Thanh Ngọc không nói gì mà chỉ chuyên tâm rửa chén.
Phong Quang lẻn đến bên người hắn, “Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không làm phiền ngươi, thấy sao?”
Động tác của Thanh Ngọc khựng một chút, lời này đúng là có sức dụ dỗ rất lớn.
Phong Quang vừa thấy hắn bị hấp dẫn, không ngừng cố gắng nói: “không phải ngươi chê ta phiền sao? Ngươi xem, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta thôi thì ta không làm phiền ngươi nữa, giao dịch này không phải rất có lời sao?”
“Sư phụ đối với sư tỷ rất tốt.” Thanh Ngọc nói xong lại tiếp tục rửa cái bát còn lại, một chút cũng không có hứng thú vì sao Phong Quang lại muốn hỏi chuyện này.
Vốn tưởng Phong Quang có được đáp án rồi sẽ đi, ai dè nàng còn tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại chỗ này.
Nàng lại hỏi: “Là tốt như thế nào?”
Thanh Ngọc cuối cùng cũng nhìn nàng, loại ánh mắt thế nào ngươi còn chưa chịu đi thế.
Nàng mặt dày làm gì được nhau hỏi tiếp, “Thanh Ngọc ngoan à, ta hỏi ngươi nha, sư phụ ngươi thích nữ nhân như thế nào?”
Thanh Ngọc: “…”
Cuối cùng, Phong Quang bị Thanh Ngọc cầm dao chặt thịt đuổi chạy ra ngoài.
Nàng đứng trước cửa nhà bếp, hung hăng cắn trái cà chua vừa mới tiện tay lấy ra, thầm nghĩ đợi bản tiểu thư đây khôi phục mỹ mạo thì ngươi muốn tới gần ta cũng không thèm để ý.
Hừ!
Nàng tự an ủi mình xong, xoay người lưu lại một bóng dáng thong dong, hôm nay bị người ghét bỏ, ngày mai sẽ khiến người trèo cao không nổi.
Phong Quang đang định trở về phòng, nhưng nàng vừa đi vào trong viện liền thấy được nam nhân kia đang đứng dưới tán cây hoa đào, nàng thay đổi chủ ý, sửa sang lại tóc của mình, nghĩ nghĩ, vẫn nên đem khăn che mặt đeo lên.
Nàng đi qua, “Tiết thần y.”
Tiết Nhiễm quay đầu, “Hạ tiểu thư.”
“Tiết thần y đứng ở chỗ này để ngắm trăng sao?”
Trời cao, mây đen che mất ánh trăng, tiểu thư à, ngươi muốn đáp lời cũng không cần nói như vậy đâu… Nhưng Phong Quang cố tình còn có thể biểu hiện được bộ dạng không có gì không đúng.
Tiết Nhiễm mỉm cười, như đứng trong gió xuân ấm áp, “Ta đang suy nghĩ một ít chuyện thôi.”
“Tiết thần y suy nghĩ gì thế? Cõ lẽ ta có thể giúp một chút?”
Tiết Nhiễm do dự trong chớp mắt, “Hạ tiểu thư, xin hỏi… tiểu thư biết được Duyệt Duyệt sau khi rời khỏi Chiết Kiếm Lâu đã đi nơi nào không?”
Cũng khó trách hắn sẽ do dự, dù sao Quan Duyệt Duyệt là người làm hại nàng trúng độc.
“Sau khi ta bị trúng độc, Dịch Vô Thương liền mang nàng ấy đi mất.” Nhắc tới nàng ta, Phong Quang cũng không có sắc mặt hòa nhã gì, “Bất quá ta biết nàng ta rất ghét ta.”
“Hạ tiểu thư… Duyệt Duyệt còn nhỏ, mong tiểu thư không lấy đó làm phiền lòng.”
“Ta cũng còn nhỏ vậy! Năm nay ta mới mười sáu thôi, so với nàng ta chỉ lớn hơn một tuổi đó!”
Hắn thuận miệng nói: “Mười sáu, Hạ tiểu thư đã qua tuổi cập kê.”
Nữ tử mười lăm cập kê, cũng có nghĩa các nàng đã trưởng thành, có thể lập gia đình sinh con.
Tiết Nhiễm thật chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng mà khóe mắt Phong Quang cong lên, có ý tứ khác mà cười, “Đúng rồi, ta có thể lập gia đình.”
“Võ lâm minh chủ xưa nay đều có uy danh, nghĩ đến Dịch minh chủ đúng là người đáng giá phó thác cả đời.”
Sắc mặt Phong Quang đen một màu, “Ta không muốn gả cho hắn!”
“Tại sao?” Tiết Nhiễm ngoài ý muốn, “Dịch minh chủ là rồng phượng giữa loài người, nghe nói không hề thiếu nữ tử nguyện ý làm thiếp, nhưng mà đều bị hắn cự tuyệt vì đã có hôn ước.”
“Bề ngoài của hắn đúng là rất được, nhưng mà hắn không phải khẩu vị của ta.”
Giọng điệu tràn đầy ghét bỏ của nàng làm cho Tiết Nhiễm không khỏi cười, “không biết khẩu vị Hạ tiểu thư như thế nào?”
“Cái này nha, có người thích ăn rau xanh củ cải, nhưng cũng có người chỉ thích ăn thịt cá, mà ta đây…” Dưới khăn che mặt của nàng lộ ra một nụ cười, “Ta thích uống trà.”
“Trà?”
Ối, nàng thấy bộ dạng không hiểu gì của hắn thật đúng là quá đáng yêu! Cho dù nam nhân này thoạt nhìn lớn hơn nàng rất nhiều.
Nhưng Phong Quang chính là thích loại nam nhân toàn thân phát ra mùi vị thành thục này! Đối với nàng mà nói thật sự là hấp dẫn đến chết tiệt!
Tiết Nhiễm nói: “Nếu như Hạ tiểu thư thích uống trà, ta sẽ bảo Thanh Ngọc chuẩn bị lá trà ngon.”
Tính cách đúng là đáng yêu tự nhiên, nhưng mà tự nhiên như vậy cũng không phải chuyện gì tốt, Phong Quang thở dài nặng nề, nàng thấy nàng muốn theo đuổi được hắn đúng là có gánh nặng đường xa.
Lúc này, trên cây bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đầu óc Tiết Nhiễm ngươi thế nào vẫn chậm chạp như vậy!”
Một lão nhân quần áo tả tơi nhảy xuống từ trên cây, ông lại chỉ vào Phong Quang cười ha ha, “Tiểu nha đầu nhà ngươi, không biết xấu hổ!”
“Ông là người nào!” Phong Quang tức giận chống nạnh.
“Hừ hừ, ta là ai, nói ra chỉ sợ hù chết ngươi!”
“Hả? Vậy thì nói xem, thử coi có thể hù chết bản tiểu thư hay không?”
“Lão phu trước đây là thiên hạ đệ nhất kiếm đứng đầu bảng Phong Vân Lục, Tôn Nhất Đao!” Lão nhân bày ra tư thế nghiêm chỉnh, chờ tiểu nha đầu nàng kêu lên sùng bái, ai ngờ ông chỉ nghe được tiếng cười mà thôi.
“Ha ha ha, thiên hạ đệ nhất tiện!”
Tôn Nhất Đao thở phì phì giơ chân, “Ta cũng từng nói cái tên này không tốt, nhưng cái tên Bách Hiểu Sanh kia phải ghi đệ nhất kiếm trên Phong Vân Lục, tiểu nha đầu, không cho ngươi cười!”
Trong mắt Tiết Nhiễm cũng nhiễm ý cười, hắn nói: “Hạ tiểu thư, kiếm thuật của Tôn tiền bối quả thật cao siêu, năm nó chưa từng gặp qua địch thủ.”
“Cho nên mới nói ông ta là thiên hạ đệ nhất tiện?”
Tôn Nhất Đao thở phì phì nói: “Tiểu nha đầu thật đáng ghét, vẫn là Duyệt Duyệt nha đầu ngoan hơn! Tiết Nhiễm ngươi mang nha đầu này về từ nơi nào thế, ngươi đi đem Duyệt Duyệt mang về đây cho ta!”
“Tôn tiền bối, Hạ tiểu thư là thiên kim của lâu chủ Chiết Kiếm Lâu, không thể vô lễ.”
“Chiết Kiếm Lâu? Thôi đi, không phải chỉ là một cái kho nho nhỏ chuyển vận vũ khí thôi sao? Ngay cả lão tử nhà nàng thấy ta đều phải ngoan ngoãn kêu một tiếng tiền bối.”
Phong Quang cũng cười lạnh, “Đúng vậy, bất quá nghe qua vẫn hay hơn so với cái tên thiên hạ đệ nhất kiếm của ông.”
“Aiz, ta nói ngươi cái đồ nha đầu hư hỏng này…”
“Tiền bối.” Thấy bọn họ sắp ầm ỹ lên, Tiết Nhiễm lên tiếng, “Hôm nay tiền bối đến đây là có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, ta có việc tìm ngươi! Thiếu chút nữa đã quên! Tôn Nhất Đao cũng không thèm đấu võ mồm với Phong Quang nữa, vội vàng hỏi: “Tiết Nhiễm, ta nghĩ cầu ngươi đi cứu một người.”
“Tiền bối, ngài biết quy củ của ta.” Hắn không dễ dàng xuất cốc, cũng không dễ dàng cứu người.
“Ta biết quy củ của ngươi, nhưng mà ta còn muốn cầu ngươi đi cứu hắn giúp ta.” Tôn Nhất Đao sờ sờ đầu, “Cho dù ngươi muốn cái mạng già này của ta cũng được.”
Tôn Nhất Đao mặc dù là người không biết điều, nhưng ông rất ít khi không nể mặt mà đi cầu người khác, bởi vì ông có một phần cao ngạo của một cao thủ.
Tiết Nhiễm trầm ngâm, “không biết đó là vị nào mà có thể khiến tiền bối đến cầu ta?”
“Ba Thục Đường môn, tôn tử của Đường lão phu nhân, Đường Cửu Ca.”
Phong Quang: “Đường Cửu Ca?”
Tôn Nhất Đao trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm điếc.”
“Ta nói… ông vì Đường Cửu Ca ngay cả mạng cũng không cần, chẳng lẽ hắn là tôn tử của ông?”
“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Đường Cửu Ca… Phi, là Đường Cửu Ca, hắn nhưng là tôn tử của Đường Phồn, nếu như bị ông ta nghe được ngươi nói như vậy, ông ta thế nào cũng phải bò ra khỏi mồ tìm tới ta đánh một trận!”
“Ha… thế Đường lão phu nhân nhà đó mối tình đầu của ông sao?”
Nhìn này, sắc mặt Tôn Nhất Đao vừa đỏ vừa xanh, phản bác không được.
“Thật đúng là mối tình đầu của ông!” Phong Quang ha ha cười nói, nàng bất quá chỉ tùy tiện đoán mà thôi, không ngờ bị nàng đoán trúng rồi.
Phong lưu năm xưa, Tôn Nhất Đao không tiện nói đến, càng nói chỉ sợ càng bị người chế giễu, hắn nhìn Tiết Nhiễm, “Từ trước ta có nợ với Đường môn, cho nên lần này Đường Cửu Ca gặp chuyện không may mới có thể không nể mặt như vậy mà đến cầu ngươi, aiz, ta biết được ngươi không thích kéo ra quan hệ với người trên giang hồ, nhưng mà lần này ta thật là không thể tìm được ai khác có thể giúp ta nữa.”