Sau khi Khương Vệ Dân ăn xong, lau miệng một cái, lập tức vác cuốc ra đồng kiểm tra xem nước trong ruộng lúa hai vụ mới gieo có đủ hay không.
Khi Khương Cẩn đang thu dọn bát đĩa, thấy em trai mình định lén ra ngoài chơi, lập tức đổi sắc mặt như mẹ kế: “Em làm xong bài tập rồi hãy đi, nếu không thì chị sẽ đánh em.”
Khương Lỗi lẩm bẩm trong lòng, thầm nghĩ chị mình đúng là hổ mẹ, nhưng cũng không dám nhổ răng hổ, đành ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh đèn tiếp tục cố gắng.
Sau khi rửa bát, cho gà và heo ăn xong, cuối cùng Khương Cẩn cũng thấy nhẹ nhõm.
Đã lâu không làm những việc này, bây giờ trong đầu tuy rất rõ ràng các bước, nhưng tay chân vẫn còn khá lóng ngóng một chút.
Khương Hàng và mấy đứa bạn đến rủ Khương Lỗi ra ngoài chơi, nhưng đều bị Khương Cẩn đuổi về.
Tiếng cười đùa của đám trẻ con bên ngoài như món thịt kho tàu khiến Khương Lỗi thèm thuồng, nó nhanh chóng hoàn thành bài toán mà chị đưa ra, háo hức định ra ngoài chơi.
“Không được đi!” Hiện tại Khương Cẩn chỉ có một mục tiêu trong lòng, đó là giúp em trai mình hình thành thói quen học hành chăm chỉ, sau này em có tương lai tốt đẹp, cô mới có thể nhờ vào em trai mà hưởng thụ cuộc sống.
Chủ yếu là nghĩ đến việc thằng nhóc này là người thừa kế đầu tiên của mình, chiếm lấy tài sản của mình, trong lòng cô lại thấy muốn đánh cậu.
Đến giờ cô vẫn thấy mình đúng là có tầm nhìn xa, nếu không thì lúc đến luật sư để hỏi về thỏa thuận ly hôn, cô đã không tiện tay mua thêm một hợp đồng bảo hiểm tai nạn, người thụ hưởng chính là em trai mình.
“Những bài này em làm sai rồi, chị đã khoanh tròn lại cho em rồi, lập tức sửa lại!” Cô mỉm cười để lộ hàm răng trắng: “Nếu làm sai thêm một câu, chị sẽ cho em thêm mười câu.”
Nói xong, cô cầm cây chỗi lông gà giơ lên, không tiếng động mà uy hiếp.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trong lòng Khương Lỗi rủa chị tám trăm lần là hổ mẹ, nguyền rủa ngày mai cô sẽ sớm đi lấy chồng, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ lẩm bẩm chọc giận cô: “Chị có chắc là làm được không? Chị còn chẳng đậu nỗi cấp ba!”
Khương Cẩn nhướng mày: “Em nói lại coi!”
Dĩ nhiên Khương Lỗi không muốn trải nghiệm với cây chỗi lông gà, tức giận phồng má, cảm thấy chị gái càng ngày càng dữ!
Sau khi Khương Vệ Dân về nhà trời đã tối mịt, đứng ngoài đã nghe thấy giọng của con gái dạy dỗ con trai, lòng vui như mở hội, vào nhà ông đặt vài hạt sen mới hái trên bàn, cười thật thà: “Ba vừa tắm ở hồ sen, tiện hái cho các con ít hạt sen, tối nay ba đi đón mẹ các con về, không được chạy lung tung, trời tối trên đường dễ gặp rắn.”
Nói xong, ông lại rời đi.
Khương Lỗi ghét bỏ nhăn mặt, cậu chẳng thích ăn hạt sen.
Khương Cẩn nhìn những vết trầy xước trên cánh tay của ba, ngây người, hạt sen ở ven hồ đã được mọi người hái hết từ lâu, số hạt nhiều thế này chắc chắn là ông đã lặn ra giữa hồ để hái.
Thân sen toàn là gai nhỏ, bị cào nhiều lần cũng rất khó chịu.
Khương Lỗi chăm chú làm toán, lần này không làm sai câu nào, thấy chị gật đầu đồng ý, cậu liền reo lên và chạy ra ngoài.
Khương Cẩn ngồi một mình dưới ánh đèn vàng đục, chậm rãi bóc hạt sen ăn, hạt sen tươi ngọt nhẹ, hạt sen non không hề đắng.
Bây giờ cô mới nhớ lại, mỗi năm mùa hè, cô đều có thể được ăn hạt sen vài lần, hơn nữa phần lớn đều cô ăn.
Giờ đây cô mới nhận ra ba cô khi còn trẻ không đến nỗi quá tệ?
Bên ngoài trời đã tối hẳn, Khương Vệ Dân đạp xe chở vợ về lúc tám giờ.
Vương Ái Hoa mang theo hai quả lê bước vào, thấy con gái đã ăn hết bảy, tám hạt sen, lập tức oán trách: “Ba con lại đi hái hạt sen cho hai đứa rồi, bà nội con không có nhà, hay là đêm nay con sang ngủ ở nhà mới với ba mẹ?”
Dù sao bây giờ đang là mùa hè, cả nhà họ đều trải chiếu trúc nằm dưới sàn, thêm một người cũng không sao.
“Không cần, con ở bên này ngủ cũng được.” Cô nhìn người mẹ trẻ mới ba mươi lăm tuổi, tuy làn da vàng vọt xanh xao vì thiếu ngủ và dinh dưỡng, nhưng đôi mày lá liễu và đôi mắt sáng trong vẫn rất ưa nhìn.
Lý do bà cả không ưa mẹ cô là vì em họ bên ngoại của bà đã từng có ý với ba cô, cả hai đã chuẩn bị xem mắt nhưng ba cô lại phải lòng mẹ cô.
Ba của Vương Ái Hoa đã mất từ lâu, cậu của Vương Ái Hoa cưới vợ sau đó ở rể, mẹ của cô là con dâu nuôi từ bé, lại đang bệnh nặng, nhưng Khương Vệ Dân không hề ngại việc phải nuôi thêm một bà mẹ vợ, quyết tâm cưới Vương Ái Hoa khi bà chỉ mới mười tám tuổi.
Thời đó, người ta thường kết hôn rất sớm.
Người em họ của bà cả vẫn thường xuyên chê bai Vương Ái Hoa trước mặt bà, ngay cả khi kết hôn cũng vậy.
Những điều này là do bà nội cô thì thầm kể cho cô nghe sau khi cô kết hôn.
“Con cứ gọi lớn nếu có việc gì nhé.” Dù nhà mới và nhà cũ sát nhau, Vương Ái Hoa vẫn thấy con gái ngủ dưới đất là không tốt, dễ nhiễm hàn khí, dặn dò cô vài câu rồi để lại một quả lê được học trò tặng làm quà biếu, sau đó mới rời đi.
Khương Cẩn nhìn quả lê, nghĩ về hình ảnh người mẹ vừa khóc vừa phẫn nộ khi phát hiện chồng ngoại tình, nghĩ về dáng vẻ thất vọng khi mẹ phải lần lượt đi khắp các tiệm net tìm em trai vì cậu trốn nhà đi chơi game, nghĩ đến mẹ vì cô mắc bệnh cung hàn* không thể có con, đã bất lực khấn cầu từng bước một ở chùa miếu…
(*Theo Đông y, tử cung lạnh là chỉ 宫寒 công hàn. 宫 công là chỉ 胞宫 Bảo công bao gồm toàn bộ hệ thống sinh sản của phụ nữ bao gồm tử cung, buồng trứng và ống dẫn trứng, v.v. 寒han theo nghĩa đen chỉ có nghĩa là lạnh.)
Khi ba cô có nhân tình bên ngoài, cô đã từng khuyên mẹ ly hôn, nhưng mẹ cô lại nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ không có nhà ngoại để về, không thể để các con cũng không có nhà mẹ đẻ. Nhà chỉ là nhà khi cha mẹ đều còn, mẹ không ly hôn thì ba con không thể sinh con với người khác, cả đời này ông ta chỉ có các con.”
Khi đó, cô không hiểu tại sao mẹ không ly hôn, nhưng giờ đây dường như cô hiểu phần nào, có lẽ là vì mẹ yêu ba…
May mắn là hiện tại ba mẹ vẫn còn khỏe mạnh, cô cảm thấy mình nên nghĩ cách để cả gia đình có thể sống hạnh phúc.
Cô đóng cửa gỗ lại, quay về căn phòng nhỏ phía sau.
Căn nhà cũ là nhà tường đất, phía trước là không gian lớn làm bếp và bàn ăn cũ, phía sau là một căn phòng nhỏ thấp, bên trên là chỗ ngủ của bà nội, đồng thời cũng là nơi để rơm và củi, còn phòng bên cạnh là phòng cũ của ba mẹ và nhà kho chứa thóc rau ngâm gì đó.
Giờ chỉ còn lại một mình cô trong hai căn phòng này.
Cô nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, dưới ánh đèn dây tóc vàng vọt, ngước nhìn lên xà nhà bằng gỗ thấp lè tè, mái nhà lợp ngói xám xịt, đối diện giường là một chiếc bàn viết cũ kỹ.
Nghiêng đầu sang một bên, cô nhìn thấy những mảng vữa trắng bong tróc trên bức tường gạch đất nung, trông gồ ghề và sần sùi. Đột nhiên, cô nhớ lại trước đây mình ghét những thứ này đến mức nào, vậy mà bây giờ lại cảm thấy rất thân thuộc.
Cô cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tập trung vào tình hình hiện tại.
Cô nhớ rằng mình đã nhận được thông báo đi học việc vào ngày một tháng tám.
Bây giờ cô phải kiếm tiền đã.
Khi có tiền, cô sẽ tự tin đề nghị được học lại lớp chín.
Mặc dù không thể nói rằng trình độ học vấn thấp đồng nghĩa với việc sẽ thất bại cả đời, bởi vì hiện nay có rất nhiều người giàu có, những nhà thầu xây dựng sở hữu hàng triệu đô la mà thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học.
Tuy nhiên, bây giờ cô đã hiểu rằng, học vấn không phải là điều bắt buộc, nhưng nếu muốn thực hiện ước mơ của mình, thì bằng cấp là điều không thể thiếu.
Kiến thức là vô tận, nó sẽ mang lại lợi ích cho con người cả đời!