Chốn thần bí trong giang hồ nhiều đếm không xuể, mà muốn biết nơi thần bí nhất là chỗ nào, đó chính là cố Nhân cốc tọa lạc tại núi Thiên Mạch.
cố Nhân cốc là nơi như thế nào?
Nghe nói những người trong cố Nhân cốc là những người đã qua đời trong chốn giang hồ, nhưng người chết rồi không phải là quỷ sao? Mà trong cố Nhân cốc cũng chỉ là người bình thường thôi. Thật ra chẳng qua họ là những người mai danh ẩn tích hoặc được đồn đại trong chốn giang hồ, hoặc là người nghe đồn là đã chết, có người là vì thoát đi tranh đấu trong giang hồ, có người là vì tìm một nơi an tĩnh, nhưng không phải ai cũng có thể đi vào cố Nhân cốc, chỉ có người được cốc chủ Đông Phương Dạ đồng ý mới có thể vào, nếu không thì cho dù ngươi có tìm được cửa vào cố Nhân cốc, cũng không có cách nào đi qua các loại cơ quan để tiến vào trong cốc.
Mà Tiết Nhiễm, là người duy nhất có thể lấy được đặc quyền từ chỗ Đông Phương Dạ, bởi vậy hắn muốn đem ai vào trong lúc nào cũng được, ví dụ như Quan Duyệt Duyệt mười lăm năm trước.
đi trên đường đá yên tĩnh, thiếu niên kia từ đầu tới cuối đều trầm mặc không nói, Phong Quang nhìn thiếu niên phía trước so với chính nàng còn hơi cao hơn, nhịn không được mở miệng, “Aiz, ta nói, ngươi tên là gì?”
Hắn lạnh nhạt trả lời: “Thanh Ngọc.”
“Thanh Ngọc… ngươi là đồ đệ của Tiết thần y?”
“Phải.”
“Tiết thần y là người như thế nào? Dễ ở chung không? Tính tình có xấu lắm không?”
“Sư phụ rất tốt.”
Phong Quang thì thào tự nói: “Có thể nuôi ra một tên đồ đệ mặt liệt, ta thật không biết hắn có chỗ nào tốt đây.”
“Hạ tiểu thư, làm ơn duy trì im lặng, đừng đánh thức độc xà đang ngủ.”
Phong Quang run lên, nhìn cây cối xung quanh, run run, “Nơi này… có rắn?”
Thanh Ngọc liếc nàng một cái, hướng mắt ra trước.
“Này, đợi ta!” Phong Quang vội vàng đuổi theo, “Ta nói này, cái tính cách lạnh lùng này của ngươi phải sửa lại, bằng không sau này sẽ không chọc được mấy tiểu cô nương yêu thích đâu, ngươi nhìn hiện nay đương kim võ lâm minh chủ rất được yêu thích trong đám thiếu nữ, còn không phải là là vì gặp người liền hé miệng cười mới dẫn tới vô số thiếu nữ khom lưng tranh giành sao?”
Thanh Ngọc không phản ứng lại, cô tiếp tục nói: “Ta thấy bộ dạng ngươi năm nay cũng đã mười hai mười ba tuổi đi, rõ ràng là tuổi thiếu niên ngây thơ trong sáng, ngươi có biết nếu ngươi lộ ra khuôn mặt tươi cười tỏa sáng rất là được mấy a di yêu thích, bộ dạng ngươi cũng được lắm, không cười nhiều một chút không phải rất đáng tiếc sao?”
Thanh Ngọc dừng chân lại.
Phong Quang lập tức vui vẻ nhìn hắn, thấy rằng cuối cùng thì cũng bị mình nói thông rồi.
Thanh Ngọc lãnh đạm phun ra ba chữ, “Ngươi thật phiền.”
Tiếp theo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Phong Quang sửng sốt xong mới nhớ việc đáp lại: “Tiểu tử thúi, ta còn chưa nói ngươi mặt như tảng băng đâu!”
cô cứ thế một đường nhắc nhở tiểu hài tử tại sao lại có thể không đáng yêu như vậy, bọn họ đi ra đường nhỏ giữa khe núi yên tĩnh, phía trước liền sáng tỏ thông suốt, cây hoa đào nở rộ xinh đẹp, ruộng bậc thang trên dốc núi, nước chảy dưới dòng suối nhỏ, guồng nước không ngừng chuyển động, tiếng nước mát rượi, con người làm bạn với sông núi mà sống, nhà ở mọc lên như nấm, khói bếp lượn lờ.
Một đứa bé ngồi trên trâu cày chậm rãi đi qua, phía sau bé con còn đi theo một đám vịt, có nữ nhân đứng trước cửa gọi con mình về ăn cơm, cũng có nam nhân cõng củi đi trên con đường nhỏ giữa ruộng đồng… Nhìn thấy cảnh tượng này không ai không than thở một câu, đẹp nhất vẫn là phong cảnh điền viên.
Mặt Phong Quang thẫn thờ, nói với Thanh Ngọc: “Nơi này chính là cố Nhân… Thôn?”
“cố Nhân cốc.” Thanh Ngọc quăng một ánh mắt ngươi bị đãng trí à cho nàng, đi tới một gian nhà gỗ lưng chừng sườn núi.
Phong Quang theo sau, “Thanh Ngọc hư hỏng, ngươi một chút đáng yêu cũng không có!”
Thanh Ngọc cũng không để ý nàng, đi đến nửa sườn núi, hắn đẩy hàng rào ra, đi vào sân vườn, nhìn thấy nam nhân dứng dưới tán cây hoa đào, cung kính gọi: “Sư phụ.”
Chỉ thấy người nọ mặc áo trắng, tóc đen, quần áo và mái tóc đều phóng khoáng tung bay, nương theo chiều gió, dung mạo chưa thể nói là tuyệt mỹ, nhưng khí chất ôn nhu như ánh trăng sáng tỏ, như từ tranh bước ra, phong thái tuyệt trần, đúng là không thể dùng ngôn từ để hình dung được nữa.
Người này sẽ không khiến người ta có cảm giác xinh đẹp mà kinh sợ, bởi vì hắn giống như một ly trà ngon, chỉ có thể tinh tế thưởng thức mới có thể cảm nhận được sự độc nhất vô nhị của hắn, nhưng đối với nữ nhân mà nói, người như vậy so với nam nhân chỉ thắng vì dung mạo càng có lực hấp dẫn.
Phong Quang ôm ngực, trái tim nàng bùm bùm nhảy lên không ngừng, nàng hỏi Thanh Ngọc, “Thanh Ngọc à, ngươi có thiếu sư nương không?”
Thanh Ngọc không quan tâm Phong Quang đang động kinh, đánh tiếng chào hỏi với sư phụ liền đi vào gian phòng, bởi vì hắn phải vội vàng đi nấu cơm.
Tầm mắt Phong Quang thẳng tắp dừng lại trên người mỹ nam áo trắng, nàng nhìn hắn đến gần mình, chỉ cảm thấy hoa đào nở rộ sau lưng hắn cũng chỉ để làm nền.
“Hạ tiểu thư.” Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Ta là Tiết Nhiễm.”
“Ta biết ngươi.” Phong Quang thiếu chút nữa liền duỗi tay ra định bắt tay, nàng trước kia có tiếng không lễ phép khó mà có lúc cũng bày ra được bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa, “Đa tạ Tiết thần y nguyện ý giải độc cho ta.”
Đề cập đến việc này, trên mặt Tiết Nhiễm có ý xin lỗi, “Nghe nói Hạ tiểu thư bị trúng độc là do Duyệt Duyệt gây nên, ta thực sự có lỗi, Duyệt Duyệt là đệ tử của ta, ta chỉ là bù đắp lại sai lầm của đệ tử mình mà thôi.”
“Khụ, cái này, Tiết thần y không cần xin lỗi, dù sao cũng không phải ngươi hạ độc ta, cho nên chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.”
“Hạ tiểu thư yên tâm, tại hạ nhất định sẽ giải độc cho tiểu thư.”
Bị ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn chăm chú, tim Phong Quang không khỏi đập rối loạn hết cả lên, nàng chỉ có thể gật đầu nói được, ngoài ra không biết phải nên phản ứng như thế nào.
Gian phòng của Phong Quang được an bài cách vách phòng Thanh Ngọc, thừa dịp Thanh Ngọc còn tốn thời gian nấu cơm, Tiết Nhiễm tháo khăn che mặt của nàng xuống, Phong Quang đối với mẩn đỏ trên mặt mình rất ngượng ngùng, nhưng mà Tiết Nhiễm lại không có thay đổi tí cảm xúc nào, hắn chỉ nghiêm túc nhìn gương mặt nàng, ánh mắt nghiêm túc này cũng chỉ vì đang nghiên cứu một việc gì đó mà thôi.
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Cái này như là hiệu quả của Mỹ Nhân Oán, theo lời của Hạ tiểu thư, tiểu thư trúng độc đã mười ngày, nhưng tác dụng của Mỹ Nhân Oán sẽ không quá ba ngày.”
“Vậy ta rốt cục trúng phải độc gì?”
“Hạ tiểu thư, Duyệt Duyệt không phải là đứa nhỏ hư hỏng gì, nàng ấy không có khả năng hại dung mạo tiểu thư bị hủy vĩnh viễn, chỉ sợ là nàng dùng sai dược hoặc là trong đó còn có chỗ sơ suất khác.”
Trong nháy mắt, Phong Quang đối với lời biện hộ thay Quan Duyệt Duyệt không có hứng thú, nàng chỉ muốn biết chính mình còn cứu được hay không.
Tiết Nhiễm nhìn thấy sự trầm mặc của nàng cũng ý thức được nàng đang nghĩ gì, khóe môi hắn khẽ nhếch, “Hạ tiểu thư yên tâm, tuy rằng còn không rõ đây là loại độc gì, nhưng muốn giải độc cũng không khó, vài ngày tới ta sẽ chuẩn bị thuốc thang, chỉ cần Hạ tiểu thư phối hợp là được.”
“A? Uống thuốc…” Mặt nàng lộ vẻ đau khổ, trong phim võ hiệp không phải chỉ cần nuốt một viên Giải Độc Hoàn là được rồi sao?
Tiết Nhiễm nhìn sắc mặt nàng liền biết là nàng sợ khổ không muốn uống thuốc, hắn cười nói: “Ta sẽ chuẩn bị sẵn bánh quế hoa.”
Phong Quang bỗng nhiên nâng mắt nhìn hắn.
Tiết Nhiễm khó hiểu, “Hạ tiểu thư không thích bánh quế hoa cao sao, sao lại nhìn ta như vậy?”
“không phải…” Nàng mấp máy môi, “Ta thích bánh quế hoa.”
“Vậy thì tốt rồi, món sở trường nhất của Thanh Ngọc chính là làm bánh quế hoa, chỉ là ta không thích đồ ngọt, có Hạ tiểu thư thưởng thức, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thì ra là vì nguyên nhân này…
Phong Quang không rõ nên cảm thấy mất mát hay nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cũng cười cười, “Nhọc Tiết thần y phải lo lắng.”
Từ hôm nay trở đi, nàng chính thức ở lại cố Nhân cốc.
Giang phòng Tiết Nhiễm chuẩn bị cho nàng đương nhiên không thể phô trương xa xỉ như nhà nàng, bất quá thực sự thoải mái sạch sẽ, nàng rất vừa lòng, nhưng Thanh Ngọc tỏ ra rất bất mãn đối với nàng, cái này nhìn ra được từ thái độ của hắn, bởi vì hắn thấy nàng rất phiền phức.
Ví dụ như hiện tại, nàng nói muốn vào nhà bếp giúp hắn rửa chén, mà thực tế là nàng đang nhìn hắn rửa chén.
Phong Quang cười hì hì hỏi hắn: “Thanh Ngọc ngoan à, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?”
không được.
Dù sao có nói vậy thì nàng cũng sẽ hỏi, Thanh Ngọc chọn cách không mở miệng, rõ ràng một giây trước còn gọi hắn là Thanh Ngọc thúi, bây giờ có việc muốn hỏi liền đổi xưng hô thành Thanh Ngọc ngoan.
Hắn chưa từng thấy người nào không có nguyên tắc như vậy.
“Ta hỏi ngươi, sư phụ ngươi có phải đối xử với sư tỷ ngươi rất tốt không?”