngưng Hề sống an nhàn sung sướng, da dẻ mỏng manh, làm sao chịu nổi hình phạt quỳ lâu như vậy, lúc được đỡ dậy, đầu gối nàng run rẩy, gần như đứng không vững.
Hôm nay tỳ nữ đi theo không phải Ngân Bình mà là Ngân Hạnh, nhỏ hơn một tuổi. Lúc này mắt nàng ấy đỏ hoe, dùng sức đỡ Khúc Ngưng Hề ra khỏi Cung Phù Đan mới dám lên tiếng.
"Tiểu thư, nô tỳ đi tìm một cái kiệu nhỏ nhé?" Nàng ấy mếu máo, không ngờ Hoàng hậu nương nương lại nói phạt là phạt.
Khúc Ngưng Hề lắc đầu: "Ai trong cung dám khiêng kiệu cho ngươi?"
Không có chỉ thị từ bên trên, ai dám ngồi kiệu?
Hơn nữa, "Chuyện hôm nay không nên lộ ra, nếu không Hoàng hậu sẽ không để yên."
Cả Cung Phù Đan đều biết nhưng người ngoài không biết.
Truyền ra ngoài, cũng sẽ không có ai đồng cảm với Khúc Ngưng Hề, bọn họ chỉ biết nhìn trò vui của nhà người khác mà thôi. Nhìn cô chất hai người, con bướm mỹ nhân được nuôi tỉ mỉ lại quay đầu hút mật nhà mình. Thậm chí có khi còn có những lời khó nghe hơn...
Ngân Hạnh rất biết nghe lời, nói: "Vậy nô tỳ sẽ nói tiểu thư nhắn ta từ bậc thang xuống, mời một ma ma cõng giúp một đoạn đường."
Nàng ấy đỡ người đến ngồi trên ghế đá, "Tiểu thư nghỉ ngơi trước đi."
Ngân Hạnh đi đứng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Khúc Ngưng Hề ngồi đó ngẩn ngơ một lúc, có uất ức không? Tất nhiên là uất ức rồi, chuyện này liên quan gì đến nàng chứ, vì sao nàng lại phải chịu phạt. Uất ức hơn nữa là không có ai để nàng có thể thổ lộ nỗi niềm này.
Xung quanh yên tĩnh, không có lấy một cung nhân đi ngang qua.
Khúc Ngưng Hề ngồi không yên, bám vào bàn đá đứng dậy, chậm rãi lê bước vào một hốc đá trên núi giả cách đó không xa. Hốc đá tuy nông nhưng chỗ khuất bóng khá kín đáo, khó bị phát hiện.
Khúc Ngưng Hề vừa ngồi xuống đã bắt đầu rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Chân của nàng đau quá hu hu...
Nhưng vừa khóc được một chút, còn chưa kịp trút hết cảm xúc, đột nhiên nghe một giọng nói: "Ai ở đây?"
Bên ngoài hốc đá nông của núi giả có một bóng dáng cao lớn bước tới.
Hàng mi Khúc Ngưng Hề còn vương lệ, ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Ngược sáng, nàng không nhìn rõ khuôn mặt người đến, chỉ thấy vạt áo màu trắng ngà thêu hoa văn bạc.
Bùi Ứng Tiêu lặng yên một lúc, liếc mắt nhìn núi giả sát bên đường, chắc nàng không nghĩ là mình giấu giỏi đến vậy chứ? Tiếng khóc còn vọng cả ra ngoài.
"Sao Khúc cô nương lại khóc?"
Là Thái tử.
Khúc Ngưng Hề càng muốn khóc hơn, nước mắt cũng không ngừng được.
Nàng nức nở nghẹn ngào: "Ta... là vì ta nhớ thương điện hạ...?"
Bùi Ứng Tiêu: "..."
Thật sự là quá cố gắng, đến lúc này mà vẫn không quên lừa gạt y, đến cả đào kép của Lê Viên gặp nàng cũng phải thấy xấu hổ.
Đúng lúc này, trung thừa của thái tử, Trình Lạc Minh từ phía sau tìm tới, Bùi Ứng Tiêu vừa nghe tiếng bước chân là có thể nhận ra.
Người này là lệnh quan nhà Thái tử, thường ngày đi theo ghi chép sinh hoạt hàng ngày, tốt nhất đừng để hắn ta nhìn thấy Khúc Ngưng Hề như vậy.
Bùi Ứng Tiêu quyết định rất nhanh, vươn tay ôm lấy nàng, vòng eo nhỏ bé yếu ớt rơi vào trong tay hắn không khác gì ôm một con mèo nhỏ, mềm mại động lòng người.
Y chuyển bước, mượn núi giả bên cạnh để che khuất, rời khỏi chỗ này.
Cũng không đi quá xa, y theo dãy núi đá rời khỏi đường đi, tiến vào một khu vực đá lởm chởm, tìm được một cái hốc đá nhỏ kín đáo.
"Khóc ở đây thì sẽ không bị người ta nghe thấy."
"Ngươi muốn khóc nữa không?" Y hỏi.
Khi vẻ mặt Bùi Ứng Tiêu thu lại ý cười, vẻ lạnh nhạt giữa hai hàng lông mày đã không còn che giấu được nữa, giống như vạn vật trong thế gian này chẳng có gì vương vấn lòng y, cứ hững hờ, lơ đãng ở bên ngoài. Cho dù có người chết ở trước mặt y, y cũng không chịu bố thí một cái liếc mắt.
Khóc thì khóc!
Khúc Ngưng Hề vốn đã muốn khóc, lúc này không quan tâm nữa, còn vùi vào trong ngực y, một tay níu lấy vạt áo, khóc hu hu.
Muốn mạng của nàng cứ việc lấy đi, dù sao nàng cũng chẳng còn thiết sống nữa...
"..." Khóc thật à.
Bùi Ứng Tiêu nhận ra, nàng cũng rất không kiêng dè.
Nàng khóc như muốn xả hết mọi uất ức, khóc đến cuối cùng, giọng thút thít, cái cổ trắng ngần thoáng đẫm một lớp mồ hôi mỏng, đỏ ửng lên đầy xinh đẹp.
Khúc Ngưng Hề khóc xong, dần lấy lại bình tĩnh, cảm giác đau đớn ở đầu gối cũng quay trở lại.
Hai chân nàng khẽ cong, suýt nữa quỳ xuống, được Bùi Ứng Tiêu đỡ lấy, "Không cần hành đại lễ vậy đâu."
Khúc Ngưng Hề khóc đến đầu óc mơ hồ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên giải thích: "Ta, dây quấn ngực của ta bị lỏng ra rồi."
Làm sao bây giờ?
"Cái gì?"
Khúc Ngưng Hề đứng không vững, muốn ngồi xuống đất, cũng mặc kệ có sạch sẽ hay không.
"Dây quấn ngực của ta bị lỏng ra." Đôi mắt nàng hơi sưng, ánh mắt ngây dại, hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ cam chịu tất cả.
Mọi thứ nàng đều mặc kệ rồi.
Đôi môi mỏng của Bùi Ứng Tiêu gần như mím thành một đường thẳng. Tầm mắt của y vô thức rơi xuống, dừng lại ở nơi tròn trịa đầy đặn khó che giấu kia.
Từ lúc Khúc Ngưng Hề bày tỏ tình cảm với Bùi Ứng Tiêu, nàng đã không còn giữ thể diện nữa. Có lẽ chính vì vậy mà giờ đây, bị y chứng kiến cảnh thê thảm này, nàng cũng chẳng thấy quan trọng gì.
Dù sao cũng là nợ nhiều rồi thì chẳng sợ nợ thêm, nàng co được duỗi được.
Khúc Ngưng Hề biết co biết duỗi, bị bỏ lại.
Bùi Ứng Tiêu rời khỏi hang đá nhỏ hẹp trước, để lại nàng ngồi trên mặt đất bẩn thỉu sững sờ.
Không lâu sau, có một đại cung nữ lạ mặt tìm tới.
"Khúc cô nương."
Dáng người nàng ta cao gầy nhưng mạnh mẽ có lực, đưa tay ra nâng Khúc Ngưng Hề dậy, bế ngang nàng lên, trông như không tốn chút sức lực nào.
"Ngươi..." Cái miệng nhỏ nhắn của Khúc Ngưng Hề hơi há ra, tròn mắt nhìn nàng ta.
Đại cung nữ nói: "Khúc cô nương cứ im lặng đi theo ta."
Nàng ta bế nàng, bước chân nhẹ nhàng, thông thuộc địa hình của ngự hoa viên, tránh các lối có thể gặp cung nhân, đưa nàng đến một thủy tạ bên hồ.
Lý trí của Khúc Ngưng Hề dần dần trở lại, trong lòng lẫn lộn đủ mọi cảm xúc.
Nhiều khả năng cung nữ này là do Thái tử điện hạ phái tới, chẳng lẽ y lại chìa tay giúp đỡ nàng? Nàng khóc lóc bù lu bù loa trước mặt y, cuối cùng cũng giành được lòng thương cảm sao?
Đôi má mềm mại của Khúc Ngưng Hề hiện lên một chút ngượng ngùng, chưa bao giờ nàng lại buông bỏ hết mọi thứ như vậy, cũng chẳng phải trẻ con ba tuổi... Đến cả chuyện dây quấn ngực cũng thốt ra... Nàng điên rồi sao?
Khúc Ngưng Hề cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng hơi lo sợ.
Lúc nãy rõ ràng nàng không sợ chết nhưng bây giờ lại bắt đầu yêu quý cái mạng nhỏ của mình. Nhỡ đâu nàng chọc giận Bùi Ứng Tiêu, y thật sự bóp chết nàng ngay tại chỗ thì chẳng phải là chết oan uổng sao.
Nàng không phải là người dễ dàng tìm chết.
Với sự thông minh của Bùi Ứng Tiêu, đương nhiên làm việc vô cùng chu đáo. Trong thuỷ tạ không có người không phận sự, lúc này có hai thị nữ đang chờ.
Khúc Ngưng Hề mơ hồ cảm thấy quen mắt, nghĩ lại một chút, trước đó không lâu nàng mới gặp qua ở trong đình ở hoa viên.
Thị nữ Đông cung tay chân lanh lẹ, biết tiến biết lùi, chuyện gì không nên nhìn thì không nhìn, chuyện gì không nên hỏi thì không hỏi.
Hai người hầu hạ Khúc Ngưng Hề cởi váy ngoài ra, mang đi làm sạch một chút, xóa bớt vết bụi bẩn dính vào.
Trong cung không tiện thay xiêm y, giải thích sẽ rất phiền phức, làm như vậy là tốt nhất.
Khúc Ngưng Hề tự mình quấn lại dây áo lỏng lẻo, sau đó rửa mặt chải đầu, trở lại là Khúc tiểu thư chỉnh tề sạch sẽ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mí mắt nàng hơi sưng, lông mi ướt sũng, vừa nhìn đã biết là vừa khóc.
Thị nữ cầm một bình bạch ngọc nhỏ, bên trong không biết là cao gì, bôi lên mát mẻ thoải mái, chỉ trong chốc lát là hết sưng.
Còn về vết thương ở đầu gối thì không thể lành ngay lập tức. Giờ đầu gối đỏ đến tím bầm, ngày mai sẽ chuyển thành vết bầm đen, tạm thời chỉ có thể xoa dầu thuốc để giảm đau.
Khúc Ngưng Hề vốn không muốn có nhiều liên hệ với người của Đông cung nhưng nhận được sự chăm sóc thế này, nàng khó mà quay lưng đi ngay được.
Nàng do dự hỏi: "Hai vị tỷ tỷ tên là gì?"
Hai thị nữ liếc nhau, cười giới thiệu mình, một người tên Dung Nguyệt, một người tên Nhàn Thanh, đều là người bên cạnh thái tử.
Khúc Ngưng Hề không tiện ở lâu, nói cảm ơn, từ chối tiễn, bản thân khập khiễng trở lại Ngự Hoa Viên.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ngân Hạnh đi tìm một tiểu thái giám giúp đỡ, lúc quay lại phát hiện tiểu thư không thấy đâu, lập tức lo lắng đến sốt ruột.
Xoay một vòng không thấy bóng dáng đâu, đang mặt ủ mày chau, Khúc Ngưng Hề đã trở lại.
Nàng nói mình may mắn gặp hai cung nữ tốt bụng, giúp sơ cứu vết thương trên đầu gối.
Lời này nghe khá mơ hồ nhưng cũng hợp lý, Ngân Hạnh không nghĩ nhiều, vội vàng nhờ tiểu thái giám cùng đỡ nàng, nhanh chóng rời cung về phủ.