Bởi vì mối quan hệ với Hoàng hậu, số lần Khúc Ngưng Hề tiến cung không ít, dựa vào hiểu biết đại khái đối với Ngự Hoa Viên, nàng thuận lợi đi đường vòng rời khỏi hồ Liên Thịnh.

Nàng vội vàng đi nhanh, không dám quay đầu lại, trằn trọc đến gần đài Lạc Huỳnh.

Nơi này cách xa Cung Giáng Ngọc mở tiệc, xem như là nơi tương đối yên tĩnh trong Ngự Hoa Viên.

Trời đang rất lạnh, Khúc Ngưng Hề đi vội đến mức khiến cả người nóng lên, không hề cảm thấy lạnh lẽo, dựa vào một cây cột màu đỏ thắm ngồi xuống.

Chỉ mong là nàng đa tâm, nếu thật sự Nhị hoàng tử có hành động, ở trong Ngự Hoa Viên này, chưa chắc đã có thể giấu diếm được đôi mắt của cô mẫu.

Khúc Ngưng Hề không dám lộ ra chút nào, một khi bị biết được, đơn giản chỉ có hai kết quả. Hoặc là mau chóng chọn người gả nàng đi, tăng thêm chút trợ lực quan hệ thông gia cho Khúc gia. Hoặc là, Hoàng hậu yêu thương nhi tử, hào phóng cho nàng làm một thiếp thất.

Nghĩ cũng biết, vị trí chính phi của Nhị hoàng tử sẽ không dễ dàng hứa hẹn. Những thứ này đều không phải là điều Khúc Ngưng Hề muốn, cho dù hôn sự của nàng thân bất do kỷ, nhưng... có thể thoái thác bao lâu thì thoái thác bấy lâu.

Khúc Ngưng Hề im lặng ngồi dựa vào cây cột, tâm trạng dần bình tĩnh.

Không biết qua bao lâu, một câu "Thái tử điện hạ" vang lên đối diện khiến nàng kinh sợ đến hoàn hồn.

Nháy mắt, nàng mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà đài Lạc Huỳnh đã có mấy người. Người cầm đầu mặc áo bào trắng và áo choàng lông trắng tuyết, rõ ràng là chủ nhân của Đông Cung: Bùi Ứng Tiêu.

Đỉnh đầu y mang bạch ngọc quan, tóc đen rũ xuống, khuôn mặt như họa, mang theo ý cười như thường ngày, giống như trích tiên. Sau đó y giơ tay lên, năm ngón tay thon dài dừng trên cổ tiểu cung nữ trước mặt, "Răng rắc" một tiếng giòn vang ——

Một cảnh tượng không hề có điềm báo trước, Khúc Ngưng Hề ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt đầu tiên của nàng bị Bùi Ứng Tiêu đoạt đi lực chú ý, căn bản không chú ý đến tiểu cung nữ kia.

Chỉ sợ phần lớn mọi người đều sẽ nhìn thấy sự tồn tại bắt mắt nhất trước, đợi đến khi tầm mắt chia cho những người khác, tiểu cung nữ đã nghiêng cổ tê liệt nhắn ta xuống đất, chỉ phát ra mấy khí âm ngắn ngủi.

Hắn làm dứt khoát lưu loát như vậy, giống như một hành động bình thường. Thậm chí đôi mắt hẹp dài của Bùi Ứng Tiêu không gợn sóng, nụ cười vẫn như cũ... Mơ hồ lộ ra một tia tà tứ.

Khúc Ngưng Hề khẽ rùng mình một cái, gần như nghi ngờ bản thân đã nhìn lầm.

Thái tử điện hạ trời quang trăng sáng của Đại Hoàn, ôn nhuận như ngọc, sao lại như thế? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Y thật sự là Thái tử sao?

Vị Thái tử được văn võ bá quan khen không dứt miệng kia sao?

Đèn cung đình chiếu xuống, cây cột màu đỏ thắm hình thành một khu vực tối om, vị trí Khúc Ngưng Hề vừa vặn ẩn nấp trong đó, không nhìn kỹ sẽ không bị người phát hiện.

Nàng trợn tròn đôi mắt hạnh, ngây ngốc nhìn chằm chằm Bùi Ứng Tiêu, đã quên dời tầm mắt. Chỉ thấy hắn lấy ra một chiếc khăn gấm trắng tinh, chậm rãi lau đầu ngón tay thon dài, giọng nói trong suốt: "Xử lý cho sạch sẽ."

"Vâng."

Người lên tiếng kia là một trong những người đi theo Thái tử, tên là Minh Ân.

Không sai, hắn chính là Thái tử.

Nhẹ nhàng bâng quơ giết một tiểu cung nữ như thế, hoàn toàn trái ngược với nhân nghĩa cung khiêm mà y lộ ra ngày thường... sự tương phản to lớn khiến cho người ta có một loại cảm giác hoang đường.

Theo bản năng Khúc Ngưng Hề nghĩ đến một từ —— [Ngụy quân tử].

Đáng sợ hơn là, trong nháy mắt tiếp theo, người ở phía góc nghiêng đối diện nọ bỗng ngước mi mắt lên, mắt đen như mực, nhìn về phía nàng.

Hắn đã nhìn thấy nàng...

Khúc Ngưng Hề trốn ở chỗ bóng cây cột, bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát con ngươi co rụt lại, miệng nhỏ khẽ nhếch, khó có thể nhúc nhích.

Bùi Ứng Tiêu phát hiện bị người ta nhìn thấy nhưng không có một tia bối rối. Khóe môi y cong lên, dịch bước tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao Khúc cô nương lại ở đây?"

Lời chào hỏi nhu hòa như ngẫu nhiên gặp được giai nhân ở trong vườn.

Khúc Ngưng Hề vẫn ngồi đó, nàng không đứng dậy nổi, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn mềm mại, đầy sợ hãi: "Ta, ta..."

Nàng nên hành lễ với Thái tử điện hạ sau đó giải thích tại sao mình lại ở đây.

Nhưng mà, Khúc Ngưng Hề không nghĩ ra bất kỳ từ ngữ ngụy biện nào, nàng chỉ hy vọng mình có thể ẩn thân tại chỗ, hoàn toàn biến mất. 

"Hửm?" Thân hình Bùi Ứng Tiêu cao lớn, hơi khom lưng cúi người, dễ dàng bao phủ phía trên nàng.

Đây là lần đầu tiên hai người ở khoảng cách gần như vậy, gần đến mức Khúc Ngưng Hề ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người y. Ngay cả nốt ruồi lệ dưới mí mắt của đối phương cũng có thể thấy rõ ràng.

Lông mi của y dài như lông vũ, một nốt ruồi son nho nhỏ tăng thêm vài phần yêu dã cho khuôn mặt tuấn tú này.

Khúc Ngưng Hề không thể kiềm chế được sự run rẩy, thể xác và tinh thần bị nỗi sợ hãi to lớn nắm lấy.

Nàng chết chắc rồi, nàng nhất định sẽ bị giết chết!

Thái tử tuổi nhỏ mất mẫu thân, tin đồn truyền rằng tiên hoàng hậu qua đời có liên quan đến kế hậu. Khúc Ngưng Hề không rõ sự thật thế nào, nàng chỉ biết là bây giờ Nhị hoàng tử đã trưởng thành, cô mẫu đã sinh ra dã tâm, mưu toan mưu đồ đoạt vị trí Đông Cung...

Mà nàng thân là chất nữ của kế hậu, trời sinh đứng ở phía đối lập với Thái tử. Bây giờ nàng nhìn thấy một mặt mà y không muốn cho người khác nhìn thấy, có thể rơi vào kết quả tốt gì chứ?

Trong lúc nguy cấp, đầu óc Khúc Ngưng Hề đã không cách nào suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé của nàng như có được ý thức tự chủ, dò ra ngoài.

Một tay nàng tóm chặt áo choàng của Bùi Ứng Tiêu: "Điện hạ... Thần nữ ái mộ điện hạ đã lâu... Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nói ra..."

Nàng lắp ba lắp bắp, giọng điệu cũng rất kiên định, trên tay còn rất dùng sức, ngón tay nhỏ nhắn trắng mịn cũng đỏ lên.

"Cái gì?" Dù có là Bùi Ứng Tiêu thì cũng không ngờ rằng sẽ nghe thấy một câu nói như vậy.

Y rũ mắt xuống, tiểu cô nương trắng nõn, mềm mại không khác gì mèo con. Đôi mắt ngập nước ngập sương mù kia như sắp khóc.

Gương mặt y cong lên, nhịn không được mà cười khẽ thành tiếng: "Ngươi ái mộ Cô?" Tựa như nghe thấy được một chuyện cười thú vị. 

Rõ ràng Bùi Ứng Tiêu đang cười nhưng Khúc Ngưng Hề lại cảm thấy lạnh lẽo, có khả năng cổ sẽ bị bẻ gãy bất kỳ lúc nào. 

Nàng khẽ run, ấp úng lặp lại: "Đúng vậy, không sai, thần nữ thích điện hạ..."

Hu hu hu...

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Khúc Ngưng Hề không nhớ mình đã rời khỏi đài Lạc Huỳnh như thế nào, bởi vì căng thẳng cực độ khiến đầu óc nàng trống rỗng.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, nàng chưa bao giờ tiếp cận gần với tử vong như thế. Nàng thật sự sẽ chết, yên lặng âm thầm chết ở trong cung này.

Không biết Bùi Ứng Tiêu có tin lời nói nhảm dưới sự nhanh trí vừa rồi của nàng hay không. Nàng không để ý tới danh dự mặt mũi gì, Khúc Ngưng Hề chỉ muốn sống. 

Nàng nhớ mang máng hình như Minh Ân khuyên một câu "thi thể không dễ xử lý" linh tinh, cũng không biết có phải nàng nghe lầm hay không. Cuối cùng, Thái tử điện hạ không nói thêm gì khác, cứ như vậy mà buông tha nàng.

Nàng tạm thời nguyên vẹn rời đi...

Là do y bận tâm đến thân phận của nàng sao? Ngày hội Nguyên Tiêu mà gây ra án mạng của cô nương Khúc gia không dễ kết thúc? 

Nhưng ở hoàng cung to lớn này, âm thầm giết chết một người thực sự quá đơn giản. Đặc biệt là lấy ngụy trang hoàn mỹ của Bùi Ứng Tiêu, quân tử khiêm nhường, căn bản sẽ không có ai nghi ngờ đến y. Thậm chí họ sẽ còn cho rằng nghi ngờ y chính là một loại khinh nhờn, Thái tử điện hạ nổi tiếng nhân thiện, trẻ con Đại Hoàn cũng đều biết. Nghe nói Thái sư đại nhân còn từng khuyên can bệ hạ thả Thái tử vào quân doanh rèn luyện; Thái tử một nước, quá nhân từ nương tay, hữu thất quả cảm*.

(*Hữu thất quả cảm: có nghĩa là “thiếu sự quyết đoán” hoặc “không đủ dứt khoát.” Cụm từ này chỉ việc hành động hoặc quyết định một cách do dự, không mạnh mẽ hay rõ ràng.)

Bệ hạ không nghe theo đề nghị của Thái sư nhưng dưới tình huống Đông Cung đã có Thái phó, ngài ấy lại phái Ninh Uy tướng quân đốc thúc dạy bảo. Theo như nàng biết, vị tướng quân này tâm tính kiên nghị, am hiểu sâu đạo mưu lược... Bây giờ xem ra, Thái tử đã lừa gạt luôn cả bệ hạ.

Tất cả mọi người đều cho rằng y lòng dạ đàn bà? Thái sư còn vì thế mà lo lắng sốt ruột ư?

Đây là tội khi quân đấy!

Khúc Ngưng Hề càng nghĩ càng cảm thấy mình khó thoát khỏi tử kiếp, như du hồn về tới Cung Giáng Ngọc, Ngân Bình đang tìm nàng.

"Tiểu thư, người đi đâu vậy?"

Ngân Bình nói với tốc độ có mấy phần vội vàng, ôm lư đồng đi tới, nói: "Nô tỳ đi noãn các tìm người, cũng không thấy người!"

Khúc Ngưng Hề thở phào một hơi, quay đầu nhìn nàng ấy: "Ta dạo quanh khu vực này một vòng... Ngân Bình, trong noãn các có những người khác không?"

"Tại sao tiểu thư lại hỏi như vậy? Người đã thấy ai?"

Ngân Bình giơ tay đỡ lấy nàng, bĩu môi nói: "Lúc nô tỳ đi vào không nhìn thấy ai hết."

Không có? Nhị hoàng tử không có ở bên trong sao?

Lúc này Khúc Ngưng Hề cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu việc này, "Thôi, chúng ta mau vào đi."

Sắp sửa bắt đầu bắn pháo hoa.

Khúc Ngưng Hề giữ vững tinh thần, trở lại trong yến hội, ngồi bên cạnh Hoàng hậu.

Ngân Bình không tiện lắm miệng truy hỏi, yên tĩnh đi theo ở phía sau.

Sau khi Khúc Hoàng hậu nghỉ ngơi lại trang điểm lần nữa, giấu đi vẻ mệt mỏi. Ban ngày bà ấy tiếp kiến quan quyến mệnh phụ, còn phải lo liệu một buổi cung yến lớn như vậy, làm gì có chuyện không mệt mỏi. Bây giờ còn phải đi cùng bệ hạ, dẫn một nhóm người đi ngắm đèn, xem pháo hoa.

Mọi người cơm nước no nê, xem hết ca múa, vừa vặn đi tản bộ.

Đèn cung đình ven đường được bố trí xảo diệu, cao thấp đan xen, đều tinh mỹ, khiến người ta sợ hãi thán phục tuyệt nghệ thần tiên của nó. Mà mọi người muốn xem đèn lưu li song long hí châu đặc chế và đèn quay lụa hạc... Mấy cái đèn vô cùng to lớn, điêu luyện sắc sảo, hiệu quả tạo thành cũng chấn động.

Đèn lưu ly lớn như vậy, lộng lẫy sáng ngời, kinh ngạc chói mắt, dẫn tới văn thần ngứa nghề, tùy tính làm một bài thơ.

Thấy vậy, Bệ hạ vui vẻ, sau đó cũng khâm điểm hai người ra làm thơ.

Sử quan ghi chép chi tiết quân thần cùng vui này.

Lực chú ý của mọi người đều đặt trên cây đèn, lấy làm kỳ lạ. Khúc Ngưng Hề lại luôn nửa cúi đầu, lặng lẽ ngước mắt, liếc về phía đối diện, đó là vị trí của Thái tử, y choàng áo lông vũ trắng tuyết cực kỳ bắt mắt. Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú, cười nhạt xinh đẹp, vừa ôn hòa vừa vô hại.

Chẳng lẽ y cố ý thường xuyên mặc quần áo màu trắng, dùng cái này mê hoặc người khác?

Bây giờ Khúc Ngưng Hề nhìn cái gì của y cũng cảm thấy đáng nghi, dù là đứng im không di chuyển thì nàng cũng có thể phân tích một lượt.

Đột nhiên, lén lút dò xét bị bắt gặp, người nọ cười như không cười nhìn lại nàng.

“!" Khúc Ngưng Hề bị dọa cho chết khiếp, cuống quít không dám nhìn lại, rụt cổ như chim cút nhỏ, hối hận bản thân không quản lý được đôi mắt. Rõ ràng nàng ước gì Thái tử điện hạ quên mất nàng mới tốt... Nhưng càng sợ hãi, nàng lại càng nhịn không được mà để ý.

... Có vài người tuy còn sống nhưng cảm giác lúc nào cũng có thể chết đi.

Sau này, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Tinh thần của Khúc Ngưng Hề không yên, thưởng thức xong pháo hoa rực rỡ thì nhanh cáo lui khỏi cung, trở về phủ An Vĩnh Hầu.

Nàng không dám ở lại lâu, e sợ trong cung này lại xảy ra một số chuyện khiến người ta trở tay không kịp.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play