Dương Lôi tuy mới mười sáu tuổi nhưng đã cao gần bằng Khương Cẩn.

Cô bé nhanh chóng lấy ra một chiếc áo sơ mi vàng nhạt và một chiếc quần tây mỏng màu đen, cùng với đồ lót mới đưa cho Khương Cẩn, rồi bảo cô tắm ở phòng tắm dưới lầu, còn mình thì lên lầu tắm cùng mẹ.

Khương Cẩn tắm xong, thay đồ sau đó bước ra, nhìn quanh thấy sàn nhà lát gạch, ngoài phòng khách có chiếc tivi to bên cạnh là tủ lạnh.

Cô giật mình, nhìn điều kiện nhà họ không tồi, liệu mình có nên hỏi vay tiền không?

Mẹ con Ngô Viên Viên tắm xong lập tức xuống lầu, cắt một quả dưa hấu rồi thân mật hỏi: “Cháu là người ở đâu? Cô nhất định phải đến nhà cảm ơn cháu, nếu hôm nay không có cháu, mẹ con cô chắc là lành ít dữ nhiều, bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy sợ.”

Khương Cẩn kể về quê quán và tên của mình, nhưng lại không thể nào mở lời về việc vay tiền.

Cô sợ họ nghĩ rằng mình cứu họ là để trả ơn, đây cũng không phải số tiền nhỏ, có khi họ lại không muốn cho mượn.

“Khương Vệ Dân ở thôn Khương? Ồ, cô biết bố cháu.” Mẹ Dương nghe xong liền cười rạng rỡ: “Mấy năm trước nhà cô xây móng cũng nhờ cha cháu làm, thầy Khương thật giỏi, người cũng rất phúc hậu.”

Dương Lôi mặc một chiếc váy xuống lầu, rồi hỏi mẹ: “Mẹ, chẳng phải mẹ bị rắn nước cắn sao? Hay là mình đến trạm y tế khám cho yên tâm nhé?”

Dù gì khi nhớ lại mình suýt chết đuối, cô bé vẫn còn thấy sợ.

Khương Cẩn cũng đồng tình: “Lôi Lôi nói đúng, cô vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc, con xin phép về trước, chào mọi người!”

“Cháu đợi một chút!” Ngô Viên Viên đứng dậy đi vào phòng.

Dương Lôi ngồi bên cạnh Khương Cẩn, tò mò hỏi: “Khương Cẩn, chị bơi giỏi quá nhỉ?”

Khuôn mặt tròn trịa của cô bé vẫn còn chút bầu bĩnh, da trắng hồng, lông mày cong, đôi mắt to tròn, khi cười có hai lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu.

Khương Cẩn mỉm cười: “Cũng không giỏi lắm, ở gần nhà chị có ao hồ nhiều, tự bơi rồi biết thôi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Em cũng muốn học, lần sau chị dạy em nhé?” Cô bé nhỏ cười lên vô cùng ngọt ngào, nhìn cô nói: “Sau này chị ghé chơi với em nữa được không? Em rất hay ở nhà.”

Khương Cẩn chưa kịp trả lời thì mẹ Dương đã bước ra, ngắt lời con gái: “Lớn thế rồi mà chỉ nghĩ đến chuyện chơi!”

Nói xong, bà nhét một phong bì đỏ vào tay Khương Cẩn, mỉm cười: “Khương Cẩn, hôm nay thật may mắn có cháu ở đây, hai mẹ con cô mới sống sót, đây là chút lòng thành, cháu nhận lấy nhé!”

“Không cần đâu, thật sự không cần ạ.” Trong lòng Khương Cẩn rất muốn nhận, nhưng lại thấy hơi ngại, lập tức từ chối theo bản năng: “Con thấy đó là việc con nên làm mà!”

Mẹ Dương nhiệt tình đưa phong bì, đương nhiên là sẽ không lấy lại, bà vội đưa tay ra ngăn lại, nhưng phong bao lì xì đã rơi xuống đất, mấy tờ tiền một trăm đồng lộ ra ngoài.

Dương Lôi nhặt tiền lên, nhét vào túi quần của Khương Cẩn, cười hì hì nói: “Khương Cẩn, chị đừng từ chối nữa, cầm lấy mua đồ ăn ngon đi!”

“Đúng rồi!” Mẹ Dương nói một cách nghiêm túc: “Lẽ ra chúng ta phải đến nhà cảm ơn các cháu mới đúng, nhưng nhà em trai cô đang xây nhà, ngày mai cô phải đi mua đồ ăn nấu cơm giúp nó. Chờ cô bận xong rồi sẽ đến nhà các cháu cảm ơn sau.”

Khương Cẩn suy nghĩ một lúc, hiện tại cô thật sự thiếu tiền, vì vậy cô đỏ mặt nói: “Cô à, lẽ ra con không nên nhận nhiều tiền như vậy, nhưng con đang muốn thuê một cửa hàng, đang thiếu tiền, nên con xin phép giữ lại dùng trước, con sẽ viết giấy nợ cho cô nhé?”

Trong nhà lúc bà của Khương Cẩn khi giấu tiền hay lấy tiền ra bao giờ cũng không giấu cô, bà còn cho cô xem một chiếc vòng vàng, nói là sau này sẽ cho cô làm của hồi môn. Trước đây, Khương Cẩn nghĩ nếu thật sự không có cách nào khác, cô sẽ lén mang chiếc vòng vàng đó đến tiệm vàng để cầm cố.

Bây giờ, mẹ con nhà họ Dương đã cho cô nhiều tiền như vậy, cô nghĩ không đủ thì sẽ mượn thêm của bà, như vậy cô sẽ không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.

“Khương Cẩn chị định mở cửa hàng gì vậy?” Dương Lôi tò mò hỏi: “Chị không đi học nữa à?”

Mẹ Dương liếc nhìn con gái, sợ Khương Cẩn thi trượt nên mới không học cấp ba, nhưng câu hỏi của con gái lại quá đột ngột, sợ Khương Cẩn không vui.

Khương Cẩn rất thoải mái kể lại tình hình: “Con học tiếng Anh và Toán rất kém, lần thi vừa rồi bị điểm kém 30 điểm, trong nhà vừa xây nhà, còn nợ nần, nên con muốn tự mình kiếm tiền để đi học lại.”

Nghĩ đến việc phải vay tiền, cô cũng phải cho người ta biết mình sẽ làm gì: “Con biết làm tiểu long bao, hương vị cũng không tệ, nên muốn mở một cửa hàng trước, sau này khi đi học, mẹ con có thể tiếp tục làm, đỡ phải làm việc ca đêm.”

“Chị biết làm tiểu long bao à?” Dương Lôi lắc lắc tay cô: “Tết vừa rồi, anh trai em đưa em đến thành phố S ăn, ngon lắm, nhưng đáng tiếc tìm khắp thị trấn  cũng không tìm thấy chỗ nào bán tiểu long bao cả, hi hi, vậy sau này em sẽ đến cửa hàng của chị ăn nhé?”

Mẹ Dương nghe Khương Cẩn nói xong thì lại nghĩ khác.

Bây giờ nhiều gia đình còn trọng nam khinh nữ, bà còn tưởng mẹ của Khương Cẩn cũng vì con trai mà không muốn cho con gái đi học, ngược lại còn bắt con gái đi làm kiếm tiền.

Thật ra, ở nông thôn, việc này cũng không hiếm.

Tuy nhiên, gia đình họ lại rất yêu thương con gái, bây giờ nhìn thấy Khương Cẩn còn nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện suy nghĩ kiếm tiền để đi học, trong lòng bà lại cảm thấy thương xót, bà mở miệng hỏi: “Thuê một cửa hàng phải mất khoảng một nghìn đồng một năm đúng không? Cô cho cháu một nghìn đồng trước! Nếu con thiếu tiền, tối nào cô cũng ở nhà, cháu cứ đến tìm cô.”

Còn chưa hết câu, bà đã vào phòng, lấy ra một xấp tiền lẻ gồm các tờ năm mươi đồng và mười đồng.

Khi bà vào phòng, Khương Cẩn đã lấy số tiền mà Dương Lôi đưa cho mình ra xem, có bốn trăm đồng.

Bây giờ lại thấy bà lấy ra một xấp tiền lẻ, trong lòng cô rất cảm động, không ngờ mình lại gặp được những người tốt như vậy, cô vội nói: “Cô à, cô cho con vay hai trăm đồng là đủ rồi, con đã nói với chủ nhà là sẽ trả trước tiền thuê nửa năm.”

Trong nhà mẹ Dương trừ một vạn đồng gửi ngân hàng ra thì số tiền còn lại đều cho em trai mượn để xây nhà, con trai lại đang đi học đại học, thật sự không còn nhiều tiền, phải chờ chồng bà mang tiền về.

Nghe Khương Cẩn nói vậy, bà vẫn đưa cho cô ba trăm đồng: “Cháu còn phải mua đồ nữa mà, lấy thêm một trăm đồng đi, không cần phải lo trả, coi như là cô mua quần áo cho cháu.”

Dù sao bà cũng thấy cô bé này rất dễ thương, bà quyết định sau này sẽ để cô làm con dâu của mình.

Khương Cẩn nhất định phải viết giấy nợ cho bà, dưới sự quan tâm của mẹ con nhà họ Dương, cô đạp xe về nhà.

Bây giờ trong túi có tiền rồi, tâm trạng của cô rất tốt, không ngờ mình lại gặp được những người tốt như vậy, trong lòng thầm hứa sẽ nhanh chóng trả nợ, sau này nếu họ có việc gì cần giúp đỡ, mình cũng sẽ hết lòng giúp đỡ.

Tuy nhiên, kiếp trước hình như cô cũng nghe nói có một mẹ con ở làng bên bị chết đuối, người ta thường lấy câu chuyện này để răn dạy trẻ con không được đi chơi nước một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play