Thái tử không ở lại lâu, đại phu vừa đến thì lập tức xoay người dẫn theo đám người rời đi.
Người đến là một nữ đại phu, Minh Ân tìm bà ta đến xem chân, tất nhiên là đã thống nhất trước. Bà ta giả vờ khám cho Khúc Ngưng Hề nhìn, nói dối là bị trật nhẹ, kê một thang thuốc, với một chai dầu xoa bóp.
Chuyện trật chân thật hay giả cũng qua mắt được Tôn ma ma và Ngân Bình, lúc Khúc Ngưng Hề về phủ, trong tay áo còn giấu một củ khoai lang bỏng tay mà không ai hay biết.
Nàng cắn răng mang viên ngọc nhỏ kia về.
Về đến nhà thì nàng tìm ngay một cái hộp gỗ nhỏ cất nó vào, trong tay có bùa hộ mệnh bình an, nàng không câu nệ là gì, đặt hết vào trong đó, chỉ hy vọng người chết không biết tên kia chớ vì vậy mà dây dưa lầm người.
Khúc Ngưng Hề thật sự bị dọa sợ, cuộc sống ngắn ngủi nơi khuê phòng này của nàng nào từng tiếp xúc với vật gì của người chết chứ? Huống chi nàng hoàn toàn không biết gì về tiểu cung nữ ngày đó, cũng không rõ vì sao nàng ta bị thái tử xử lý. Có lẽ là nàng ta phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng, cũng có thể bản thân nàng ta vốn là một kẻ độc ác, chết rồi cũng sẽ biến thành lệ quỷ.
Khúc Ngưng Hề sợ gặp ác mộng, để Ngân Bình đốt thêm hương an thần trong lư hương.
Nàng vừa thay một bộ y phục xong, Chu thị đã đến Hồi Thanh uyển.
Bà ấy cũng không đến để chất vấn, trong nhà có một Tôn ma ma do hoàng hậu ban cho, có động tĩnh gì vốn cũng không qua mắt được người trong cung.
"Xem ra, cô mẫu con có ý định khác cho hôn sự của con."
Đối với việc này, Chu thị cũng không có quyền nói chuyện, ai có thể thắng được Hoàng hậu nương nương chứ. Điều bà ấy lo là làm sao Tam lang có thể bái được thầy giỏi.
Khúc Ngưng Hề yên lặng nghe bà ấy lải nhải mấy câu mới tiễn người đi.
Trước khi đi, Chu thị lại nhắc bài tập của Khúc Doãn Thiệu: "Con rảnh rỗi không có việc gì thì nhớ đốc thúc Tam lang luyện chữ nhiều chút đi, thân là tỷ tỷ, con nên quan tâm đến đệ đệ."
Khúc Ngưng Hề đồng ý.
Người vừa đi, Ngân Bình lại bắt đầu bất bình: "Trong lòng phu nhân chỉ quan tâm đến mỗi tiểu thiếu gia, rõ ràng tiểu thư cũng là nữ nhi ruột thịt, đi đứng bị thương cũng không hỏi một câu..."
Hầu gia thì càng tuyệt tình hơn, quanh năm suốt tháng chẳng đến Hồi Thanh uyển được mấy lần.
Dù thường là tử, nữ đến chào hỏi phụ mẫu nhưng cũng đâu thể đến mức mặc kệ như vậy. So sánh ra thì tình thương của Diệp di nương dành cho Nhị cô nương lại rõ ràng hơn cả.
Đích nữ Khúc gia, ăn, mặc, ở, đi lại đương nhiên là khác cấp bậc với thứ nữ nhưng về tình thân thì lại thiệt thòi.
Ngân Bình vốn hay lắm lời, Khúc Ngưng Hề nghe vào tai cũng không để trong lòng.
Nhiều chuyện không thể thay đổi trong một sớm một chiều, những việc này cũng không phải ngày một ngày hai, nàng đã quen rồi. Con người so bì quá nhiều sẽ sinh ra cảm giác thiếu thốn, thấy mình đáng thương chăng? Nhưng như nàng đã từng nói, nếu tiểu thư Hầu phủ mà nói mình đáng thương thì dân chúng bên ngoài chẳng cần sống nữa.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Sáng sớm hôm sau, nhờ có hương an thần, Khúc Ngưng Hề ngủ rất ngon, không bị ám ảnh bởi cơn ác mộng nào.
Nàng suy nghĩ mình có nên vào cung một chuyến hay không. Hôm qua hoàng hậu ban cho nhiều diều giấy như vậy, phá chuyện gặp mặt của nàng, nàng không thể giả vờ như không biết. Nhưng lúc này, bề ngoài nàng vẫn đang phải thoa thuốc vì trật chân...
Đang do dự, Khúc Thiền Nhân đã vội vàng chạy từ bên ngoài vào. Nàng ấy mang theo lễ vật Diệp di nương tự tay làm để đến cảm ơn, nàng ấy có thể thuận lợi đến thư viện, dù chỉ còn một năm nhưng hai mẫu nữ vẫn vô cùng biết ơn.
Ai ngờ trên đường đến đây, nàng ấy biết được chuyện đại tỷ tỷ gặp mặt Ngạn Đàn tiên sinh.
"Đại tỷ tỷ, mẫu thân cũng đồng ý để tỷ đi gặp mặt ư?" Khúc Thiền Nhân khó tin nổi: "Vậy mà tỷ thật sự đã đi sao?"
Dù gì tỷ tỷ cũng là đại tiểu thư của Hầu phủ, sao lại gả cho một văn nhân áo vải không làm quan? Cho dù chỉ cần Ngạn Đàn tiên sinh gật đầu một cái, hắn có thể mặc áo quan nhưng hôn nhân là liên kết hai gia tộc, Ngạn thị ở Thượng Kinh thì là gì chứ, hắn vẫn còn là người cưới vợ kế đấy thôi!
Bình thường gả đi như vậy toàn là phận của thứ nữ, Khúc Thiền Nhân nghĩ đến đó đã thấy giận thay.
Khúc Ngưng Hề nhận lấy cái giỏ mà nàng ấy xách tới, Diệp di nương thêu rất tinh tế, làm cho nàng không ít khăn tay với túi thơm, còn có cả một đôi giày thêu ngọc trai.
"Việc không thành, muội đừng nhắc đến nữa."
"Nhìn dáng vẻ thờ ơ của tỷ kìa!" Khúc Thiền Nhân không nhịn được mà trợn trắng mắt: "Đại tỷ tỷ, tỷ là tượng đất sét à?"
Rõ ràng là con chính thất nhưng nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời hơn cả thứ nữ như nàng ấy. Chuyện khác thì cũng đành thôi, chuyện chung thân đại sự như thế, sao nàng có thể tùy ý để người khác sắp đặt!
Người khác chỉ nói Khúc Tam lang là người nóng tính, nhưng thật ra Khúc Nhị tiểu thư cũng là người nhanh nhảu, nếu không phải do phận thứ nữ hạn chế, không biết miệng nàng ấy còn lợi hại đến đâu.
Khúc Ngưng Hề bảo nàng ấy ngồi xuống, hỏi: "Năm nay muội muội mười ba rồi, cảm thấy người như thế nào thì mới là nhân duyên tốt?"
Lời này khiến Khúc Thiền Nhân lúng túng, nàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, hơn nữa cũng không phải do nàng ấy với di nương làm chủ.
Khúc Ngưng Hề cũng không cần nàng ấy trả lời, "Có thể là một vị đại nhân nào đó trong triều cần cưới vợ kế, hoặc có thể là con nhà phú quý cùng tuổi, hoặc không thì thế gia công hầu thì sao?"
Nhà công hầu đương nhiên là tốt, Khúc Thiền Nhân muốn trả lời nàng như vậy, nhưng ngay sau đó nàng ấy nhớ tới mấy phủ quốc công kia, không khỏi im lặng.
Ví dụ như nhà Lữ Quốc công đã đánh nhau với Tam lang, thê thiếp tranh đấu, con nối dòng rất nhiều, rất loạn.
Những gia đình quyền quý khác ở Thượng Kinh, hoặc nhiều hoặc ít nàng ấy đều đã từng tiếp xúc qua. Tuy nói việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài nhưng trên đời nào có bức tường nào không lọt gió.
So sánh ra, phủ An Vĩnh hầu vẫn xem như yên ổn, hai vị thiếp đều bị Hầu phu nhân đè ép. Khúc Viên Thành ít con, cũng không mấy ham mê nữ sắc, chỉ ham quyền hành.
"Nữ tử xuất giá như đầu thai lần hai, nhà chúng ta như vậy, không lo ăn mặc, có thể an bình sống qua ngày hay không thì phải dựa vào vận may."
Tầm nhìn của Khúc Ngưng Hề đã không còn cùng tầng với cô nương mười ba tuổi
này, nàng thở dài yếu ớt: "Sống được là tốt rồi."
"?" Vẻ mặt Khúc Thiền Nhân như gặp quỷ: "Đại tỷ tỷ, chắc không phải tỷ muốn xuất gia đấy chứ?"
Khúc Ngưng Hề: "Muội không hiểu đâu."
Chỉ những người từng đối mặt với nguy hiểm chết người mới thấu được điều đó.
"..."
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ngày thứ ba, chân của Khúc Ngưng Hề đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ là bị trật nhẹ, không cần giả vờ trước mặt Tôn ma ma và Ngân Bình.
Nàng định đưa lệnh bài tiến cung một chuyến nhưng vừa khéo, tiểu thái giám do hoàng hậu sai đã đến phủ An Vĩnh hầu trước, triệu kiến nàng.
Khúc Ngưng Hề rửa mặt thay quần áo, theo tiểu thái giám vào cung gặp mặt hoàng hậu.
Nàng lường trước là chuyện có liên quan đến Ngạn Đàn tiên sinh, cần phải giải thích với cô mẫu một phen. Nhưng mà, khi đến Cung Phù Đan, đập vào mắt nàng lại là vẻ giận dữ của hoàng hậu.
"Vãn Du, lại đây."
Cung Phù Đan không có người ngoài, Khúc hoàng hậu không che giấu cảm xúc của bà ta, đôi mắt sắc bén kia đang quét qua nàng. ( truyện trên app t.y.t )
Khúc Ngưng Hề thầm ngạc nhiên, ngoan ngoãn đi tới, "Cô mẫu, Vãn Du đã đến, vì cớ gì mà cô mẫu tức giận ạ?"
"Ha ha." Khúc hoàng hậu ngoài cười nhưng trong không cười, vươn tay, nắm lấy cằm nhỏ tinh tế của nàng, "Ngươi không biết bổn cung tìm ngươi vì chuyện gì sao?"
Tầm mắt của bà ta rơi vào trên dung nhan xinh đẹp kia, kiều diễm như hoa, trong thoáng chốc, Khúc Ngưng Hề cho rằng bà ta sắp ra tay đánh mình.
Khúc hoàng hậu không làm gì, chỉ lạnh giọng quát: "Quỳ xuống!"
Khúc Ngưng Hề quỳ thẳng xuống, đồng thời kể lại cuộc hẹn ở rừng hoa.
"Vãn Du không biết đã làm gì khiến cô mẫu tức giận, Vãn Du xin nhận lỗi."
Hẳn không phải là nguyên nhân này, Hoàng hậu không có lý nào lại đi làm lớn chuyện, huống chi người ra quyết định là phụ mẫu nàng, cũng không thể đổ hết lên đầu nàng.
Vậy thì, chỉ còn lại chuyện của Nhị hoàng tử...
Quả nhiên, Khúc hoàng hậu cười lạnh, nói với nàng: "Lân Vũ xin bổn cung cưới ngươi, nói các ngươi lưỡng tình tương duyệt."
Lân Vũ là tên của Nhị hoàng tử, hắn ta có tai mắt của mình, thăm dò được chuyện rừng hoa, biết được Khúc gia định gả Khúc Ngưng Hề đi, lập tức đứng ngồi không yên, chạy đến nói thẳng với mẫu hậu, còn ngông cuồng muốn thuyết phục phụ hoàng hạ chỉ ban hôn.
Hoàng hậu bị hắn ta chọc giận không nhẹ, lúc này không tát lên mặt Khúc Ngưng Hề một cái đã là kết quả của việc kiềm chế rồi!
Chất nữ ngoan mà bà ta dạy dỗ, còn chưa phát huy tác dụng lại đi quyến rũ nhi tử của bà ta trước sao?!
Khúc Ngưng Hề cũng tức giận đến phát run, Nhị hoàng tử hành động bừa bãi, ăn nói hồ đồ, là muốn đẩy nàng vào chỗ chết hay sao?
Nàng cắn môi, quỳ xuống: "Cô mẫu, Vãn Du tuyệt đối không có tình ý gì với Nhị hoàng tử! Dù là tình biểu huynh muội, chúng con cũng không thân thiết chút nào, làm sao có thể lưỡng tình tương duyệt?"
Khúc Ngưng Hề giải thích lại lần nữa, kiên quyết phủ nhận.
Khúc hoàng hậu nghiêng người dựa vào ghế, không nói có tin hay không, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
"Lân Vũ rung động với ngươi từ khi nào?"
Khúc Ngưng Hề lắc đầu phủ nhận đến cùng: "Con không biết, Vãn Du chưa từng gặp riêng Nhị hoàng tử, làm sao biết được."
Khúc hoàng hậu không nghĩ đứa con trai ngốc nghếch của mình lại không hành động gì. Nhưng trước mắt cũng không quá quan trọng.
"Hôm nay ngươi quỳ nửa canh giờ, mọi suy nghĩ không đáng phải sớm dập tắt!" Bà ta trừng mắt cảnh cáo: "Nếu dám dính líu không rõ ràng với Lân Vũ, cho dù việc có thành, bản cung cũng có thể đổi cách trừng trị ngươi hàng ngày!"
Đừng nói đến chuyện có thể trở thành thị thiếp của Lân Vũ hay không, cho dù lên làm hoàng tử phi, bà ta cũng sẽ khiến nàng hối hận không thôi!
Khúc hoàng hậu quyết định trừng phạt Khúc Ngưng Hề là để hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ này. Để tránh hai người âm thầm thông đồng, liều lĩnh làm ra chuyện tiền trảm hậu tấu gì đó. Những thủ đoạn như vậy không phải hiếm thấy trong hậu cung. Bà ta tuyệt đối không cho phép.
Khúc hoàng hậu nói xong, xoay người đi vào nội điện, không cần bà ta phải dặn dò, tự có cung nữ canh chừng, tính giờ, quỳ đủ nửa canh giờ mới được rời đi.
Bên phía Nhị hoàng tử cũng đã bị cử người giám sát chặt chẽ, kể từ hôm nay, đừng mong dễ dàng gặp được Khúc Ngưng Hề.