Khương Cẩn còn đang phân vân không biết có nên đọc thư hay là đuổi theo trả lại cho người ta thì đã bất chợt nảy ra một ý tưởng, cô muốn bảo Cừu Dự quay một bộ phim nghệ thuật. Lúc ấy, cô nghe thấy tiếng Nghê Hình từ đằng xa vọng đến: “Khương Cẩn!”
Thật sự mà nói, đã rất lâu rồi cô không nghe anh gọi cả họ lẫn tên cô như thế. Anh luôn gọi cô là “Cẩn Cẩn”, giờ đột nhiên nghiêm giọng gọi đầy đủ như vậy khiến cô giật mình, bao nhiêu cảm hứng vừa lóe lên cũng bị dập tắt.
Cô không biết anh đã đến cổng trường từ bao giờ, chỉ thấy anh đứng bên cạnh cửa xe, đóng cửa “rầm” một tiếng. Khuôn mặt tuy không biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, sâu hun hút nhìn thẳng vào cô và vào thứ trong tay cô.
Khương Cẩn giật mình giấu bức thư ra sau lưng. Rồi lại thấy hành động ấy của mình giống như đang "bịt tai trộm chuông." Huống chi cô đâu có ý định “vượt rào” gì, sao lại phải chột dạ chứ? Thật sự là không chịu nổi cái kiểu hèn nhát này của mình.
Ánh mắt của Nghê Hình liếc cô một cái, lạnh đến mức như có tia X-quang, như thể có thể nhìn thấu cả nội dung bức thư sau lưng cô. Anh không nói lời nào, chỉ mở cửa ghế phụ lái ra, ra hiệu cho cô ngồi lên.
Sinh viên trong trường bắt đầu đi ra, phần lớn không quen biết cô, nhưng vẫn không nhịn được mà bàn tán: “Cô gái kia là sinh viên trường mình đó.”
“Anh chàng kia nhìn quen ghê, còn tự lái xe tới, phong thái đúng là không đùa được đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play