Lòng Khúc Ngưng Hề rối như tơ vò, ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh, chia diều mà hoàng hậu ban cho các tiểu thư, cười nói vui vẻ với bọn họ, đi vào rừng hoa.
Chẳng bao lâu sau, một hắn ta sai vặt lặng lẽ tới, truyền đạt lời xin lỗi của Ngạn Đàn tiên sinh cho Tôn ma ma.
Hắn không đến muộn nhưng không muốn làm phiền nhã hứng ngắm cảnh của các tiểu thư cho nên không xuất hiện, ngày khác sẽ đích thân đến phủ An Vĩnh hầu tạ lỗi.
Ý tạ lỗi là chuyện hai người gặp mặt cũng dừng lại ở đây.
Ngạn Đàn thông minh, đã hiểu được ý tứ của hoàng hậu từ trong cử chỉ mời chào quý nữ của bà ta. Không cần ai chỉ ra cho hắn, cứ như vậy biết khó mà lui, chu toàn cấp bậc lễ nghĩa của hai bên.
Trước khi đến, Khúc Ngưng Hề đã biết kết quả này, trong lòng Tôn ma ma và Ngân Bình cũng hiểu rõ. Vì thế ai cũng không để trong lòng, thực sự cầm diều, coi như một chuyến du xuân.
Nhưng rõ ràng, Khúc Ngưng Hề không có chút hứng thú nào, giống như con thỏ nhỏ bị dây thừng quấn lấy cổ, cẩn thận nhảy nhót tại chỗ, luôn cảnh giác không biết khi nào sợi dây thừng sẽ thít chặt, ghì lấy nàng.
Khoảng rừng mai vàng này toàn là cây già, cành lá xum xuê, bao quanh thành rừng. Những đóa hoa nhỏ màu vàng kim, tô điểm thêm một lớp ánh sáng tươi đẹp cho buổi sáng mùa xuân này.
Lục cô nương đi tới, tùy ý lấy đi một con diều.
Nàng ấy tới gần, Khúc Ngưng Hề mới nhận ra nàng cao hơn nàng nửa cái đầu, quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển nữ.
Vẻ mặt Lục Diễm Hoa lạnh lùng, lại mặc một chiếc váy đỏ thẫm bằng gấm Tứ Xuyên thêu bát bảo, dáng người thon dài, trên mặt trang điểm theo kiểu hoa mẫu đơn. Nàng giống như tên của nàng, xinh đẹp kinh người, hoàn toàn trái ngược với tính cách.
Phần lớn tiểu cô nương đều bị vẻ mặt lạnh lùng đó của nàng ấy làm cho e dè, không dám tùy tiện đi lên bắt chuyện.
Từ cô nương lập tức bĩu môi: "Kiêu ngạo cái gì chứ."
Lý cô nương kéo tay áo của nàng ta: "Đừng nói nữa..."
Lục gia không chỉ là nhà ngoại tổ của Thái tử, đến cả bệ hạ cũng phải tưởng nhớ hàng năm, nghe nói trước kia, Lục Diễm Hoa tuổi còn nhỏ đã dám từ chối phong hào quận chúa.
Nói tóm lại, đó là người có tư cách tùy hứng hất mặt.
Lục Diễm Hoa cũng không muốn nói chuyện với ai, Thái tử điện hạ vừa xuất hiện, nàng ấy lập tức đi tới.
Nàng ấy ném con diều trong tay vào trong ngực Bùi Ứng Tiêu, hành động rất quen thuộc, y vẫn mỉm cười yếu ớt, bao dung hành vi của nàng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thái tử đã đến, mọi người lần lượt tiến lên chào hỏi.
Hôm nay y vẫn mặc áo bào màu trắng, vô cùng cao quý, vừa mới lộ diện đã khiến cho xung quanh ảm đạm nhạt nhòa.
Dung mạo Bùi Ứng Tiêu như vẽ, hợp với rừng hoa này như thể tô điểm thêm cho nhau, nốt ruồi lệ dưới mí mắt như tỏa sáng rực rỡ. Nếu như y không phải Thái tử, có khi sẽ bị nữ tử dũng mãnh nào đó trói lại trên phố.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào bọn họ, ngược lại không ai phát hiện ra sự thấp thỏm của Khúc Ngưng Hề.
Nàng rất quy củ, không dám đối diện với ánh mắt của Bùi Ứng Tiêu, hai người vốn đã chẳng có chút liên quan gì đến nhau. Mãi đến khi Khúc Ngưng Hề vô ý giẫm trúng một chỗ rêu xanh trên mặt đá ướt sũng, khiến chân trượt đi, suýt ngã.
Cũng may nàng kịp thời đứng vững, cũng không bị thương, chỉ một phen hú vía. Nhưng mà Bùi Ứng Tiêu cất bước đi tới, cánh tay dài duỗi ra kéo người lại.
Y cao lớn, Khúc Ngưng Hề chỉ đến bả vai y, tôn lên dáng hình nhỏ xinh, y nhẹ nhàng khoát tay bế ngang người lên.
Các quý nữ chỉ thấy Khúc Ngưng Hề suýt ngã, mặc dù chưa nhắn ta xuống đất nhưng đó là nhờ động tác của thái tử điện hạ quá nhanh, kịp thời vươn tay đỡ lấy.
"Khúc cô nương không sao chứ?"
"Hy vọng là không bị trật chân..."
Bọn họ lập tức xúm lại.
Khúc Ngưng Hề vội vàng lắc đầu: "Ta không..."
Bùi Ứng Tiêu mỉm cười cúi đầu nhìn nàng: "Khúc cô nương đừng cố gắng chịu đựng."
Đáy mắt đen tuyền kia như thể làn gió lạnh lẽo, Khúc Ngưng Hề lắp bắp sửa miệng: "Ta... Chân ta đau quá!?"
Tiểu cô nương không hề giãy dụa mà chọn cách nhận thua.
Bùi Ứng Tiêu quay đầu gọi Minh Ân, lệnh cho hắn nhanh chóng đi gọi đại phu tới. Còn về những người khác: "Diều của Hoàng hậu nương nương không thể bỏ phí, các vị cứ tự nhiên."
Y nói xong, đích thân bế Khúc Ngưng Hề "bị trật chân" đi về phía đình nghỉ mát cách đó không xa.
Y đặt người xuống ghế mỹ nhân trong đình, chờ đại phu đến.
Từ cô nương nhìn không chớp mắt, trong tay cầm khăn, rung động không thôi.
Nàng ấy không nhịn được mà nói: "Phong thái của Thái tử điện hạ thật đúng là khiến cho người ta tin phục."
Ai cũng biết Hoàng hậu và Đông cung luôn ngầm đấu đá nhưng y không những bình tĩnh thản nhiên mà còn đối xử bình đẳng với chất nữ của Hoàng hậu.
Mấy cô nương khác cũng đồng thanh hùa theo.
Lục Diễm Hoa liếc nhìn vài lần, cầm lấy diều của mình, xoay người nói: "Đi thôi."
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Lúc Khúc Ngưng Hề vùi mình vào trong lòng Bùi Ứng Tiêu, toàn thân cứng ngắc như một cây củi khô.
Sau khi được thả xuống, lòng nàng đầy lo lắng.
Không biết y muốn làm gì.
Đám quý nữ không đi theo vào đình, chẳng mấy chốc đã cầm diều tản ra.
Nơi này lập tức trở nên yên tĩnh, tùy tùng của thái tử đứng bên ngoài, Tôn ma ma và Ngân Bình cũng không dám mạo muội bước lên.
Thị nữ Đông cung đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ vài động tác đã bưng ra một lò đất nhỏ pha trà cùng với mấy hộp bánh ngọt.
Bọn họ niềm nở nói với hai người Tôn ma ma: "Chúng nô tỳ hầu hạ là được rồi, ma ma cứ việc nghỉ ngơi."
Tôn ma ma sao có thể tranh với bọn họ, dẫn Ngân Bình ra bên ngoài.
Ngân Bình oán hận nghiến răng: "Chắc chắn là Thái tử điện hạ muốn lợi dụng tiểu thư nhà chúng ta để tạo danh tiếng cho mình!"
Những lời khen ngợi của các tiểu thư, nàng ấy đều nghe thấy rõ mồn một!
Nước trà bánh ngọt được bày lên, thậm chí bên ngoài lương đình còn treo rèm lụa che chắn.
Màn lụa không che được bóng người, lờ mờ, nhưng lại như một tấm bình phong, tạo cho nơi này một không gian riêng.
Khúc Ngưng Hề nắm chặt lòng bàn tay mềm mại, đứng ngồi không yên.
Nàng chờ Thái tử mở miệng nhưng Bùi Ứng Tiêu không nói một lời, còn thản nhiên cầm chén trà lên, cúi đầu thưởng trà.
Yên lặng đến mức khiến cho người ta hoảng hốt.
Khúc Ngưng Hề nhìn ra ngoài đình, đoán chừng người bên ngoài không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ nên nàng đành phải thể hiện một chút.
Nàng quay lưng lại, mượn góc khuất tầm nhìn của Bùi Ứng Tiêu, mạnh tay nhéo má mình cho đỏ lên. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại lập tức hiện lên màu đỏ rõ rệt.
Khúc Ngưng Hề đau đến mức đôi mắt ngấn nước, nhỏ giọng nói: "Hôm nay được gặp điện hạ, trong lòng thần nữ rất vui mừng..."
Dù không ở trước mặt người khác nhưng Bùi Ứng Tiêu vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, như thể đã khắc sâu sự dịu dàng vào trong xương cốt.
Y ung dung quan sát nàng: "Vui mừng đến mức nào?"
Khúc Ngưng Hề cũng không bị sắc đẹp làm mờ mắt, càng là những thứ đẹp đẽ lại càng có độc.
Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp trước mắt, không dám xem thường chút nào, tiếp tục mổ xẻ cõi lòng:
"Nếu không có lần tình cờ gặp gỡ đêm đó, có lẽ điện hạ sẽ không bao giờ để ý đến thần nữ, dù thần nữ lo lắng nhưng chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này."
Đây là điều nàng đã nghĩ kỹ từ lâu, muốn nói rõ với đối phương rằng nàng tuyệt đối sẽ không nhiều lời. Hy vọng Thái tử có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho nàng một lần.
Bùi Ứng Tiêu hơi nhướng mày nhưng lại không nhắc đến chuyện hôm đó mà nói: "Lúc nãy, Cô gặp Ngạn Đàn tiên sinh."
Khúc Ngưng Hề giật thót, rừng hoa chỉ lớn chừng này, gặp nhau cũng không có gì lạ. Nàng đoán y đã biết tất cả, cho nên cũng không giấu diếm: "Trưởng bối trong nhà nhờ thần nữ gặp mặt Ngạn Đàn tiên sinh, nhưng mà, chúng thần chắc chắn không có khả năng đến với nhau."
Phụ mẫu hay cô mẫu, tất cả đều dồn hết sức muốn lôi kéo văn nhân, bởi vì Đại Hoàn yên ổn đã lâu, triều đình ngày càng trọng dụng văn thần. Chắc chắn Thái tử đã nhìn thấu mưu tính nhỏ nhoi ấy ngay lập tức...
"Ngươi và hắn tuyệt đối không thể, vậy ngươi với ai thì có thể?" Bùi Ứng Tiêu có vài phần hờ hững.
Bất ngờ bị ném cho một câu như vậy, Khúc Ngưng Hề hoàn toàn choáng váng.
Nàng không chắc lúc này có nên nhân cơ hội bày tỏ cõi lòng lần nữa hay không, nàng khẽ nhíu mày: "Điện hạ... thần nữ không dám có suy nghĩ không an phận, chỉ cần âm thầm ngắm nhìn điện hạ từ xa là đủ rồi..."
Nói xong nàng còn khụt khịt mũi, nghẹn ngào như trong thoại bản vẫn miêu tả.
Kỹ năng diễn xuất vụng về như vậy quả thực là khiến cho người ta không đành lòng vạch trần.
Bùi Ứng Tiêu giơ một tay lên, đặt một viên ngọc nhỏ màu trắng ngà có sợi chỉ đỏ vào trong lòng bàn tay nàng.
Khúc Ngưng Hề do dự trong giây lát rồi ngoan ngoãn nhận lấy, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn y, không hiểu ý nghĩa.
Ánh nắng bên ngoài đình, xuyên qua màn lụa chiếu vào bên trong, rọi lên gương mặt của Bùi Ứng Tiêu, mũi cao mắt sâu, môi mỏng khẽ cong lên.
Y nói: "Khúc cô nương có tình cảm sâu đậm với Cô, vậy thì hãy giữ lấy vật này."
Khúc Ngưng Hề sửng sốt, không ngờ đến chuyện đột nhiên được tặng đồ, sau đó lại nghe y cười tủm tỉm nói: "Mỗi một kẻ phản bội Cô, đều sẽ bị giữ lại một đốt xương ngón tay."
Câu này có ý gì?
Khúc Ngưng Hề mở to đôi mắt tròn xoe như quả nho, chăm chú nhìn vào viên ngọc nhỏ màu trắng đó.
Nó có màu ngọc trắng mờ, chẳng lẽ là... Xương ngón tay?!
Bàn tay nàng không tự chủ được mà run lên, viên ngọc xâu dây đỏ "Cạch" một tiếng rơi xuống bàn đá.
Khúc Ngưng Hề sợ đến tái mặt, suýt nữa thì thét chói tai!
Minh Ân dẫn đại phu về cất bước đi vào, người tập võ tai thính mắt tinh, đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng của Thái tử. Khóe miệng hắn không khỏi hơi co giật. Ai mà rảnh đến mức giết một tên gián điệp còn đi mài xương chứ?
Nhưng rõ ràng Khúc Ngưng Hề tin là thật, toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Bùi Ứng Tiêu cúi xuống, ghé sát bên tai nàng, giọng nói trầm thấp: "Cô là người như vậy, ngươi vẫn thích sao?"
Khúc Ngưng Hề gật đầu lung tung, rưng rưng nói: "... Thích..."
Bùi Ứng Tiêu như cười như không: "Nếu vậy, để nó lại cho ngươi."
Tiểu cô nương yểu điệu, đôi môi bị mím lại đến đỏ bừng, nhỏ giọng nói cảm ơn y.
Đôi mắt hẹp dài của Bùi Ứng Tiêu khẽ nheo lại, đầu lưỡi nhẹ chạm lên hàm trên, thật đúng là cố gắng.
Liệu nàng có khóc không đây?