Về đến nhà, đã là đêm khuya.
Hôm nay Thượng Kinh là một thành trì không ngủ, trên đường phố đầy những người ồn ào.
Khúc Ngưng Hề rửa mặt xong, đi nghỉ ngơi.
Nàng co mình vào trong ổ chăn, trằn trọc khó ngủ một lần.
Chậu than trong phòng như chỉ để bài trí, khắp nơi lạnh buốt, nàng chịu đựng gần nửa canh giờ mới ngủ thiếp đi, ngay sau đó lại bị ác mộng quấn lấy nửa đêm.
Trong mộng kỳ quái, chốc lát nàng thấy được hồ ly giảo hoạt miệng phun tiếng người, chốc lát lại phát hiện hồ ly biến thành một con sói trắng, tròng mắt vẫn là màu đỏ thẫm. Răng nanh của nó lạnh lẽo, gào thét muốn uống máu ăn thịt! Ngay khi nó bay lên, gương mặt con sói trắng đột nhiên hóa thành Bùi Ứng Tiêu, mặt người thân sói, vô cùng đáng sợ!
Khúc Ngưng Hề bị tình cảnh trong mộng doạ tỉnh, chân trời bên ngoài xanh biếc. Cả người nàng toát mồ hôi lạnh, mềm yếu vô lực, bắt đầu sốt cao.
Khúc Ngưng Hề bị bệnh.
Khi bị bệnh nàng còn không quên sợ hãi, sợ hãi Thái tử điện hạ phái người đến giết nàng diệt khẩu.
Dung nhan diễm lệ điểm xuyết nốt ruồi đỏ kia, ở trong mắt nàng quả thực không khác gì ác quỷ, nàng cũng dám nói thích y ư?
Bệnh tình của Khúc Ngưng Hề lặp đi lặp lại, kéo dài liên tiếp năm, sáu ngày. Hồi Thanh Uyển bị mùi thuốc bao phủ, không chỉ miệng nàng đắng nghét, trong hô hấp cũng đầy vị đắng chát.
Đại cô nương trở về từ dạ tiệc thì bị bệnh, Tôn ma ma vừa sai người đi mời đại phu vừa gọi Ngân Bình tới dạy dỗ một trận. Trước khi ra cửa bà đã liên tục dặn dò phải mang áo choàng và lò sưởi, ai ngờ vẫn bị lạnh.
Ngân Bình không dám nói tỉ mỉ chuyện xảy ra trong cung, nhíu mày nghe mắng.
Tôn ma ma là người mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng, nhiệm vụ là dạy dỗ đại tiểu thư Khúc gia. Nếu bà ta phát hiện cái gì, tất sẽ bẩm báo cho người trong cung.
Ngân Bình không nhắc tới, Khúc Ngưng Hề cũng sẽ không chủ động tiết lộ tâm tư của Nhị hoàng tử. Hai chủ tớ cứ ăn ý như vậy im lặng bỏ qua việc này.
Trong lúc dưỡng bệnh, Nhị cô nương Khúc Thiền Nhân có tới vài lần. Nàng ấy ngửi mùi thuốc của Hồi Thanh Uyển, than thở vận số nhà mình năm nay không may mắn.
"Đại tỷ tỷ cũng nhắn ta bệnh, chúng ta có nên đi vào miếu thắp hương bái thần không?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trước ngày lễ trời đột nhiên hạ nhiệt độ, rơi một trận tuyết xuân, phụ thân của bọn họ vô ý bị phong hàn. Mẫu thân phải chăm sóc ông ấy, hai người không đi tham gia dạ tiệc Nguyên Tiêu trong cung, phụ thân còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại có một người bị bệnh, càng đừng nói đến tiểu đệ trong nhà cũng đang uống thuốc. Nhưng mà đây là do cậu nhóc tự chuốc lấy, tuổi còn nhỏ mà ngông cuồng, vừa mới đầu năm đã đánh nhau với tiểu tôn tử nhà Lữ Quốc Công, gãy một cánh tay. Thư viện sắp khai giảng mà giờ bút lông cũng không cầm được.
Mấy chủ tử trong phủ không yên ổn, thuộc hạ cũng không thoải mái.
Khúc Thiền Nhân chạy đến ba viện hỏi thăm từng người một. Đến chỗ Khúc Ngưng Hề, nàng ấy ngồi xuống thì không chịu đi, "Di nương nấu cháo cho phụ thân, để cho muội đi đốc thúc Tam Lang làm bài tập, muội không muốn đi đâu..."
Tiểu đệ nghịch ngợm, không chịu chăm chỉ học hành, người bên ngoài có thể giúp được cái gì.
"Di nương có lòng." Khúc Ngưng Hề nói: "Muội đừng để ý Tam Lang, đến lúc đó phu tử sẽ báo cho phụ thân."
"Muội chưa từng đi học ở thư viện, cũng không quan tâm được đệ ấy." Khúc Thiền Nhân hừ nhẹ một tiếng.
Nàng ấy là thứ nữ, không có tư cách đi học đường.
Khúc Ngưng Hề nghe ra ý đè nén trong lời nói của nàng ấy, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu muội muốn đi, tỷ sẽ nói với mẫu thân một chút."
"Đại tỷ tỷ đang thương hại muội sao?" Hai tay Khúc Thiền Nhân cầm chén trà, nói tiếp: "Đáng tiếc phụ thân không thương tiếc đứa nữ nhi là muội, ông ấy sẽ không đồng ý."
Thượng Kinh có thư viện của nữ tử, tuy nói không có văn bản quy định thứ nữ không thể đi nhưng không thấy nhà ai đưa thứ nữ vào trong.
"Nếu như Nhị cô nương hầu phủ mà gọi là đáng thương, rất nhiều người bên ngoài đều không cần sống nữa." Khúc Ngưng Hề chưa khỏi phong hàn, giọng nói hơi khàn.
Nàng chỉ mở miệng, không thể cam đoan kết quả như thế nào.
Mười tuổi Khúc Ngưng Hề đi thư viện, mười bốn tuổi kết nghiệp, năm nay mười lăm. Tới tuổi đợi gả, nàng phải ở nhà học tập nữ hồng, xử lý việc vặt.
Khúc Thiền Nhân vừa qua sinh nhật mười ba tuổi, ít nhất còn có thể đọc sách một năm.
Nhưng Khúc Thiền Nhân cũng không cảm kích. Nàng ấy bĩu môi một cái, nói: "Đại tỷ tỷ vẫn đừng nên nói tới thì hơn, đến lúc đó phụ thân và mẫu thân lại mắng muội, di nương cũng sẽ quở trách muội không hiểu quy củ."
Trong một nhà, đích thứ có khác biệt, lớn nhỏ có thứ tự mới không xảy ra sai lầm. Đây là đạo lý trưởng bối thường xuyên treo ở ngoài miệng.
Khúc Ngưng Hề nhỏ giọng ho hai tiếng: "Đọc sách biết chữ là chuyện tốt, không nên nhấc lên hai chữ quy củ."
Khúc Thiền Nhân không nói nữa, chớp mắt nhìn nàng một lát. Cuối cùng nàng ấy đứng lên nói: "Đại tỷ tỷ nói đúng, đây là chuyện tốt, bị mắng một trận cũng không có gì. Vậy muội muội chỉ chờ tin tức tốt của tỷ tỷ."
Khúc Thiền Nhân ngồi một lát, uống trà xong thì rời đi.
Ngân Bình ở bên cạnh không nhịn được mà nói thầm: "Tiểu thư đang dưỡng bệnh, Nhị cô nương còn lấy việc này tới làm phiền..."
"Không sao, nếu có thể được thì đó là giúp muội ấy." Giọng điệu Khúc Ngưng Hề sâu kín, lỡ như nàng chết rồi, Khúc gia chỉ còn lại nhị muội và tiểu đệ.
Tiểu cô nương chưa từng tưởng tượng đến tử vong, hơi tưởng tượng thì cảm thấy đau khổ. Loại đau khổ này, bắt nguồn từ sự luyến tiếc đối với vạn vật thế gian, nàng còn chưa sống đủ đâu.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T*
Khúc Ngưng Hề lo lắng đề phòng mấy ngày, thân thể dần dần khỏi hẳn, ngoại giới không có xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng nàng mới thả lỏng, đánh giá Thái tử sẽ không tới đòi mạng nhỏ của nàng. Cũng không biết là y tin lời nàng hay cho rằng nàng không quan trọng, không tạo thành uy hiếp cho y.
Sự thật cũng là như thế, cho dù nàng đi vạch trần ngụy trang của Thái tử với Hoàng hậu thì có thể thay đổi được gì chứ?
Tiểu cung nữ bị bóp cổ kia đã sớm bị xử lý sạch sẽ, nói suông, không có bằng chứng.
Lại nói, Thái tử ra tay xử lý một hạ nhân đều có nguyên nhân của y, lấy cái này để chỉ trích, người ta có thể giải thích.
Khúc Ngưng Hề dừng nghĩ đến cảnh tượng này, suy nghĩ kỹ một chút, cũng không có gì ghê gớm. Huống hồ, nàng vốn không có định nói cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu đầu tiên là tiên Hoàng hậu, tiếp theo mới là cô mẫu của nàng. Bởi vì bà ấy, Khúc gia mới có thể có một vị trí nhỏ ở Thượng Kinh, đồng thời cũng coi như cả nhà bị buộc chặt trên chiếc thuyền Nhị hoàng tử này.
Khúc Ngưng Hề cũng không xem trọng Nhị hoàng tử, mưu lược tài cán đều không bằng vị Đông Cung kia, nhưng đây không phải là chuyện một tiểu bối có thể chi phối. Khúc gia không có lựa chọn nào khác, nàng cũng không được chọn, chỉ hy vọng cô mẫu chớ có bí quá hoá liều, nếu như đoạt vị đến tình trạng không chết không thôi, cuối cùng suy tàn, có lẽ Khúc gia cũng khó thoát khỏi cái chết.
Thân thể Khúc Ngưng Hề đã tốt hơn rất nhiều, lập tức ra lệnh Ngân Bình chuẩn bị nước nóng tắm gội rửa mặt chải đầu.
Ngân Bình biết nàng thích sạch sẽ, mấy ngày bị bệnh chỉ lau người không tắm rửa, suy đoán nàng đã sớm nhịn không được, bởi vậy cũng không khuyên bảo. ( truyện trên app T•Y•T )
Cũng may thời tiết ấm lên không ít, sau giờ ngọ, trong tịnh thất nóng hôi hổi, không hề có cảm giác rét lạnh.
Ngân Bình cầm thắt lưng tơ trắng sạch sẽ, đặt nó lên giá gỗ lim, muốn nói lại thôi: "Tiểu thư, còn muốn tiếp tục quấn ngực sao?"
Khúc Ngưng Hề ngâm mình trong thùng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đến đỏ bừng, phun ra một cái bong bóng, nói: "Muốn."
Nữ tử Đại Hoàn hầu như đều là kiểu dáng thắt đáy lưng ong, dáng người rất nổi bật.
Bắt đầu từ năm ngoái, ‘bánh bao’ không ngừng bành trướng, đã đến mức không thể không quấn ngực. Sự tồn tại quá rêu rao nhiều khi không phải là một chuyện may mắn, đặc biệt là làm lợi thế của gia tộc.
Ngân Bình không khỏi thở dài.
Người ngoài chỉ nói cô nương bọn họ xinh đẹp như hoa, không ngờ rằng dáng người cũng lả lướt mềm mại.
Cũng không biết tương lai ai được hưởng lợi nữa?
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cả nhà đều khỏe mạnh, trong Hàm Xương đường bày một bữa gia yến.
An Vĩnh hầu là người bị cảm lạnh đầu tiên, đã khỏi hẳn từ lâu, Khúc Ngưng Hề cũng đã uống hết thuốc, bây giờ chỉ còn lại tiểu đệ Tam lang còn đang phải bó bột tay.
Khúc Doãn Thiệu đánh nhau với tiểu tôn tử của Lữ Quốc công một trận, tuy không bị thương đến gân cốt nhưng sợ cánh tay lệch, cần phải nẹp thêm mấy ngày nữa.
Hầu phu nhân Chu thị đang dỗ cậu ngoan ngoãn đi thư viện: "Con chớ làm ầm ĩ, phá hỏng ấn tượng của phu tử đối với con."
"Vốn đã không để lại ấn tượng tốt đẹp gì rồi." Khúc Viên Thành hơi tức giận, vừa mới đầu năm đã gây chuyện, cái mặt già này của ông ấy cũng mất hết rồi!
Chu thị cũng không vui khi nghe thấy những lời này, nói: "Hầu gia, là thằng nhóc nhà Lữ Quốc công khiêu khích trước, chẳng qua là Tam lang nóng tính, không nhịn được."
"Lần nào đánh nhau cũng nói là không nhịn được, nó là quả pháo hay sao? Chỉ cần châm ngòi là nổ à?" Khúc Viên Thành dựng râu trừng mắt.
Khúc Doãn Thiệu hừ một tiếng, hất cao cằm nhỏ: "Bọn chúng vốn không nên chọc con!"
Chu thị ôm lấy nhi tử, "Ý của Hầu gia là Tam lang nhà chúng ta phải chịu thiệt?"
Khúc Viên Thành không nói gì, chuyện đó dĩ nhiên là không được. Khúc gia của ông ấy chỉ có một độc đinh, đời này ông ấy không có huynh đệ, nạp mấy di nương cũng không sinh ra được nhi tử. Khó khăn lắm mới có được Tam lang, sao có thể bị người ta bắt nạt chứ!
Nhưng... Khúc Viên Thành cau mày nói: "Không tiết chế tính khí lại thì sao Ngạn Đàn tiên sinh có thể để mắt tới nó?"
Khúc Doãn Thiệu mười một tuổi đã qua giai đoạn vỡ lòng, phải mau chóng lựa chọn một vị lương sư cẩn thận dạy dỗ. Khúc Viên Thành đã sớm tìm kiếm, cũng nhìn trúng Ngạn Đàn tiên sinh.
Ngạn Đàn này, tài hoa phong lưu. Mặc dù còn chưa được gọi là Đại nho hạng nhất, đơn giản là vì còn quá trẻ tuổi, nhưng địa vị của hắn trong giới văn nhân là không thể coi thường.
Số học trò muốn được vào cửa của hắn nhiều không đếm xuể, từ ba năm trước, Khúc hoàng hậu đã từng mời hắn về dạy Nhị hoàng tử, nhưng bị từ chối với lý do không muốn ra làm quan.
Trên bàn cơm không tiện nhiều lời, mọi người nói vài câu, cứ vậy mà dừng lại.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, Khúc Ngưng Hề và Khúc Thiền Nhân đều rất yên lặng, Diệp di nương có công sinh dưỡng cũng được lên bàn, ngồi ở chỗ cuối cùng.
Sau khi ăn xong, Khúc Doãn Thiệu chạy biến đi nhanh như chớp, cánh tay bị thương, không cản trở hai chân cậu bước đi như bay.
Khúc Ngưng Hề bị giữ lại, đúng lúc, nàng cũng muốn thuyết phục mẫu thân đồng ý chuyện cho nhị muội đến thư viện.