Đáng tiếc, trước ánh mắt đầy mong chờ của cô, Mạc Minh Chi vẫn lắc đầu: “Không thể nào, từ đầu đến cuối… cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi bà ta là tại sao biết mà lại không báo cảnh sát mà thôi!”
Khương Cẩn lập tức ủ rũ như quả bóng xì hơi. Cô lẩm bẩm nói: “Tôi có thể hiểu vì sao Ngô Tam Quế lại tức giận thay Viên Viên như vậy. Haizz!”
Từ lúc Nghê Hình biết Khương Cẩn muốn tìm mẹ ruột của Triệu Tuấn để gây phiền phức, tâm trạng của anh trở nên cực kỳ vui vẻ.
Anh kéo nhẹ đuôi tóc cô, nhìn cô trừng mắt với mình. Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, lấp lánh của cô tràn đầy sức sống. Anh thầm nghĩ, cô như vậy thật đáng yêu. Nghĩ thế, anh không nhịn được mà bật cười: “Anh đi cùng em đến bệnh viện nhé?”
Khương Cẩn nghe anh nói vậy, thầm cảm thấy chán ngán. Anh cũng đâu phải cảnh sát, người ta chẳng sợ anh đâu!
Nghĩ vậy nhưng cô không dám nói ra, chỉ sợ anh mà nghe được sẽ lại thẹn quá hóa giận. Đến lúc đó, chắc tóc của cô sẽ bị anh giật sạch mất.
May mà Mạc Minh Chi đáng tin, anh ấy đề nghị: “Làm phiền đội trưởng Đỗ dẫn người qua bệnh viện một chuyến, nói chuyện với bà Lý, cũng coi như là để răn đe bà ta. Dù hành vi của bà ta chưa đủ để cấu thành tội phạm theo luật hình sự nhưng xét về mặt đạo đức thì rõ ràng là bà ta không đúng…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT