Sau khi Ngân Bình tỉnh lại, sau gáy đau đớn không thôi! Nàng ấy nhe răng trợn mắt, đứng dậy, dần dần nhớ lại tình cảnh trước khi bị đánh ngất xỉu.

Khuôn mặt đột ngột mất đi huyết sắc, xong rồi xong rồi... Tiểu thư của bọn họ... Không xảy ra chuyện gì chứ?

Giờ phút này Khúc Ngưng Hề vẫn còn khoác tăng y, trông coi chậu than, bộ y phục thay ra của nàng không dễ hong khô như vậy. Nàng đang cảm thấy may mắn vì mình lại thoát được một kiếp. Loại vui sướng sống sót sau kiếp nạn này rất là ngắn ngủi. Nàng tạm thời không có đầu mối, không thể nghĩ ra được là ai muốn hãm hại mình như vậy.

Cũng không biết sau này gặp Bùi Ứng Tiêu, nàng phải ứng đối với y như thế nào, tiếp tục biểu đạt một mảnh si tâm hay nên kín miệng?

Ngân Bình sợ hãi, bò tới nắm lấy góc áo tăng y của nàng, "Tiểu thư, tiểu thư, người đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Trước khi nàng ta bị đánh ngất xỉu, hoàn toàn không thấy được hành động đẩy người xuống nước của bọn bắt cóc, khi tỉnh lại thì phát hiện quần áo mặc vào hôm nay đều đã thay đổi, vô thức nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Nếu tiểu thư mất đi sự trong sạch ở chùa Cô Lan, nàng làm nha hoàn bên người, không chỉ đơn giản là bị trách phạt! Có lẽ sẽ bị Hầu phủ bán đi!

Khúc Ngưng Hề thuật lại những gì mình đã gặp phải, che giấu danh tính người đã kéo nàng lên, cau mày nói: "Sau khi trở về hãy để A Thúc điều tra kỹ càng."

Khách hành hương ở chùa miếu này ít, hôm nay cũng không phải mùng một hay mười lăm cho nên cũng khá dễ điều tra. Huống hồ nàng thấy được thân hình của nam tử che mặt.

Ngân Bình nghe xong thì mừng rỡ: "Tiểu thư không sao là tốt rồi!"

Nàng vội vàng tới, giúp giơ váy lên sưởi ấm, thở phào một hơi, lại có chút nghi ngờ không thôi, ánh mắt xoay chuyển: Thật sự gặp may như vậy, chỉ là một phen hú vía thôi sao?

Vì chuyện này mà hai người chậm trễ không ít thời gian, đợi đến khi bọn họ đổi lại xiêm y như ban đầu, A Thúc ở bên ngoài đã sớm chờ đợi từ lâu.

Khúc Ngưng Hề bảo Ngân Bình đưa thêm một khoản tiền dầu vừng, mang theo tăng y đã thay, dùng nó để che lấp bộ áo bào đen bao bọc bên trong.

Nàng cũng không biết phải xử lý bộ y phục này ra sao, không tiện để lại trong sương phòng, cũng ngại bị Ngân Bình hỏi han, đành cuốn lại mang theo bên mình.

Có lẽ, nàng còn phải trả lại cho Bùi Ứng Tiêu.

Hôm nay gặp phải chuyện không hay, một khi truyền ra ngoài sẽ dễ bị đồn đại, hiểu lầm.

Khúc Ngưng Hề dặn A Thúc âm thầm điều tra, cũng không định nói lại với người nhà, phía Tôn ma ma cũng tạm thời đành giấu kín. Việc nàng gặp Vương Cẩm Ý ở chùa Cô Lan không có nhiều người biết, giữa Khúc gia và Vương gia, ai lại tranh đi cáo trạng khắp nơi?

Trước đây, Khúc Ngưng Hề cũng không nhớ mình từng đắc tội với ai.

Nếu nói đến việc phá hư mối hôn sự hai nhà, điều này có lợi đối với Đông cung, nhưng cũng thật trùng hợp nàng lại gặp Bùi Ứng Tiêu. Chỉ là Khúc Ngưng Hề không cho rằng y sẽ dùng loại thủ đoạn nhỏ không đến nơi đến chốn này. Đối với y thì đây chỉ là hành động vô nghĩa.

Sau khi hồi phủ, Khúc Ngưng Hề không nói thẳng chuyện Vương Cẩm Ý từ chối với Chu thị, qua vài ngày nữa, nếu Vương gia bên kia không chủ động, bọn họ sẽ hiểu rõ. Nàng không cần tự nói, tránh khỏi việc bị hỏi han, cũng có thể kéo đến sự oán trách không đáng.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Hai ngày sau, việc điều tra của A Thúc vô cùng thuận lợi, giống như có người âm thầm tương trợ.

Hắn không chỉ thành công bắt được nam tử che mặt đẩy người hôm đó, còn bắt được manh mối của người sai khiến sau lưng.

"Tiểu thư, không sai, chính là Đoàn công công cho hắn ta một nén bạc, lệnh cho hắn ta hành sự tùy theo hoàn cảnh!"

"Đoàn công công?" Ngân Bình há hốc miệng: "Là vị Đoàn công công nào dám to gan hại tiểu thư của chúng ta?!"

Trong cung, thái giám có thể giữ lại dòng họ của mình là một loại tượng trưng cho địa vị, ít nhất phải là đại thái giám mới có tên gọi. Mà người họ Đoàn cũng không nhiều...

Vẻ mặt A Thúc nghiêm túc, trả lời: "Là Đoàn công công bên cạnh công chúa Minh Họa."

"Minh Họa?" Khúc Ngưng Hề nghe vậy thì nhíu mày. 

Từ nhỏ bọn họ đã không chơi cùng nhau, chỉ là biểu tỷ muội bình thường, không thân thiết. Công chúa cành vàng lá ngọc, nàng rất hiếm khi chủ động thân thiết, mặc dù nàng mơ hồ cảm thấy đối phương không thích mình nhưng cũng không đến mức kết thù mới phải.

Ngày đó hai người gặp bên ngoài Cung Phù Đan, Minh Nhiễm chỉ muốn chế nhạo nàng vài câu, cũng không để lộ ra địch ý. Mà nàng ta cũng không phải là người biết tiết chế tính tình, lúc trước cũng không có loại ác ý rõ ràng đó. Theo suy đoán này, có lẽ sau hôm ấy đã xảy ra chuyện gì đó...

Khúc Ngưng Hề nghĩ vậy, nhất thời không có đầu mối.

Ngân Bình bên cạnh đột nhiên nhớ lại một chuyện: "Tiểu thư, nô tỳ nghe các cung nữ nói công chúa Minh Họa từng nói đùa là muốn bắt rể, hình như đã nhìn trúng Vương công tử?"

Số lần Khúc Ngưng Hề vào cung không ít, Ngân Bình cũng không cần lúc nào cũng trông coi, thỉnh thoảng cùng các tiểu cung nữ uống nước trà, ăn bánh ngọt, thuận tiện tán gẫu đôi câu.

"Chắc là nàng ta sợ tiểu thư đính hôn với Vương công tử nên mới làm ra loại chuyện này!"

Từ trước đến nay công chúa Minh Họa luôn tùy ý làm bậy, lòng dạ hẹp hòi, chẳng bao giờ đắn đo hậu quả.

"Chỉ vì vậy thôi sao? Bát tự cũng còn chưa tính tới..." Khúc Ngưng Hề hơi tức giận.

"Nhưng tiểu thư là mỹ nhân, cũng cảm thấy ăn chắc, sao nàng ta có thể không vội?" Đối tượng nào mà không bắt được?

Ngân Bình không ngờ Vương công tử lại ra khỏi Bạch tháp nhanh như vậy, hình như là không nhìn trúng tiểu thư.

Biết là do Minh Họa gây nên, truy cứu nguyên nhân cũng không làm nên chuyện gì, thân phận của nàng ta tôn quý, Khúc Ngưng Hề không làm gì được nàng ta. Nhưng mà, cơn giận này không dễ nuốt trôi.

Để tiện cho ngày tiến cung hôm đó, nàng gọi Ngân Hạnh trang điểm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn lại thoa thêm một lớp bột trân châu, càng trắng như tuyết.

Khúc Ngưng Hề từ chối đề nghị bôi son, khí sắc tệ một chút mới tốt.

Nàng không báo cho người nhà biết bởi vì cảm thấy không cần thiết, lúc này, nàng muốn cố ý để Hoàng hậu biết được.

Thân thể Khúc Ngưng Hề không tệ, đổi lại là cô nương khác thì đã nhắn ta bệnh rồi, ngâm trong nước hồ lạnh lẽo một lúc, không cần thoa phấn, mặt đã không còn chút máu. ( truyện trên app T Y T )

Giờ phút này dung nhan trang điểm nhẹ, thay một cái váy dài màu xanh da trời, eo nhỏ thắt lại, trông hệt như liễu rũ trong gió.

Đến Cung Phù Đan, không đợi Khúc hoàng hậu hỏi thăm chuyện của Vương Cẩm Ý thế nào, Khúc Ngưng Hề đã lấy một chiếc khăn lụa ra chấm lên khóe mắt.

"Cô mẫu, Vãn Du suýt nữa đã chết rồi."

"Cái gì?" Khúc hoàng hậu lộ vẻ ngạc nhiên khó hiểu, nói: "Sao lại suýt chết, đã xảy ra chuyện gì?"

Khúc Ngưng Hề muốn kể tội nữ nhi của bà ta, đương nhiên không thể nói thẳng. Trên mặt nàng đầy vẻ hoang mang, nói Ngân Bình bị ai đó đánh ngất xỉu, có người đẩy nàng vào trong hồ, "May mà nước hồ khá nông, con mới may mắn sống sót được một mạng... Nhưng Vương công tử biết được việc này, hôn sự tất nhiên là hết hy vọng."

Khúc hoàng hậu hơi biến sắc, kéo nàng lên giường thấp ngồi xuống: "Con rơi xuống nước sao? Vương gia còn biết nữa à?!"

Bà ta là người từng trải, vừa suy nghĩ một chút đã lập tức hiểu rõ nút thắt trong đó, tức giận vỗ bàn vuông một cái: "Là kẻ nào to gan như thế, dám phá hỏng chuyện tốt của bản cung!"

Nước hồ nông, để không hại mạng của nàng mà là muốn phá hỏng chuyện gặp mặt, còn muốn nhân cơ hội phá hỏng danh dự của Khúc Ngưng Hề.

Chất nữ bà ta nuôi nhiều năm, dĩ nhiên Khúc hoàng hậu không cho phép loại chuyện này xảy ra. Bà ta lập tức dặn dò ma ma bên cạnh đi điều tra rõ việc này.

A Thúc có thể tra ra được, đương nhiên Cung Phù Đan cũng có thể. Khúc Ngưng Hề chỉ cần giả vờ hoang mang sợ hãi, tủi thân ngồi bên cạnh. Vậy là, nguyên nhân kết thân với Vương gia không thành sẽ rơi xuống đầu Minh Họa.

Vương Cẩm Ý là người đọc sách, Khúc hoàng hậu không thể đi làm rõ với hắn ta xem có biết chuyện rơi xuống nước hay không, chuyện này vốn không nên ồn ào khắp nơi.

Khúc Ngưng Hề cũng không mong đợi Minh Họa sẽ bị phạt nặng ra sao, nhưng trách nhiệm không rơi vào mình, khoảng thời gian sau nàng có thể yên bình rồi.

Quả nhiên, sau hôm từ trong cung ra, Khúc hoàng hậu nhanh chóng tra ra được kẻ chủ mưu của chuyện rơi xuống nước là công chúa Minh Họa của bà ta. Điều này khiến bà ta tức giận không nhẹ, khó khăn lắm mới móc nối được với Vương gia, không thể để xảy ra sai sót, vậy mà cứ có một hai người cản trở bà ta!

Khúc Ngưng Hề cũng không biết, Nhị hoàng tử không muốn thấy nàng đi gặp mặt người ngoài, rục rịch muốn hành động nhưng Khúc hoàng hậu theo dõi rất chặt chẽ nên không thể làm gì được. Kết quả trấn áp được nhi tử mà lại không đề phòng nhi nữ!

Khúc hoàng hậu đầu đau như búa bổ, đôi nhi nữ mà bà ta nuôi ra có biết nhìn đại cục chút nào không vậy?

Bà ta gọi Minh Họa tới, tức giận mắng một trận rồi ra lệnh cưỡng chế cấm túc, phái hai ma ma nghiêm khắc quản giáo. Vương gia không có khả năng cưới công chúa, Minh Họa không nhận rõ tình thế thì thôi, còn muốn hủy diệt Vãn Du? Người có thể dùng trong tay bọn họ vốn đã ít, phải là đầu óc ngu xuẩn đến mức nào mới có thể làm ra loại chuyện này!

Phủ An Vĩnh hầu nghe nói Hoàng hậu nương nương phượng thể bất an nhưng vẫn không quên ban thưởng tơ lụa vàng bạc để an ủi chất nữ. Một đống đồ cung đình được đưa đến, Hầu gia và phu nhân nghi ngờ rồi lại vừa lòng vui mừng, Đại cô nương nhà bọn họ làm rất tốt.

Khúc Ngưng Hề không tỏ vẻ gì, ngoan ngoãn nhận, lấp đầy tư khố của nàng từng chút một.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Ngân Bình nắm rõ trong ngoài Hồi Thanh uyển như lòng bàn tay, tăng y mà Khúc Ngưng Hề mang về dù giấu rất kỹ nhưng chỉ vài ngày sau vẫn bị nàng ấy tìm được.

Nàng ấy vẫn nghi ngờ tiểu thư giấu diếm gì đó, tận mắt nhìn thấy áo bào đen này rồi mới chắc chắn.

Quả nhiên có người cứu nàng từ trong nước, nhìn thân hình này, là một nam tử cao lớn! Tiểu thư còn cố ý nhét nó vào trong tăng y, giấu giếm...

Ngân Bình càng nghĩ càng không yên lòng, tiểu thư và nam tử không biết tên kia đã có giao thiệp đến mức độ nào? Sẽ không có một ngày có một kẻ sa cơ thất thế đột nhiên nhảy ra từ trong góc xó xỉnh nào đó đòi chịu trách nhiệm với tiểu thư của Hầu phủ đấy chứ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play