Ba người Ngân Bình, Ngân Hạnh và A Thúc đến Hồi Thanh uyển từ nhỏ, lớn lên cùng với Đại cô nương. Sau này Khúc Ngưng Hề xuất giá, bọn họ chính là một trong những "của hồi môn" sẽ theo nàng đến nhà chồng.
Đối với Ngân Bình mà nói, tương lai của tiểu thư đồng nghĩa với tương lai của nàng ấy. Là người thì khó mà thoát khỏi hai chữ "lòng riêng", luôn có lúc trù tính cho bản thân.
Ngân Bình suy đi nghĩ lại, cắn răng quyết định, nói bí mật này cho Nhị hoàng tử. Suy nghĩ của nàng ta rất đơn giản, ít nhiều gì thì con cháu hoàng thất kim tôn ngọc quý, cô gia như vậy, tốt hơn những người khác nhanh chân đến trước.
Nhị hoàng tử rất được bệ hạ yêu quý, cho dù không leo lên đại vị, làm một vương gia nhàn tản, tương lai có đất phong thực ấp quả là hưởng thụ cả đời không hết.
Nhị hoàng tử còn là biểu huynh của tiểu thư, hai người hiểu rõ nhau, nếu không phải Hoàng hậu nương nương theo dõi gắt gao thì quả là một đoạn giai thoại thanh mai trúc mã.
Hơn nữa... Ngân Bình từng nhận được một túi vàng vụn to. Người có thể hao tâm tổn trí lôi kéo nàng ta như vậy, rõ ràng là thật lòng thật dạ thích tiểu thư của bọn họ.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tháng Hai trôi qua trong chớp mắt, Tết Thượng Tị mùng Ba tháng Ba đã gần kề. Chu thị xác nhận lại một lần nữa, không có thiệp mời từ Vương gia. Suốt tháng này, quan hệ giữa hai nhà dường như đã đứt đoạn. Nói cách khác, chuyện gặp mặt ở chùa Cô Lan đã thất bại.
Chu thị chỉ có thể than thở Vương Cẩm Ý không có mắt nhìn, vừa nói lời an ủi Khúc Ngưng Hề hai câu.
Không sao, Vương gia không thành thì xem xét các nhà khác vậy. Vừa hay, Đại trưởng công chúa phát thiệp mời rộng rãi, mời các tiểu bối trẻ tuổi đến sơn trang Điệp Thúy đón Tết Thượng Tị, tổ chức một bữa tiệc khúc thủy lưu thương*, có thể ngâm thơ vẽ tranh, du xuân ngắm hoa, còn có cả lễ tắm nước hoa lan để xua đuổi tà khí không thể thiếu của Tết Thượng Tị.
(*) Khúc thủy lưu thương: Đây là trò chơi của giới quý tộc hoặc văn nhân ngày xưa, đại loại là người chơi ngồi dọc hai bên của một dòng suối nhân tạo quanh co, chén rượu được thả trôi từ đầu nguồn, đến chỗ của ai dừng lại thì người đó phải làm một câu thơ, rồi uống cạn chén rượu đó.
Sơn trang Điệp Thúy là khu vườn của hoàng thất, rộng cả trăm mẫu, phong cảnh như tranh, từng được tiên đế ban thưởng cho Đại Trưởng công chúa. Bây giờ bà ấy đã hơn bốn mươi, đợi đến trăm năm sau, sơn trang sẽ bị thu hồi.
Đại Trưởng công chúa là người hào phóng hiếu khách, còn thích mai mối cho các tiểu bối, nếu thấy đôi nào vừa ý thì lập tức tác hợp cho mấy đôi lương duyên.
Chu thị không vội gả Khúc Ngưng Hề đi nhưng những dịp như thế này, tham gia để gây ấn tượng cũng không tệ.
Mùng ba tháng ba, buổi tối trước khi xuất phát, Khúc Ngưng Hề hỏi A Thúc, công chúa Minh Họa có đến sơn trang hay không.
Đại Trưởng công chúa là trưởng tỷ của bệ hạ, cô mẫu của các hoàng tử công chúa, mỗi lần đãi tiệc, mấy người thái tử có rảnh rỗi thì đều sẽ tham gia.
Khúc Ngưng Hề vẫn còn đề phòng Minh Họa, A Thúc không dám lơ là, trả lời: "Công chúa vẫn đang bị cấm túc, chắc là không đi được."
Trước đó không lâu, hoàng hậu có thả nàng ta ra nhưng Minh Họa lại vô tình làm vỡ một bức tượng ngọc khiến bệ hạ tức giận, nói rằng nàng ta quá nóng vội, không chỉ phạt cấm túc mà còn giao cho nhiệm vụ chép chữ nặng nề.
Thế là, công chúa vừa được ra ngoài lại bị nhốt lại.
Minh Họa sắp nghẹn đến phát điên rồi, không ngừng kêu oan, nói rằng cống phẩm kia không phải do nàng ta làm vỡ. Lời giải thích của nàng ta không có sức thuyết phục, bị coi là biện bạch.
Khúc Ngưng Hề không tiếp tục hỏi thêm, cho rằng Minh Họa làm nhiều chuyện sai trái, bị quả báo quật lại, chỉ hy vọng nàng ta sẽ chỉ tập trung vào Vương Cẩm Ý, đừng làm tổn thương những người vô tội khác.
Xe ngựa của phủ An Vĩnh hầu ổn định đi một mạch ra khỏi thành, đến sơn trang Điệp Thúy ở ngoại ô kinh thành.
Từ xa bên đường có thể nhìn thấy mấy cái rèm thêu dấu hiệu quen thuộc, nàng nghĩ bụng hôm nay chắc chắn sẽ rất nhộn nhịp.
Công chúa Minh Họa không tới nhưng nghe nói Thái tử điện hạ và Nhị hoàng tử đều sẽ có mặt, hơn nữa còn có các quý nữ, lang quân, có thể nói là khách quý như mây.
Nhà chồng của Đại Trưởng công chúa họ Đinh, Khúc Ngưng Hề cũng khá thân thiết với Lục cô nương nhỏ tuổi nhất nhà bà ấy, hai người bằng tuổi nhau, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ra ngoài đi chơi.
Vừa xuống xe ngựa đã có nha hoàn chờ sẵn, dẫn nàng đi gặp Đinh Lục cô nương.
Đinh Tuyết Quỳ hoạt bát hay cười, vừa gặp Khúc Ngưng Hề thì lập tức bám dính lấy nàng, ôm không buông tay.
"Đã lâu không gặp Vãn Du, đang định hẹn nhau đi dạo hồ..."
"Nhìn nàng ấy bám dính chưa kìa, nhân cơ hội chiếm hời của Khúc mỹ nhân chăng?"
Bên cạnh Đinh Tuyết Quỳ còn có mấy cô nương khác, họ đều chọc ghẹo nàng ấy, cúi đầu cười khúc khích.
Khúc Ngưng Hề cong khóe môi, lần lượt chào hỏi từng người bọn họ sau đó bàn bạc với Đinh Tuyết Quỳ hôm nào đó đi trà lâu nghe tiên sinh kể chuyện.
Đinh Tuyết Quỳ thích xem thoại bản, nghe kể chuyện, khá hợp tính với Khúc Thiền Nhân, nàng ấy bèn hỏi: "Hôm nay Nhị muội ngươi không tới à?"
Khúc Ngưng Hề lắc đầu: "Muội ấy đi thư viện Kỷ Sở, bây giờ đang ở nhà luyện chữ."
Mấy người Đinh Tuyết Quỳ đã sớm nghe nói đến chuyện này từ trước, cũng không ngờ Khúc gia lại thương yêu nữ nhi như vậy, cũng khen Hầu phu nhân Chu thị này thật từ ái.
Mọi người cùng đi về phòng khách uống trà, ở đây toàn là tiểu bối trẻ tuổi, không cần giữ nhiều cấp bậc lễ nghĩa.
Hôm nay Đinh Tuyết Quỳ thân là tiểu chủ nhân, phải tiếp đãi những tiểu cô nương khác một chút, không tiện ngồi cùng.
Khúc Ngưng Hề bảo nàng ấy cứ đi đi, mình thì sao cũng được.
Uống xong hai chén trà, Khúc Ngưng Hề rời khỏi phòng khách, đi dạo quanh vườn.
Tiệc rượu khúc thủy lưu thương còn chưa bắt đầu, nàng cũng không đi xa, chỉ dạo quanh nhìn ngắm một chút. Ai ngờ thật trùng hợp, chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp của vườn thượng uyển đã chạm mặt người không muốn gặp nhất.
Bùi Tĩnh Lễ bước ra từ một góc khuất, ánh mắt kia vừa rơi vào người nàng thì không dời đi nổi nữa.
Ánh mắt của hắn ta sáng quắc, chỉ vài bước đã đến trước mặt Khúc Ngưng Hề: "Biểu muội đi đâu thế?"
"Nhị hoàng tử." Khúc Ngưng Hề ngước mắt quan sát xung quanh, có chút bất an. Chỗ này sẽ có người đi qua bất cứ lúc nào, sợ hắn ta sẽ hành động không đúng mực giữa thanh thiên bạch nhật.
Mấy hôm nay Bùi Tĩnh Lễ bị Hoàng hậu quản lý gắt gao, khó khăn lắm mới có buổi tiệc của hoàng cô cô để gặp được giai nhân. Khóe miệng của hắn ta nở một nụ cười hung ác nham hiểm: "Biểu muội vẫn xa cách như vậy."
Một tiếng biểu ca cũng không chịu gọi, để tránh điều tiếng sao?
Ha ha.
Vừa nghĩ tới tin tức Ngân Bình đưa cho hắn ta, nàng rơi xuống nước, cũng không biết được ai cứu, Bùi Tĩnh Lễ lập tức dâng trào lửa giận. Từ trước đến nay, hắn ta đã rất tử tế với nàng. Nàng tránh hắn ta như rắn rết, hắn ta còn muốn cầu chỉ từ phụ hoàng để cưới nàng làm chính thê!
Nơi này không thích hợp để nói chuyện, Khúc Ngưng Hề cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Nhị hoàng tử, đầu gối ta đau, tạm thời xin lỗi không tiếp chuyện được."
Nàng dùng lý do đầu gối đau để nhắc nhở Nhị hoàng tử, ngày đó là tại hắn ta mà nàng bị trách phạt.
Bùi Tĩnh Lễ nghe hiểu, không đi theo, cũng không gọi nàng lại. Hắn ta yên lặng đưa mắt nhìn nàng xoay người rời đi, dời ánh mắt, đối diện với Ngân Bình vừa quay đầu lại.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Sân trong của sơn trang Điệp Thúy rất rộng lớn, nhiều tầng lầu, lúc này trong các khu vườn khác nhau đều chuẩn bị sẵn nước thơm. Nước này được nấu từ cỏ thuốc bội lan, mang theo hương thơm để xua đuổi tà ma.
Khúc Ngưng Hề vốn cẩn thận, không bao giờ tắm ở nơi nào ngoài Hồi Thanh uyển. Nàng từ chối ý tốt của ma ma quản sự trong sơn trang, không tắm nước thơm, cầm cành cây vẩy nước, coi như là đã xua đuổi tà khí.
Nàng không chỉ âm thầm đề phòng Nhị hoàng tử mà còn cả công chúa Minh Họa. Hai huynh muội này đều không thể suy đoán theo lẽ thường. Dù nàng không qua lại với Vương Cẩm Ý nhưng ai mà biết được trong lòng Minh Họa nghĩ như thế nào? Liệu có thể mua chuộc được người nào không?
Trong một dịp như hôm nay, nếu lại rơi xuống nước lần nữa thì nàng sẽ mất hết mặt mũi trước cả Thượng Kinh.
Từ nhiều lần vào cung, Khúc Ngưng Hề đã học được cách cẩn thận cả trong lời nói và việc làm.
Cẩn tắc vô áy náy, đây đều là kinh nghiệm nàng lần lượt tích lũy được. Nhưng tục ngữ có câu —— Đề phòng ngày đêm cũng khó phòng kẻ trong nhà.
Lúc đầu Khúc Ngưng Hề không phát hiện, Ngân Bình dẫn nàng đi về trước, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.
"Ngươi đang tìm gì vậy?" Khúc Ngưng Hề thoáng nhìn thấy trong túi áo nàng ta có một mảnh vải, động tác rất nhanh: "Đó là gì?"
Ngân Bình lắc đầu không đáp, đưa tay kéo cánh tay của nàng, nói: "Tiểu thư, chúng ta đi thêm chút nữa được không?"
Khúc Ngưng Hề không muốn đi nữa, tháng ba chưa tới đầu mùa hè, nàng đã đi bộ đến mức đổ mồ hôi: "Ta hơi khát, muốn quay về uống trà."
Ngân Bình không nghe theo, lắc lắc cổ tay của nàng: "Tiểu thư, bên kia có xích đu, qua đó chơi một lát đi?"
Khúc Ngưng Hề không trả lời, quay đầu nhìn sang.
Hai người ở bên nhau từ nhỏ, theo một mức độ nào đó mà nói họ đều hiểu khá rõ về nhau. Mỗi khi Ngân Bình ấp ủ mục đích nào đó thì sẽ cố ý tạo ra những cử chỉ thân thiết.
Nhân lúc bất ngờ, mượn tư thế nắm tay, Khúc Ngưng Hề bỗng nhiên hành động, nhanh chóng rút ra thứ mà Ngân Bình nhét trong tay áo.
Là một cái khăn, trên đó vẽ... bản đồ quanh co ngoằn ngoèo?
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Ánh mắt Khúc Ngưng Hề lập tức thay đổi, rất rõ ràng, Ngân Bình chưa quen thuộc với địa hình của sơn trang Điệp Thúy nên mới cần đến thứ này.
Nàng cũng không định đợi Ngân Bình trả lời, muốn tra hỏi thì sau này lúc nào cũng có cơ hội, còn bây giờ nàng không thể ở lại đây.
Khúc Ngưng Hề phản ứng rất nhanh, dùng sức đẩy Ngân Bình ra rồi xoay người chạy ngược lại.
Sức lực của nàng không nhỏ, chợt dùng sức, Ngân Bình "ây da" một tiếng rồi nhào xuống đất, nàng ta còn muốn đuổi theo nhưng khi đuổi theo thì đã không kịp nữa.
"Tiểu thư! Tiểu thư, người nghe nô tỳ giải thích!"
Khúc Ngưng Hề không nghe, nàng càng chạy càng nhanh mới phát hiện xung quanh lại yên tĩnh đến vậy, hạ nhân hầu hạ trong sơn trang đi đâu cả rồi? Hơn nữa, nàng còn nóng đến đổ mồ hôi...
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)