Khúc Ngưng Hề đi theo Chu thị vào trong phòng, Liễu bà tử bưng trà nóng lên, còn mang theo một túi thơm vào, nói là có tác dụng an thần tịnh tâm, Liễu bà tử cười nói: "Phu nhân cố ý sai người làm cho Đại cô nương đó, ngủ ngon mới có thể có cơ thể khỏe mạnh được."
Khúc Ngưng Hề nhìn về phía Chu thị, nhận túi thơm: "Đa tạ mẫu thân."
Chu thị cho Liễu bà tử lui ra rồi gọi Khúc Ngưng Hề tới gần để trò chuyện.
Bà ấy u phiền vì nhi tử, nói: "Tam lang không hiểu chuyện, vẫn còn mải chơi quá, lúc tiểu thần đồng của Vương gia kia bằng tuổi nó đã chuẩn bị thi đậu đồng sinh rồi."
Khúc Ngưng Hề nghe vậy, mím môi nói: "Trên đời này nào được mấy tiểu thần đồng? Tiểu đệ mới mười một tuổi, mẫu thân không cần nóng vội."
Chưa bàn đến chuyện học hành, chẳng lẽ việc kiềm chế tính tình của nó không quan trọng hơn sao? Cứ thế mãi, nàng sợ nhà mình sẽ nuôi ra một công tử bột mất.
Chưa kể Vương gia là nhà ai chứ, là Hữu thừa tướng đó. Mặc dù không giống với Tả thừa tướng Trịnh gia dòng dõi thư hương, nhưng năm đó Hữu thừa tướng bộc lộ tài năng trong nghèo khổ, thi đỗ cao, xứng danh nhân vật truyền kỳ của Thượng Kinh.
Người ta nói ông ta sinh ra là người đọc sách, con út nhà ông ta được gọi là tiểu thần đồng, càng được kỳ vọng rằng sẽ "Tre già măng mọc".
"Ta nào dám trông chờ rằng Tam lang sẽ là thần đồng gì," Chu thị đỡ trán lắc đầu, nói: "Chỉ hy vọng nó học cho thật giỏi, thi được một công danh là Phật Tổ phù hộ rồi."
Phủ An Vĩnh hầu không có ai làm quan trong triều, chỉ dựa vào mối quan hệ với hoàng hậu, liệu có thể giữ được sự hưng thịnh này trong bao lâu?
Khúc Ngưng Hề hiểu rõ mong muốn của phụ mẫu mình.
Người đời theo đuổi công danh lợi lộc, phú quý vinh hoa.
Chu thị khẽ thở dài, nói: "Sau sinh nhật lần tới, Vãn Du sẽ mười sáu."
Bà ấy bỗng nhắc tới việc này, Khúc Ngưng Hề nâng đôi mắt đen như mực lên.
Lễ cập kê của nàng vào năm ngoái, phủ An Vĩnh hầu mở tiệc chiêu đãi khách khứa, thông báo với mọi người nàng đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả.
Chẳng lẽ nhanh như vậy mà mẫu thân đã muốn...
Lông mày Khúc Ngưng Hề còn chưa nhíu lại thì đã nghe thấy Chu thị mở miệng: "Ngạn Đàn tiên sinh quả thật là người chí tình chí nghĩa, thê tử đã mất sáu năm, đến giờ được người khác khuyên nhủ mới bắt đầu có ý định tái hôn, hắn mới chỉ hai mươi bảy." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Giọng điệu bùi ngùi, hai mươi bảy tuổi quả thực rất trẻ. Khúc Ngưng Hề cũng không cảm thấy hai mươi bảy là một độ tuổi lớn, nhưng mà, vẫn lớn hơn nàng tận mười hai năm xuân thu.
Đầu ngón út của nàng giật giật, vân vê ống tay áo của mình.
Mặc dù nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý với ngày này, Khúc gia dạy bảo nữ nhi từ nhỏ đã như thế, nhưng nàng vẫn cứ có loại cảm giác hoang đường.
"Là ý của phụ thân con, Vãn Du không ngại đi gặp hắn một lần chứ?"
Chu thị tiếp tục nói: "Ngạn Đàn tiên sinh tính cách thanh cao, tuấn tú lịch sự, chỉ có duy nhất một việc là không chịu ra làm quan... Nhưng mà nếu có thể để Tam lang được ghi tên trên bảng vàng thì quả là rất may mắn."
Dù sao Khúc gia cũng phải có nam nhân gánh vác, trước mắt chỉ có một mình Khúc Doãn Thiệu, trong nhà sớm đã dự tính sẵn con đường làm quan của cậu nhóc. Đối với việc lựa chọn tiên sinh, có vẻ cực kỳ quan trọng.
Huống hồ Ngạn Đàn không chỉ có tài hoa mà còn có danh vọng, nếu hắn có thể trở thành sư phụ của Khúc Doãn Thiệu, chẳng khác nào sẽ được lợi rất nhiều.
"Vãn Du," Chu thị thấy nàng không nói tiếp, kéo bàn tay nhỏ của nàng qua giữ trong lòng bàn tay: "Con là nữ nhi của mẫu thân, dĩ nhiên nhà ta sẽ không bạc đãi con, sẽ thêm chút đồ cưới, không để con chịu chút thiệt thòi nào đâu. Đợi đến ngày Tam lang thi đỗ, nó cũng sẽ là chỗ dựa của con."
"Con có thể đi gặp hắn." Khúc Ngưng Hề hơi rũ lông mi thật dài, nói: "Mẫu thân để muội muội đến thư viện nữ tử đi, hằng ngày sau khi hồi phủ cũng có thể đi học với Tam lang."
"Cái gì?" Chu thị chưa kịp vui mừng, nghe thấy nửa câu sau, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống.
"Nhị muội muội của con đi tìm con rồi à?" Khóe miệng bà ấy khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Cô nương trưởng thành rồi, lòng dạ cũng lớn hơn, một thứ nữ mà lại muốn đến thư viện ư?"
"Đọc nhiều sách cũng không phải chuyện xấu." Khúc Ngưng Hề nói: "Năm ngoái con đã muốn nhắc đến rồi nhưng sợ mẫu thân làm ầm ĩ lên với Diệp di nương..."
"Con không nên nhắc đến." Chu thị tức giận nói: "Nếu không phải ta sinh được Tam lang, con xem khéo có khi bọn họ leo lên trên đầu ta rồi!"
"Nhưng bọn họ không có cơ hội, tất cả đã thành kết cục đã định."
Khúc Viên Thành có thể nói là không vượng đường con nối dõi, thành hôn hai ba năm ông mới có được một khuê nữ, về sau nạp mấy phòng thiếp thất, lại có thêm một thứ nữ. Vốn tưởng rằng số mình không nhi tử, chính thê của ông lại bất ngờ sinh cho ông một đích tử. Trước mắt tuổi tác ông đã cao, có muốn sinh thêm cũng chỉ sợ hy vọng xa vời.
Với cả, đối với Khúc Viên Thành mà nói, quan trọng nhất chính là sự hưng thịnh của gia tộc, trong lòng ông ấy chỉ một mực muốn sinh nhi tử thi công danh, giành được một vị trí ở Thượng Kinh cho nên sẽ không sa vào nữ sắc mà làm ra hành động sủng thiếp diệt thê.
Chu thị vẫn không chịu cho qua: "Cũng chưa thấy nhà ai đưa thứ nữ đến thư viện, ta nâng đỡ nó kiểu gì được?"
"Chẳng phải mẫu thân nói giữa tỷ muội cần giúp đỡ lẫn nhau sao?" Khúc Ngưng Hề chậm rãi nói: "Đi học cũng không phải là chuyện lớn, không tính là nâng đỡ, chẳng phải xuất thân đều đã được định từ trước rồi sao."
Có thể gả đích nữ ra ngoài để đổi một tiên sinh về cho tiểu đệ, kết quả của thứ nữ cũng không khó đoán.
Có lẽ là cân nhắc đến việc Diệp di nương không thể trở mình, cuối cùng Chu thị cũng đồng ý với đề nghị nho nhỏ của Khúc Ngưng Hề.
Sau khi sắp xếp ngày gặp Ngạn Đàn là ba ngày sau, bà ấy lấy ra một bộ trang sức của Hải Đường Tích Thúy, thích hợp với tiểu cô nương trẻ tuổi, nhìn là biết đã có chuẩn bị từ trước.
Khúc Ngưng Hề cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn nhận lấy.
Lúc từ Hàm Xương đường đi ra, Ngân Bình sốt ruột đến phát cáu.
Nàng ấy hầu hạ ở bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy đôi chút: "Tiểu thư không lo liệu cho bản thân nhiều hơn, còn lo cho sống chết của Nhị cô nương sao?!"
Một mỹ nhân yêu kiều như vậy, sao có thể gả cho một người góa vợ! Cho dù Khúc gia không tính là dòng dõi hiển hách gì, cho dù địa vị của người đọc sách cao thượng, Ngạn Đàn tiên sinh còn là người nổi bật trong giới văn nhân, nhưng cũng không thay đổi được sự thật hắn ta là người góa vợ!
Khúc Ngưng Hề khoanh hai tay trong túi áo của mình, chậm rãi nói: "Không cần ta phản đối."
Rất nhanh Tôn ma ma sẽ biết ý đồ của phụ mẫu, đồng thời báo cho Hoàng hậu biết.
Là con người thì đều có tư tâm, phụ mẫu coi Tam lang là điểm xuất phát mưu tính lâu dài, còn hoàng hậu, bà ta chỉ cân nhắc lợi và hại của Nhị hoàng tử.
Nàng chỉ cần đi lướt qua là được.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thoáng cái đã qua ba ngày.
Khúc Ngưng Hề mặc một bộ váy gấm màu xanh lam thêu tơ nguyệt, đeo bộ trang sức Hải Đường Tích Thúy kia, cả người trông giống như một búp sen non mới nhú trên mặt hồ, tươi non, rạng rỡ. Phàm là những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy thì đều sáng ngời.
Địa điểm hẹn gặp mặt là một rừng hoa thích hợp thưởng xuân, lúc này đang nở rộ từng mảng mai vàng rực rỡ.
Khúc Ngưng Hề ra ngoài, không chỉ có mỗi Ngân Bình đi theo mà Tôn ma ma và gã sai vặt chuyên chạy vặt bên ngoài tên A Thúc cũng có mặt trong số đó.
Ngày nay, các đôi nam nữ sóng vai nhau đi dạo không phải là chuyện hiếm thấy. Các tiểu bối hẹn nhau đi ngắm đèn chèo thuyền, bên cạnh luôn có nha hoàn, bà tử đi cùng, tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa thì cũng không có hại gì.
Khúc Ngưng Hề vừa đến rừng hoa, còn chưa thấy vị Ngạn Đàn tiên sinh kia đâu, Tôn ma ma đã nói với nàng: Hoàng hậu nương nương ban thưởng mười con diều, mời mấy quý nữ kinh thành cùng nàng ngắm xuân vui đùa.
Ai mà chẳng nói Khúc hoàng hậu yêu thương chất nữ chứ?
Khúc Ngưng Hề đã dự đoán trước, nàng giả vờ như không biết, ngoan ngoãn bị dẫn đi, gặp mặt các tiểu thư.
Từ cô nương, Ân cô nương, Lý cô nương, không ít những gương mặt quen thuộc ở Thượng Kinh, thậm chí trong đó còn có một vị khách quý ít gặp là Lục cô nương.
Khúc Ngưng Hề để ý đến bóng dáng cao gầy mảnh khảnh kia, Lục thị là nhà ngoại tổ của Thái tử, cả nhà trung liệt, toàn bộ nam đinh đổ máu trên chiến trường, chỉ còn lại một nữ nhi mồ côi.
Có lẽ là vì nguyên nhân gia đình, tính tình của Lục cô nương cô độc lạnh lùng, không thích tiếp xúc với ai, cũng không ai dám trêu chọc nàng ấy, vậy mà hôm nay nàng ấy lại đến rừng hoa?
Tôn ma ma nhìn theo tầm mắt của nàng, thấp giọng nói: "Trùng hợp gặp được Thái tử điện hạ và Lục cô nương."
Mặc dù phe của Nhị hoàng tử và Đông cung đối đầu với nhau nhưng gặp phải cũng không thể bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa, cho nên mời nàng ấy cùng thả diều.
"Cái gì?" Vẻ bình tĩnh trên mặt Khúc Ngưng Hề ngay lập tức bị phá vỡ, giật mình.
Thái tử ư?
Nàng khó khăn lắm mới dần lấy lại bình tĩnh từ trong nỗi sợ hãi, kìm nén chuyện tối hôm đó xuống, nào đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với y chứ?
Theo lý mà nói, cơ hội bọn họ gặp nhau là cực kỳ ít, một năm cùng lắm cũng chỉ có hai ba lần.
Ai ngờ hôm nay lại xui xẻo như vậy.
Các quý nữ đang lặng lẽ bàn tán về Lục cô nương, nàng ta đang đi cùng Thái tử điện hạ, chẳng lẽ bị quấy rầy?
Trước mắt vị trí Thái tử phi vẫn chưa được quyết định, biểu huynh muội rất có thể sẽ thân càng thêm thân, hành động lần này cũng có thể an ủi Lục gia được phần nào. Dù sao Lục gia thật sự quá mức thảm thiết...
Khúc Ngưng Hề không tập trung, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ngân Bình nhìn xung quanh không thấy Ngạn Đàn tiên sinh, không lẽ là hắn ta tới muộn à? Nàng ấy vừa hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Khúc Ngưng Hề mím môi không nói lời nào.
Nàng đang nghĩ, phải làm sao để giả vờ mến mộ Thái tử mà lại không thể không kìm nén trước mắt bao người?
Nàng có cần phải giải thích vì sao mình đi gặp gỡ người khác thế này không?
Liệu y có thể đã quên chuyện giết nàng, nhưng vừa nhìn thấy đã nhớ đến rồi muốn bổ một đao hay không?