Có ai đã từng nếm thử giọt sương xuân, hương thơm nồng nàn ngọt lịm.
Có nghe thấy chăng bướm đêm va vào bóng đèn, tiếng nổ tự thiêu cô quạnh thuật lại lời tôi:
“Cô ngoan của tôi, em không nên qua đêm bên ngoài.”
*
Mười hai giờ bốn lăm phút khuya.
Chợ đêm Thâm Thủy Bộ vẫn nhộn nhịp tấp nập, ánh đèn rực rỡ.
Ở cuối con hẻm là một quán ăn tên "Mỳ Văn Ký Cẩu Tử".
Giang Hi cong khóe môi, ngả lưng vào ghế, vắt chéo chân, uể oải nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"
"Sinh cho tôi một đứa con."
Người đàn ông hút một ngụm trà sữa, đan tay vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc, không hề thấy lời mình nói có gì kỳ cục: "Tiền không phải vấn đề. Sinh con xong, tôi đưa em về nội địa, khi đó chúng ta sẽ cưới vì con, chuyện vui nhân đôi."
Giang Hi bật cười, đưa tay che miệng.
"Thời đại này chẳng ai cảm thấy chưa cưới đã bầu là chuyện đáng xấu hổ cả. Đừng quan tâm người khác nói gì, em phải đứng ở tương lai để nhìn hiện tại, học cách làm chủ cuộc đời mình, đó mới gọi là 'sống khác biệt'."
Người đàn ông càng nói càng hăng.
Điện thoại trên bàn liên tục vang âm báo, Giang Hi dứt khoát cầm điện thoại lên, mở một ứng dụng mạng xã hội. Bài đầu tiên là bài viết cô đăng trong nhóm kín: [Nhận giúp gặp mặt offline, đủ táo bạo và lố bịch, đảm bảo chia tay thành công.]
Bài viết được cô đăng nửa tháng trước, vì chiến tích xuất sắc nên chưa đầy ba ngày cô đã nhận kín lịch. Có điều, bên dưới bài đăng và trong tin nhắn vẫn luôn có người yêu cầu cô nhận thêm, khiến điện thoại Giang Hi đến giờ vẫn liên tục nhận được tin nhắn.
[Đang giải quyết đơn cuối, bắt đầu từ mai không nhận nữa, gác kiếm rồi.]
Cô cúi đầu soạn thông báo trên điện thoại, nhấp nút đăng. Chẳng mấy chốc, có khá nhiều khách hàng để lại bình luận, hỏi cô sao lại ngừng nhận đơn.
Giang Hi trả lời chung: [Công việc này hết thú vị rồi, giờ nhận phi vụ lớn hơn.]
Người đàn ông kia vẫn đang nói: "Em phải hiểu là, với địa vị xã hội và kinh nghiệm của tôi, những thứ tôi dạy em bây giờ đều là đường tắt giúp em trưởng thành..."
Giang Hi ngẩng đầu, chợt hỏi: "Sống khác biệt phải không?"
"Phải, đây là quan điểm của tôi..."
Giang Hi gật đầu, nhìn vào đĩa mì xào bò bên cạnh, sau đó bê lên, ụp thẳng vào mặt anh ta.
Cô kéo cổ áo anh ta qua, cười nói: "Tôi sống khác biệt nhiều lúc lắm."
Người đàn ông vẫn chưa kịp nổi điên thì Giang Hi bỗng lấy một tấm ảnh giơ trước mặt anh ta, ánh mắt bỡn cợt, nói: "Nghe nói vợ anh định thăng chức cho anh?"
Gương mặt người đàn ông cứng đờ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm tấm ảnh đó, là hình chụp anh ta dưới tòa nhà công ty.
Giang Hi nhếch môi, chạm nhẹ lên màn hình điện thoại trên bàn, giọng người đàn ông từ đoạn ghi âm vang lên: "Sinh cho tôi một đứa con, tiền không phải vấn đề..."
"Cô?!" Phản ứng đầu tiên của anh ta là giật lấy điện thoại, nhưng không nhanh bằng Giang Hi.
"Làm việc dưới quyền vợ mình mà còn dám giở mánh trai đểu lừa người khác à?" Giang Hi giơ điện thoại lên, mỉa mai: "Tôi giữ đoạn ghi âm, sau này còn dám làm phiền tôi thì tôi gửi cho vợ anh. Nếu anh thăng chức, tôi gửi cho phòng giám sát công ty anh. Anh ký dự án, tôi gửi cho khách hàng của anh. Anh nhảy việc, tôi gửi cho các công ty tuyển dụng. Anh họp mặt gia đình, tôi gửi vào nhóm gia đình nhà anh. Anh họp lớp, tôi gửi vào nhóm cựu học sinh."
Nước sốt mì bò chảy vào cổ áo người đàn ông, Giang Hi buông tay, rút khăn giấy trên bàn.
Bộ quần áo ôm tôn lên đường cong duyên dáng, cô biếng nhác ra khỏi quán ăn, cầm điện thoại gọi cho khách hàng: "Xong rồi, đảm bảo anh ta không muốn gặp cô nữa đâu."
"Wow, đỉnh vậy!"
"Cũng thường thôi."
Giang Hi kẹp điện thoại, tiện tay mua chai nước ngọt, dựa vào tường vặn nắp, đồng thời kiểm tra chi tiết nhiệm vụ của đơn hàng tiếp theo.
Cô gái trẻ với mái tóc đen dài suôn mượt chấm eo, bện thêm vài dải duy băng xanh sẫm.
Dưới chiếc áo thun đen ngắn tay, vòng eo thon trắng ngần như ẩn như hiện, quần yếm màu xám nâu kiểu Mỹ tôn lên đôi chân dài, làm dáng người cô mảnh mai và nổi bật.
Gương mặt trái xoan với đường nét thanh tú, làn da trắng toát.
Dưới tóc mái là đôi mắt một mí sắc sảo, khóe mắt hơi cụp xuống, đuôi mắt hẹp dài nhếch lên, toát vẻ biếng nhác, lạnh nhạt, trong veo, tạo cảm giác hơi uể oải, tựa như mặt trời sau cơn mưa.
Giang Hi đáp qua loa hai tiếng thì nhận được cuộc gọi khác, cô lập tức ngắt máy: "Có việc, cúp trước đây."
Cô bước nhanh ra khỏi con hẻm, gọi lại vào cuộc gọi nhỡ, vừa đổ chuông đã được nối máy.
Giang Hi ngồi vào ghế sau xe, mở loa ngoài: "Nói đi."
"Nhị Hỷ, tóm được Chu Tích Phong rồi." Chàng trai nói.
"Ở đâu?"
"Vượng Giác."
"Địa chỉ."
"Số 19, đường Đôn Sĩ Loan."
Giang Hi kéo rèm che, nhanh chóng thay đồ, đồng thời dặn chàng trai ở đầu kia: "Giờ này anh ta không đổi địa điểm nữa đâu, trông chừng anh ta."
"Khi nào cậu tới?"
Giang Hi nhìn đồng hồ, đáp: "Nửa tiếng."
Cô cài dây an toàn, nghĩ: Phi vụ cuối cùng, tự do và tài chính.
*
Nửa tiếng sau.
Số 19, đường Đôn Sĩ Loan, Vượng Giác.
Một chiếc Bugatti đen bóng dừng lại trước cửa “Bát Phát Billiards”.
"Sếp, đến rồi."
Trên ghế lái, người đàn ông tóc húi cua chỉ tay lên phòng bi-a trên lầu, giọng Quảng Đông chính gốc đầy nhún nhường: "Cậu Hai muốn điều hai du thuyền tổ chức party, không có sự cho phép của anh, người ở bến tàu không dám duyệt cho cậu ấy. Cậu ấy sợ anh biết nên tối nay đổi địa điểm ba lần rồi, nhưng toàn tránh mấy khu của chúng ta."
Một lúc sau, từ ghế sau vang lên giọng nam nhàn nhạt: "Gọi nó xuống đây."
"Rõ." Tài xế đáp, đang định xuống xe thì nhận ra điều bất thường. Anh ta lạnh lùng liếc nhìn gương chiếu hậu bên trái, sau khi nhìn rõ thì không khỏi sững sờ.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ bên trái ghế sau, dưới ánh đèn đường mờ ảo, một cô gái đứng đối diện cửa sổ đang soi gương.
Theo sếp đã lâu, cũng gặp không ít phụ nữ tiếp cận bằng cách này, anh ta thấy mãi cũng quen.
Dù sao chiếc xe này giá một tỷ rưỡi, cả thế giới có bảy chiếc. Trong nước chỉ có mỗi chiếc này, còn gắn biển số khu vực Quảng Đông – Hongkong – Macau, đủ để khẳng định giá trị của nó.
Nhưng cô gái bên ngoài quá trẻ, và rất đẹp.
Cô mặc chiếc váy hai dây chiết eo màu trắng kiểu Pháp, lộ ra bờ vai và chiếc cổ thon thả, làn da trắng như ngọc. Trên cổ là sợi dây chuyền bạch kim kiểu xương rắn, lọt vào hõm xương quai xanh.
Sợi dây chuyền rất mảnh, mong manh như chỉ cần giật nhẹ là đứt, nhưng nó lấp lánh ánh sáng, hệt sợi lụa mỏng nằm trên làn da mịn màng của mỹ nhân.
Cô cúi người, tập trung tô son qua lớp kính phản chiếu. Dường như đang vội, cô chấm nhẹ ngón áp út lên thỏi son, rồi thoa lên đôi môi mềm mại.
Sau đó, cô lặp lại động tác, bặm môi, rất tự nhiên.
Trong xe, dáng vẻ Chu Thời Tầm kiêu ngạo, lạnh lùng và xa cách.
Hình như anh cũng thấy, nhưng chỉ biếng nhác rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ngoài cửa sổ, nhìn tài liệu trên màn hình trước mắt.
Sắc đẹp như thế cũng không đủ tác động đến anh.
Cậu cả nhà họ Chu, Chu Thời Tầm, được nuôi dưỡng từ gia đình danh giá, giàu có và nắm quyền lực của giới thượng lưu Hongkong, bất kể lúc nào cũng sẽ có vẻ kiêu ngạo như vậy.
Tài xế mở cửa xe, giọng điệu máy móc: "Thưa cô, đây là xe riêng."
Giang Hi vừa thoa son xong, bị người đàn ông tóc húi cua làm giật mình. Cô vội vàng cúi đầu nhìn cửa sổ xe, không nhìn rõ, nhưng trực giác cho cô biết có lẽ vẫn còn người ngồi trong xe.
Trong thoáng sửng sốt, hàng mi cô gái khẽ run, đôi môi đỏ mọng hé mở, dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ đẹp của cô làm rung động lòng người.
"Nhị Hỷ." Phía sau đột ngột có giọng nam gọi cô.
Giang Hi cuối cùng cũng thoát khỏi tình huống khó xử, hoàn hồn cười với người vệ sĩ tóc húi cua, nói bằng giọng Quảng không được chuẩn: "Xin lỗi ông chủ nhé."
Cô dứt khoát xoay người, thấy cách ăn mặc của chàng trai thì lại bị sốc, nhưng vẫn hỏi việc chính trước: "Giờ tình hình thế nào?"
"Uống rượu, đi quẩy, xông hơi. Gã này một đêm đổi ba chỗ như chạy sô." Chàng trai hất cằm về phía phòng bi-a trên tầng lầu đối diện: "Vừa lên chưa lâu, chừng mười mấy người, cả nam lẫn nữ."
"Vào được không?" Giang Hi nhìn lên.
"Không vào được, cậu ấm bao trọn rồi."
"Chu Tích Phong say chưa?"
"Chếch choáng rồi."
"Phải nghĩ cách lên đó..."
Giang Hi nhìn lên tầng trên, trầm tư chốc lát rồi bỗng quay phắt đầu lại nhìn cách hóa trang kiểu Punk thập niên 70 quái dị của bạn mình, không khỏi chán ghét: "Cậu mặc thế này là sao?"
"Chẳng phải cậu muốn diễn à?" Chàng trai giơ mười ngón tay đeo đầy nhẫn ra, mặt đầy nghiêm túc, hỏi: "Đủ ngầu chưa, giống trai đểu không?"
Giang Hi thật sự muốn mắng cậu ta.
Màn kịch hôm nay rất quan trọng, cô nhận một mối lớn chưa từng có.
Giang Hi cô sẽ đóng vai Lê Bối Trân, cô Cả nhà họ Lê ở Hongkong, trở thành vị hôn thê chưa từng gặp mặt trên danh nghĩa của cậu hai Chu Tích Phong của nhà họ Chu.
Nhiệm vụ là chinh phục Chu Tích Phong, nắm giữ được anh ta, để hai nhà Chu – Lê có được cuộc hôn nhân thế kỷ.
Cô vừa định mắng người thì bạn cô thấy người ở phía sau cô đi tới, kích động kêu lên: "Đến rồi đến rồi!"
"Bắt đầu đi." Giang Hi vung tay tát mạnh, khiến cậu ta ngây ra.
Cô xoay người chạy qua chiếc xe sang phía trước, tức khắc nhập vai, không để ý cửa sổ chiếc Bugatti đã hạ xuống một nửa, chỉ lo đi về phía đối diện, vừa đi vừa cố tình lớn tiếng: "Đủ rồi, đừng đến tìm tôi nữa! Chúng ta đã chia tay rồi!"
Đầu punk đuổi theo: "Về với tôi, đừng ép tôi ra tay!"
"Xin anh đấy, đừng làm phiền tôi nữa! Buông tay ra! Anh không hiểu tiếng người à?"
"Chát!"
"Con đàn bà chết tiệt!" Đầu punk phun nước bọt, mắng.
Giang Hi ăn một bạt tai.
Hiệu ứng sai lệch thôi, là kỹ năng cần thiết của một diễn viên chuyên nghiệp mà cô dạy cậu ta, thế nên không đau.
Rất vang, nhưng chưa đủ.
Thế là Giang Hi lại nghiến răng, mắt rơm rớm, gào lên: "Tôi là người của cậu hai Chu!"
Lần này đủ rồi, đủ để cậu hai nhà họ Chu ở phía sau phải dừng bước.
Đầu punk gật đầu với Giang Hi.
Giang Hi hiểu ý, lập tức che mặt, mắt đỏ hoe, lặp lại: "Tôi là người của nhà họ Chu, anh... anh... Chu Tích Phong sẽ dạy dỗ anh!"
"Lại còn người nhà họ Chu, cô trèo nổi à, không biết xấu hổ." Đầu punk vờ mỉa mai: "Nào, có ngon thì gọi cậu Hai gì đó của cô ra đây chiến với tôi!"
Giang Hi lùi lại từng bước, cảm nhận theo bản năng, di chuyển về hướng Chu Tích Phong, cho đến khi đầu punk ra vẻ muốn tát cô cái nữa.
Theo tiếng hét, cô thành công ngã vào lòng người đến. Cùng lúc đó, cánh tay giơ cao của đầu punk cũng bị Chu Tích Phong giữ chặt.
Cắn câu rồi.
Giang Hi vùi đầu vào chiếc áo khoác cao cấp, khẽ cong môi, cười đắc thắng.
Khi nhận nhiệm vụ đóng giả Lê Bối Trân, trong tài liệu mà nhà họ Lê cung cấp có viết, cậu Hai nhà họ Chu, Chu Tích Phong là người ngạo mạn, cợt nhã và đa tình.
Với kiểu lãng tử này, cộng thêm thân phận cậu Hai nhà họ Chu đầy danh giá tại Hongkong, thì phụ nữ xung quanh anh ta phần nhiều đều là cô chiêu nhà giàu như Lê Bối Trân.
Nếu như hình tượng đã không nổi bật, vậy thì phải dùng tới thủ đoạn.
Cho nên, đây là một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích do chính Giang Hi tự biên tự diễn, được dàn dựng riêng cho Chu Tích Phong.
Ấn tượng đầu tiên nhất định phải sâu sắc, đừng quan tâm cũ hay không, hiệu quả là được.
Như lúc này đây.
Trong cơn say chếch choáng, Chu Tích Phong quay đầu, nheo mắt nhìn cô, hỏi: "Cô vừa nói cô là người của ai?"
Anh ta hoàn toàn không nhớ mình từng có một cô bạn gái không nói tiếng Quảng mà chỉ nói tiếng phổ thông.
Giang Hi đã chuẩn bị sẵn, chỉ có điều cô chưa kịp đọc thoại thì lúc này, mấy người đàn ông cao lớn đột ngột xuất hiện, bao vây Chu Tích Phong.
Một người đàn ông xăm kín tay từ phía sau đẩy đám đàn em ra, đi tới, vừa cười vừa chào hỏi anh ta: "Cậu hai Chu, lại gặp rồi."
Người đến trông chẳng mấy thân thiện.
Tình thế đột ngột thay đổi, Chu Tích Phong cũng biến sắc, buông Giang Hi ra.
Thấy mấy người đàn ông cao lớn từ từ áp sát, đầu punk đơ người, vội thúc Giang Hi, nhỏ giọng hỏi: "Mấy... mấy người này là cô tìm à?" Đâu có nói là còn màn này đâu!
"Tất nhiên không phải!" Giang Hi tức nghiến răng.
Theo kế hoạch, tiếp theo đầu punk sẽ rút lui, để lại không gian riêng cho hai người. Bọn phá đám này ở đâu ra dám làm hỏng chuyện tốt của cô.
"Vậy bọn họ làm gì?"
"Sao tớ biết được."
"Thế giờ tính sao?"
"..."
"Các người là ai?" Chu Tích Phong còn chút cảnh giác, lảo đảo hai bước, thầm nghĩ sao tối nay nhiều người tìm anh ta thế.
Gã xăm trổ vẫn cười: "Tôi là ai, cậu Hai biết rõ mà."
"Biết con mẹ mày!" Chu Tích Phong bực bội.
Gã xăm trổ bị mắng cũng không giận, phất tay nói: "Cậu Hai say rồi, nào, mời cậu Hai lên lầu, giúp cậu Hai tỉnh rượu đi."
Mặc dù Giang Hi không thể nghe hiểu hết tiếng Quảng, nhưng cô không ngốc. Thấy tình hình không ổn, cô nhanh chóng lùi lại hai bước, vỗ vào gáy đầu punk rồi ném chìa khóa xe cho cậu ta, khẽ giọng dặn: "Lái xe tới đây, nổ máy lên, trong vòng nửa tiếng không có tin của tớ thì báo cảnh sát."
Giang Hi vừa dứt lời, một bóng đen ập về phía cô. Cô giơ tay ra đón lấy theo phản xạ rồi cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc chìa khóa xe, nhưng không phải xe cô.
Giang Hi quay đầu, là Chu Tích Phong.
Nhân lúc hỗn loạn, anh ta chỉ vào chiếc chìa khóa vừa ném, nói bằng khẩu hình bảo cô đi trước.
Cứ thế mà đi à? Đâu được!
Trời mới biết lần này cô vất vả thế nào mới tìm được tên này, chưa nói được câu nào đã bảo cô đi sao?
Đây là thời điểm tốt để cô tạo ấn tượng, làm chuyện nghĩa hiệp thừa thãi gì đó.
Giang Hi cất chìa khóa, vờ không để ý đến anh ta, nhân lúc hỗn loạn theo đám người vào trong.
Sợ bên ngoài có người báo cảnh sát, đám người lại quay vào phòng bi-a trên lầu.
Chu Tích Phong nổi nóng, vừa lên đã cảnh cáo: "Thằng hói chết tiệt, dám gây sự với tao?"
"Cậu Hai, đừng hiểu lầm, mọi người đều là dân làm ăn hợp pháp, 'gây sự' gì chứ." Gã xăm trổ như con hổ biết cười, ôn hòa nói: "Chỉ là cậu làm sai, tối nay dù anh trai cậu ở đây thì cũng phải cho sếp bọn này một lời giải thích."
Giang Hi cau mày, luôn để mắt đến camera xung quanh và lối thoát hiểm. Mặc dù cô đi theo là muốn gây ấn tượng với Chu Tích Phong, nhưng nếu thật sự có nguy hiểm thì cô sẽ là người chạy đầu tiên.
Gã xăm trổ thôi cười, ra hiệu cho đàn em, có người lấy cây gậy dài sau lưng ra, có người nắm dây thừng, vài người từ từ tiến đến gần Chu Tích Phong.
Tim Giang Hi đập nhanh.
Đột nhiên ngay sau đó, một loạt tiếng "bụp" vang lên.
Chỉ trong ba giây, đèn laser trong phòng tắt ngấm, toàn bộ nguồn điện bị cắt, không còn chút ánh sáng nào.
Bóng đêm đột ngột ập tới, sự tĩnh lặng bỗng chốc lan rộng, mọi người như nhốt trong chiếc lồng tối tăm.
Không gian khép kín khiến thời gian như bị kéo dài ra từng phút từng giây.
Giang Hi cực kỳ đề phòng, mất tầm nhìn khiến cô trở nên vô cùng cảnh giác, thần kinh căng thẳng tột độ, thính giác cũng nhạy bén gấp trăm lần.
Cô nghe thấy rõ, có người đang vào. Tiếp đó là tiếng bước chân của giày da, tiếng kéo ghế, tiếng đóng cửa... Ba âm thanh ngắn ngủi đan xen nhau, như một bản nhạc ma quái phát ra từ địa ngục, xé toang sự tĩnh lặng bằng giai điệu u ám và nặng nề, sức mạnh lan tỏa trong bóng tối.
Giang Hi vẫn giữ được bình tĩnh, dằn cơn hoảng loạn xuống, theo trí nhớ đến gần bàn bi-a, vội mò mẫm lấy một quả bi để tự vệ.
Đột nhiên, tiếng bật lửa vang "tách" trong phòng
Giang Hi cảnh giác quay đầu...
Bật lửa lóe lên, ánh sáng lập lòe thắp sáng một góc, lờ mờ hiện lên đường nét khuôn mặt sắc sảo u ám của người đó.
Là một người đàn ông, nhưng không nhìn rõ mặt, chỉ có đôi mắt được ánh lửa khắc họa rõ nét.