Anh khẽ cụp mắt, hàng mi đen và dày, sống mũi cao thẳng làm cho hốc mắt thêm sâu. Đuôi mắt hẹp dài, màu mắt trong veo, mí mắt mỏng, làm nổi bật dáng mắt sắc bén và hờ hững. 

Lúc này, chiếc rèm nhung dày từ từ được kéo mở.

Tấm màn đen bị vén lên, bên ngoài tòa nhà, bảng hiệu đèn neon rực rỡ sắc màu, vừa tươi sáng vừa huyền ảo, bỗng chốc phủ lên khung cửa sổ cũ kỹ sau lưng anh, chiếu sáng căn phòng, như thật như mộng.

Người đàn ông hơi cúi đầu ngồi đó, ngón tay lật mở bật lửa, rồi lại lật ngược nắp, dập tắt ngọn lửa dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Giang Hi như bị đóng đinh tại chỗ, vẻ mặt sững sờ. 

Cô từng gặp người đàn ông này rồi, anh là...

“Anh Cả?” Chu Tích Phong, người một giây trước còn đầy kiêu ngạo đã lập tức tém lại, giọng nói khó giấu nổi ngạc nhiên lẫn sợ hãi.

Giang Hi tức khắc xác định được thân phận của người đàn ông – Chu Thời Tầm.

Nói chính xác hơn, Giang Hi chỉ từng thấy ảnh của anh.

Là một thành viên trong gia đình của Chu Tích Phong, người đàn ông có địa vị đặc biệt trong cả gia tộc họ Chu, sản nghiệp Chu Thị, thậm chí là giới kinh doanh nổi tiếng của Hongkong, tất nhiên anh cũng sẽ xuất hiện trong hồ sơ mà nhà họ Lê đưa cho cô.

Người đàn ông sở hữu quyền lực tuyệt đối, có tiếng nói nhất trong nhà họ Chu. 

Khi đó nhà họ Lê cũng giữ kín như bưng về người này, chỉ nói với cô rằng muốn lấy lòng người này là chuyện viển vông. Ở Hongkong, ai trái ý với anh thì cuối cùng sẽ biến mất không dấu vết.

Nếu cô muốn thuận lợi gả vào nhà họ Chu thì không thể thiếu sự đồng ý của cậu Cả nhà họ Chu được.

Nhưng mà... khoan đã.

Giang Hi như nhận ra gì đó, quay phắt đầu lại nhìn người đàn ông tóc húi cua đứng phía sau chếch bên phải anh, cảm giác như trời sắp sập.

Người này là thuộc hạ của Chu Thời Tầm?

Nghĩa là chiếc xe sang dưới lầu là của Chu Thời Tầm?

Cũng có nghĩa là, lúc cô soi cửa xe để tô son, người ngồi ở ghế sau là anh?

Quan trọng nhất là, cô nhớ lúc đó, trước khi diễn kịch với đầu punk, cô và cậu ấy đã đứng cạnh xe của Chu Thời Tầm để bàn “kế hoạch tác chiến”...

Nếu là vậy thì có khả năng Chu Thời Tầm... đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ rồi sao?

Suy nghĩ này khiến Giang Hi kinh hãi, ngón tay cô run lên, viên bi-a trong tay rơi xuống đất. Quả bi đen số 8 như gặp ma, lăn một đường thẳng đến bên chân Chu Thời Tầm.

Đôi giày da Oxford màu đen đế đỏ kiểu nam sáng bóng không chút bụi, bên trên là đôi tất dài màu đen, ống quần tây đen với một đường ly thẳng đứng chính giữa, được là phẳng phiu không chút nếp nhăn, toát lên sự tao nhã hoàn hảo về thị giác. 

Giang Hi biết, trong tình huống này cô nên điềm nhiên rời mắt đi, vờ như không liên quan đến mình.

Cô không nên nhìn nữa, cũng không nên quan sát người đàn ông này. 

Cô sẽ gặp rắc rối, trực giác mách bảo cô như thế, và trực giác của cô chưa sai bao giờ.

Chu Thời Tầm chợt ngước mắt, như nhận ra gì đó, ánh mắt anh lướt qua những người có mặt ở đây, hờ hững hướng về cô, chuẩn xác bắt được ánh mắt né tránh của cô.

Giang Hi không kịp lảng tránh, ánh mắt va thẳng vào trong mắt người đàn ông.

Đó là đôi mắt thế nào? 

Đôi mắt đó có một sức mạnh áp bức gần như hủy diệt. Lạnh lẽo, nghiêm nghị, tĩnh lặng nhưng sâu thẳm, mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ, đầy uy quyền của người nắm giữ quyền kiểm soát.

Rõ ràng anh chỉ ngồi đó, nhưng dường như một cái nhìn sắc lạnh là đã có thể lột trần cô. 

Bỗng chốc, suy nghĩ muốn bỏ chạy lóe lên, nhưng cô lại không thể cử động được.

Trước đây, Giang Hi cho rằng mình đã gặp đủ loại đàn ông trên đời. Những người đó chỉ khiến cô thấy nực cười, chưa một ai khiến cô cảm thấy sợ hãi khó tả thế này.

“Anh Chu, nửa đêm nửa hôm sao cũng kinh động đến anh vậy.” May mà lúc này gã xăm trổ lên tiếng, cứu cô một mạng.

Có lẽ gã xăm trổ cũng không ngờ Chu Thời Tầm sẽ đột ngột xuất hiện, âm thầm ra hiệu cho đàn em không được hành động.

Gã quay đầu rồi lại nở nụ cười, nịnh bợ đầy khéo léo bằng tiếng Quảng Đông: “Không có chuyện gì lớn cả, cậu Hai chỉ phạm chút sai lầm thôi. Anh Chu yên tâm, tôi đưa cậu ấy về giải thích rõ với ông chủ của bọn tôi, xin lỗi một tiếng, không làm khó cậu ấy đâu.”

Hai bên đối đầu, người giải thích trước đã thua về khí thế rồi.

Chu Thời Tầm không lên tiếng, cũng không thể hiện chút cảm xúc dư thừa nào. Anh nho nhã bắt tréo chân, rời mắt khỏi mặt Giang Hi, cúi đầu nghịch bật lửa, không liếc nhìn cô gái thêm lần nào.

Lúc này Giang Hi mới thở phào, thầm nghĩ chắc lúc ở trong xe anh không để ý đến họ đâu, là cô nghĩ nhiều thôi.

Chu Tích Phong đứng cạnh nghe thấy lời gã xăm trổ thì tức giận, lao lên chỉ tay mắng: “Thằng khốn mày...”

“Chu Tích Phong.” Cuối cùng Chu Thời Tầm cũng lên tiếng.

Anh hờ hững ngước mắt, chỉ một ánh mắt đã đủ để khiến Chu Tích Phong im bặt.

Chu Thời Tầm bỗng nhướng mày, liếc nhìn gã xăm trổ, ngón tay chậm rãi vuốt mép chiếc bật lửa. Một lúc sau, anh mấp máy môi, giọng hơi khàn, tiếng phổ thông xen lẫn chút âm sắc tiếng Anh: “Người, tối nay cậu không đưa đi được.”

Một câu trần thuật với giọng điệu khách quan, nhưng lại giống một câu bố thí hơn.

Hơn nữa, anh không nói bằng tiếng Quảng, khiến Giang Hi cảm thấy kỳ lạ.

Gã xăm trổ suýt làm rơi miếng ngọc trong tay. Gã biết gã chỉ có thể mềm mỏng khi đối diện với người đàn ông này. Thế nên gã cố giữ bình tĩnh, vẫn nở nụ cười, giọng điệu càng thấp hơn, thậm chí đổi sang tiếng phổ thông theo đối phương: “Anh Chu, ai cũng biết anh là người có quyền quyết định trong giới thương mại Hongkong này. Ông chủ của tôi cũng không chơi lại anh khi nói đến dự án hay công trình, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Lần này đúng là cậu Hai hiếp người quá đáng, ra tay cướp cả người yêu của ông chủ bọn tôi thì thật sự đã phá vỡ quy tắc rồi.” 

Gã cười giả tạo: “Ân oán cá nhân, anh Chu đừng nhúng tay vào thì hơn.”

Lúc này Giang Hi mới hiểu, thì ra là em gây họa bên ngoài, để anh đến giải quyết mớ bòng bong.

Tên này đúng là vô dụng.

Một lúc lâu sau, Chu Thời Tầm bỗng bật cười: “Người yêu?”

Anh nhìn gã xăm trổ, như thể nghe thấy chuyện cười, giọng điệu mỉa mai và cay nghiệt: “Ông chủ của các người đúng là không kén chọn.”

Nghe vậy, gã xăm trổ cau mày: “Anh Chu nói vậy là có ý gì?”

Chu Thời Tầm liếc gã, vẻ mặt hơi mệt mỏi, ngoắc nhẹ ngón trỏ với thuộc hạ bên cạnh.

Người đàn ông tóc húi cua đưa một phong bì tới.

Chu Thời Tầm nghiêng đầu, cụp mắt, rút một xấp ảnh trong phong bì ra, xoay cổ tay, ném về phía gã xăm trổ.

Bỗng chốc, ảnh bay lả tả như tuyết rơi, rải rác khắp mặt đất.

Qua kẽ hở của “cơn mưa ảnh”, Giang Hi nhìn Chu Thời Tầm dáng vẻ biếng nhác ngồi đưa lưng về phía cửa sổ mà không khỏi sửng sốt.

Người đàn ông với kiểu tóc vuốt ngược, xương mày sắc bén, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, khuôn cằm hoàn hảo.

Phong thái lịch thiệp của một quý ông phương Đông toát lên từ từng cử chỉ, khí chất cao quý, nhưng ánh mắt kiêu ngạo lại có chút uể oải.

Anh như ngọn lửa cuối cùng đang cháy của thành phố Hongkong, xanh thẳm, lạnh lẽo, đẹp đẽ cô độc vì tách biệt.

Phía sau anh là ánh đèn rực rỡ nhất của cả khu Vượng Giác. Khi anh bất chợt nhếch môi, những ánh đèn đó như trở nên mờ nhạt và hư ảo. Những đốm sáng xanh đỏ chỉ còn là nền cho vẻ ngoài nổi bật của anh.

Tóc húi cua bỗng lên tiếng, cắt ngang sự chăm chú của Giang Hi: “Theo chúng tôi điều tra, người được gọi là 'người yêu' của ông chủ các người thật ra là một tội phạm lừa đảo với tiền án dày đặc. Cô ta giỏi lừa đảo có tổ chức, có kế hoạch, biết diễn. Nửa năm nay, cô ta lừa tiền và tài nguyên từ hơn hai mươi ông chủ, góp vốn giả rồi rút tiền mặt.”

Lừa đảo có tổ chức, có kế hoạch, biết diễn.

Không biết có phải ảo giác hay không, khi tóc húi cua nói đến đây, Giang Hi cảm thấy Chu Thời Tầm như thoáng liếc qua cô.

Cô như bị bóng gió, không hiểu sao lại nhớ đến việc mình và đầu punk đứng cạnh xe anh bàn kế hoạch đóng kịch.

Huống hồ, ngoài Giang Hi ra, ở đây đều là người Honkong cả. Rõ ràng anh có thể nói tiếng Quảng, nhưng anh lại cứ dùng tiếng phổ thông.

Tim cô lại căng thẳng, cô vội rời mắt đi theo bản năng, cúi đầu làm như đang nhìn mấy tấm ảnh rơi bên chân. Cô phát hiện phụ nữ trong ảnh đều là một người, nhưng đàn ông thân mật với cô ta thì khác nhau, điểm chung duy nhất chắc là “ngu ngốc và nhiều tiền”, chẳng hạn như Chu Tích Phong.

Chậc, Giang Hi ngẩng đầu liếc nhìn Chu Tích Phong, nhận ra sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi.

Rõ ràng gã xăm trổ không ngờ đến tình huống này, cũng sững sờ: “Anh Chu, ảnh này là thật sao?”

“Giờ cậu đến đồn cảnh sát vẫn có thể gặp cô ta.” Chu Thời Tầm như có vẻ đã mất kiên nhẫn: “À đúng rồi, còn có cả người chồng là chủ mưu của cô ta nữa.”

“Cô ta có chồng rồi?” Xăm trổ kinh ngạc thốt lên. 

Gã như đang suy nghĩ gì đó, tay cầm ngọc đặt lên cái đầu bóng loáng, lăn qua lăn lại rồi cầm trong tay xoay vài cái, cuối cùng cười nịnh nọt với Chu Thời Tầm: “Chuyện hôm nay, thật sự đã phiền đến anh Chu rồi.”

Chu Thời Tầm như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.

Gã xăm trổ không để lộ chút bất mãn nào, chỉ liên tục gật đầu, cúi người tỏ ý xin lỗi, sau đó vung tay với đám người phía sau: “Rút!”

Màn kịch cuối cùng cũng kết thúc, lúc ra khỏi tòa nhà, trời đã mưa.

Giang Hi vừa nhìn là thấy đầu punk vẫn đang nổ máy xe đợi cô. Cô lén ra hiệu bảo cậu ấy đi trước.

Đuổi đồng bọn đi, Giang Hi thầm thở phào, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã va phải ánh mắt của Chu Thời Tầm.

Thuộc hạ ở phía sau che dù cho anh.

Những vệt nước đứt quãng rơi xuống viền ô, như màn ngọc lạnh lẽo bao phủ cho riêng anh. Cách màn mưa lất phất, Chu Thời Tầm nhìn cô rồi lại nhìn hướng đầu punk lái xe đi.

Anh không nói gì, nhưng lại khiến cô thấp thỏm.

Sau đó, cô trơ mắt nhìn tóc húi cua khom lưng mở cửa sau chiếc Bugatti cho Chu Thời Tầm, còn anh im lặng ngồi vào xe.

Đây là xe anh thật.

Mặc dù cô không quan tâm Chu Thời Tầm nghĩ thế nào về cô, nhưng cô lại để ý đến Chu Tích Phong.

Tên đó trông rất sợ anh trai mình. Nhìn đi, giờ làm gì còn vẻ cậu ấm kênh kiệu trước đó nữa, thậm chí anh ta còn không dám tùy tiện lên xe Chu Thời Tầm nữa kìa.

Trời mưa nhưng Chu Tích Phong cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên ngoài, thấy người đàn ông hạ cửa kính xuống mới dè dặt hỏi: “Anh, em ngồi xe anh nhé?”

Chu Thời Tầm không đáp, chỉ ra lệnh bằng giọng điệu không cho phép cãi lại: “Trước cúng thất 35 ngày của ông nội, không được ra ngoài.”

Họ nói bằng tiếng Quảng, Giang Hi không hiểu lắm, chỉ thấy Chu Tích Phong đột nhiên phản ứng dữ dội: “Anh biết mà, em làm vậy là để tránh con đàn bà ngu ngốc nhà họ Lê!”

Lần này cô hiểu được mấy từ, “con đàn bà ngu ngốc nhà họ Lê”.

Giang Hi: ? Tên ngốc này đang mắng ai thế?

Lúc Chu Tích Phong gào lên mấy chữ 'con đàn bà ngu ngốc', Giang Hi cảm nhận rõ ràng được Chu Thời Tầm liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như nước đọng, tâm trạng khó đoán.

Chỉ một cái liếc mắt, cao quý không với tới, rồi tức khắc thu lại. 

“Tiền bị lừa ở đâu ra?” Chu Thời Tầm có vẻ mất kiên nhẫn.

Chu Tích Phong như hoàn toàn bị ép đến thất thế, không dám nói dối: “... Lấy... lấy từ chị.”

“Tự lo giải quyết nợ của mình đi.” Trước khi kéo cửa kính lên, người đàn ông bỏ lại một câu: “Lo không xong thì sau này đừng ra khỏi nhà.”

Sau khi Chu Thời Tầm đi, trông Chu Tích Phong rất chán nản sốt ruột. Lúc này anh ta mới để ý thấy Giang Hi vẫn luôn đứng bên cạnh, bực bội nói: “Sao cô còn ở đây? Rốt cuộc cô là ai thế hả?”

Giang Hi chưa kịp lên tiếng thì một chiếc Rolls-Royce bất ngờ dừng trước mặt hai người. Cô nhận ra người tài xế bước xuống xe, đó là quản gia tổng quản của nhà họ Chu.

“Cậu Hai, cậu Cả bảo tôi đến đón cậu về nhà.” Quản gia trung niên cung kính nói, sau đó nhìn Giang Hi, dịu dàng lên tiếng: “Cô Lê cũng về cùng đi.”

Chu Tích Phong ngờ vực: “Cô Lê?”

“Chu Tích Phong.” Giang Hi gọi anh ta.

Cô cong mắt, sắc môi tươi tắn, vẻ đẹp cuốn hút, lời nói xen lẫn ý cười ngọt ngào: “Rất vui được gặp mặt.”

Cô khẽ nghiêng đầu: “Tôi là Lê Bối Trân.”

*

“Dạo này anh bận bịu bị lừa bên ngoài, chắc không biết tôi đã ở nhà anh được nửa tháng rồi, tiếc là mãi không có cơ hội gặp anh.”

“Nhảm nhí, ai bận bịu bị lừa chứ!” Chu Tích Phong cười khẩy: “Còn cô, cô ở nhà tôi làm gì? Không có nhà hay không có tự trọng?”

Giang Hi nhìn quản gia đang lái xe, vờ vô tội: “A Phong, anh hiểu lầm rồi, là bà nội Uông bảo tôi...”

“Đừng có kéo bà nội tôi ra nói!” Chu Tích Phong mất kiên nhẫn ngắt lời cô: “Nhà nghèo như nhà họ Lê mà cũng muốn trèo cao, thời đại nào rồi, bớt mơ mộng chuyện cổ tích đi, tưởng tôi sẽ cưới loại người tầm thường à?”

Anh ta gay gắt bảo: “Nói cho cô biết, cái kiểu liên hôn vớ vẩn này cô đừng nghĩ tới làm gì, về xếp đồ đi ngay cho tôi!”

“Nhưng mà A Phong, sao tự dưng anh nổi cáu vậy?” Giang Hi không mặn không nhạt nói.

Giang Hi biết rõ, kiểu người phóng khoáng buông thả như Chu Tích Phong ghét nhất là bị ràng buộc, tất nhiên cũng cực kỳ căm ghét việc bị gia tộc sắp đặt hôn nhân.

Có điều, đây không nên là lý do để anh ta mất bình tĩnh sau khi biết thân phận của cô. 

Nói cách khác, đó không hoàn toàn là lý do.

Vậy tại sao anh ta lại tức giận?

Có lẽ là vì...

“Vì tôi cũng biết chuyện anh bị phụ nữ lừa tiền à?” Giang Hi hỏi.

Vì quá mất mặt.

Rõ ràng Chu Tích Phong bị cô nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận: “Tôi thấy cô là bực, không có chút hứng thú nào với cô hết, càng không có khả năng kết hôn với cô, hiểu chưa?”

“Nhưng chúng ta mới gặp lần đầu mà, sao anh lại chắc chắn không có hứng thú với tôi?” Logic ngôn ngữ của anh ta quá yếu, muốn phản bác thật sự chẳng cần kỹ xảo gì cả.

Trước khi Chu Tích Phong hoàn toàn bị chọc giận, Giang Hi mềm mỏng đi, phủ nhận anh ta rồi lại an ủi anh ta: “Anh yên tâm đi, dù anh ghét tôi, tôi vẫn sẽ đứng về phía anh. Cho nên tối nay, tôi không nghe thấy gì hết, cũng không nói với bà nội Uông đâu.”

Cô gái ranh mãnh như con mèo xấu xa, gương mặt đẹp, nụ cười ngọt ngào, giả vờ chân thành.

“Cô!” Chu Tích Phong tức nghiến răng, chỉ vào cô muốn mắng gì đó thì nhận ra không nói lại cô, bèn dứt khoát nhắm mắt ngủ luôn.

Cứ nghĩ là anh ta sẽ thôi, Giang Hi cũng định ngủ bù một giấc, nhưng quả nhiên tên này không làm cô thất vọng. Xe vừa lên đường núi ngoằn ngoèo chưa lâu, anh ta lại bắt đầu gây sự: “Dừng xe.”

“Cậu Hai cần gì sao?” Quản gia nghe lệnh dừng xe.

Chu Tích Phong đột nhiên mở cửa xe, đẩy Giang Hi xuống, lạnh lùng cười bảo: “Còn tâm trạng ngủ à, xuống xe.”

Giang Hi: “...” Cô cảm thấy anh ta chưa ăn đòn đủ.

“Cậu Hai, chưa đến lưng chừng núi, giờ này e là không có xe khác đi qua đâu.” Quản gia nhắc nhở: “Xuống ở đây, cô Lê chỉ có thể đội mưa đi bộ lên núi thôi.”

Du Viên, nhà tổ nhà họ Chu nằm trên đỉnh Bình Lan dãy núi Thương Sơn.

Chính xác, Chu Tích Phong có ý làm khó Giang Hi, muốn cô dầm mưa leo lên núi, để cô biết khó mà từ bỏ. 

“Cô ta không muốn leo, thì đường xuống núi dễ đi hơn.” Anh ta tốt bụng cho cô lựa chọn.

“Cậu Hai, tôi không kiến nghị cậu làm vậy.” Quản gia ngăn cản: “Nếu bà cụ biết...”

“Đừng lấy bà ấy ra ép tôi, lái xe đi!” Chu Tích Phong đấm lên lưng ghế tài xế, giận dữ rống lên.

Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng biến mất trong đêm mưa.

Giang Hi câm nín nhìn trời, mưa vẫn không giảm.

Quản gia nói đúng, con đường lên núi này chỉ dẫn đến một nơi duy nhất là Du Viên. Giang Hi nhìn giờ trên điện thoại, ba rưỡi sáng, tất nhiên sẽ không có xe nào đi qua, càng không thể bắt xe, chỉ có thể dầm mưa đi bộ lên núi thôi. 

Món nợ này, sớm muộn gì cô cũng bắt Chu Tích Phong trả lại.

Như cô vừa nói, nửa tháng trước, cô chính thức vào ở nhà tổ nhà họ Chu trong thân phận cô Cả nhà họ Lê – Lê Bối Trân.

Đó là thời điểm mà cô đã lựa rất kỹ càng, bởi vì nửa tháng trước, ông cụ Lê qua đời ở Du Viên.

Vốn cứ nghĩ nhà họ Chu tổ chức lễ tang, là con cháu thì Chu Tích Phong lẽ ra phải ở nhà tổ để giúp đỡ lo liệu hậu sự. Chỉ cần anh ta ở nhà, Giang Hi sẽ có rất nhiều cách tạo cơ hội để hai người tiếp xúc.

Ai ngờ tên này lại mặc kệ tang lễ của ông nội vì tránh cô, chạy ra ngoài ăn chơi đàng điếm thâu đêm suốt sáng, còn ngu ngốc đến nỗi bị lừa tiền.

Nghĩ đến đây, cô rút điện thoại ra, nhập đoạn ghi âm ban nãy ghi lại vào phần mềm dịch tiếng Quảng, nhanh chóng hiểu được hai câu mà Chu Thời Tầm ra lệnh cho Chu Tích Phong trước khi anh đi.

Một câu trong đó là: Chu Tích Phong không được phép ra khỏi nhà trước khi cúng thất 35 ngày của ông nội.

Tính ra thì còn hai mươi ngày nữa.

Tốt lắm, cơ hội dâng tận cửa rồi.

Đội mưa leo núi hơn một tiếng, Giang Hi thở hồng hộc dừng lại, hai tay chống đầu gối, cúi đầu cố điều chỉnh nhịp thở. Một lúc lâu sau cô mới hồi phục, ngẩng đầu nhìn, đã có thể nhìn thấy rõ khung cảnh huy hoàng của khu biệt thự trên núi.

Trời đã sáng.

Mưa dần tạnh, những giọt mưa rơi tạo thành gợn sóng vang vọng trong thung lũng xanh ngắt. Sương núi dâng cao, bầu trời được nhuộm một màu xanh lam đậm, hơi nước tựa làn khói mỏng, mờ ảo lan tỏa, ảm đạm quấn quanh khe núi. 

Cách đó không xa, hệ thống bảo vệ khu vực tư nhân Du Viên đã mở cổng.

Quản gia dẫn đầu một nhóm giúp việc mặc đồ đen cầm dù đi ra. Vẻ mặt ai cũng nghiêm nghị, chia thành bốn tổ, đứng hai bên bốn cánh cổng đồng cổ khắc hoa văn, chờ đợi tiếp khách.

Giang Hi nhớ từ khi ông cụ Chu qua đời, ngày nào cũng có nhân vật quyền quý trong giới chính trị và kinh doanh từ các nước đến viếng, chỉ không ngờ trời vừa sáng đã có khách lên núi.

Cô đang nghĩ ngợi, phía sau bỗng có hai luồng sáng mạnh rọi tới...

Giang Hi xoay người theo bản năng, suýt bị ánh sáng từ đèn pha ô tô làm mù mắt. Dường như đối phương cũng nhanh chóng thấy cô, đèn xe mạnh lập tức chuyển sang chế độ cận sáng.

Đúng lúc cô đang vừa mệt vừa đói, không đi nổi nữa.

Giang Hi không nghĩ ngợi gì, giơ tay vẫy xe xong mới nhìn rõ, chiếc Bugatti đen bóng loáng lao nhanh xuống từ khúc cua này trông... hơi quen mắt.

Chiếc Bugatti sang trọng lịch lãm như một quý ông Anh quốc, đuôi xe phun hơi nước trong làn gió lạnh buốt, tựa chiếc áo choàng trắng tung bay. Phía sau là hàng chục chiếc siêu xe sang trọng xếp thành hàng nối đuôi theo, lấp lánh như ngọc thạch, không chút bụi bẩn, khí thế bừng bừng.

Khi chiếc Bugatti dừng lại trước mặt Giang Hi, đoàn xe phía sau cũng không chiếc nào dám vượt lên, lần lượt đứng chờ đợi.

Giang Hi không khỏi trố mắt.

Gì đây, một đống người thế này mà đều trơ mắt nhìn cô leo núi sao...

Cho đến khi cửa sổ xe phía trước từ từ hạ xuống. 

Người đàn ông bên trong hơi nghiêng mặt, ánh sáng dịu nhẹ phác họa nét uy nghiêm trên góc nghiêng khuôn mặt anh, nhưng không giấu được ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, diện mạo hoàn mỹ, vừa cô độc vừa rực rỡ, không ai sánh bằng. 

Anh khẽ nheo mắt, như thể hơi bực bội vì bị cô chặn đường. 

Không ngờ cô lại vẫy xe của Chu Thời Tầm.

Nhưng đã vẫy rồi, Giang Hi cũng không khách sáo, tiến thẳng tới cạnh xe, đôi mắt như mờ sương nhìn chằm chằm người đàn ông, giọng hạ thấp: “Anh Chu, có thể phiền anh thuận đường...”

Nhưng Chu Thời Tầm không cho cô cơ hội.

Giang Hi còn chưa nói xong, cửa kính đã từ từ nâng lên. Người đàn ông trong xe vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, một cái liếc mắt cũng keo kiệt không cho, hoàn hảo thể hiện khí chất lạnh lùng.

Thật ra cô cũng không muốn chọc giận người đàn ông này đâu.

Nhưng đúng thật là...

Ngay lúc cửa sổ xe sắp đóng hẳn, Giang Hi không hề do dự, bất chấp tất cả đè lại cửa kính, không cho nó đóng lại.

... Đúng thật là khiến cô rất bực mình.

Lúc này, Chu Thời Tầm quay qua, cúi mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt cửa kính của cô gái, các đốt ngón tay hơi tái đi vì dùng sức.

Vẫn với tiếng phổ thông ấy, anh nói: “Thả ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play