Sau khi tắm xong, Khương Cẩn đang giặt quần áo cho mình và em trai thì thấy mẹ bước vào với vẻ mặt đầy giận dữ, ánh mắt bà nhìn thẳng vào cô. Cô bình tĩnh chào lại bà: “Mẹ, mẹ về rồi ạ!”
“Con nhóc hư đốn này, con có còn nghĩ mẹ là mẹ của con không!”
Vương Ái Hoa tức giận đến mức dường như không thể kiềm chế được nữa. Bà giơ tay định tát con gái. Nhưng khi nhìn thấy con gái đứng yên đó, không lùi bước, vẻ mặt cứng cỏi. Cuối cùng, bà chỉ đập mạnh tay lên vai cô rồi thở dài nặng nề, nước mắt rơi lã chã: “Hơn một nghìn đồng mà con cứ thế ném đi! Con lấy đâu ra lá gan lớn như vậy? Hả? Con nghĩ làm ăn dễ dàng thế sao?”
Nếu thua lỗ thì phải làm sao đây?
Số tiền đó, bà phải làm quần quật hai tháng mới bù lại được.
Có lẽ vì bà đã trải qua những năm tháng khó khăn, hoặc đã nghe quá nhiều câu chuyện thất bại trong kinh doanh nên bà không tin con gái mình có thể kiếm được tiền.
Trong mắt bà, bà cảm thấy có lẽ chỉ là con gái nghe nói người ta kiếm được tiền, không muốn đi làm nữa nên mới đâm đầu vào việc thử kinh doanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT