“Ký chủ hiện có 89 điểm hệ thống.”
Thân ở trong không gian màu trắng, Phong Quang nghe được âm thanh của hệ thống thì nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, “Tôi thấy lúc này là tôi đang bị tiến công chiếm đóng mới đúng.”
Âu Tuân vì giữ cô lại mà dùng biện pháp cực đoan quá mức, nhưng mà… Tuy rằng làm như vậy là cậu ta cực đoan không sai, nhưng mà có một chàng trai vì cô mà nguyện ý buông tha cho sinh mệnh, nói trong lòng không có vì vậy mà rung động cảm động là giả.
Hệ thống lạnh nhạt nói: “Bắt đầu chọn kịch bản.”
“Aiz, đợi chút! Hệ thống này!” Quanh người Phong Quang hiện ra kịch bản, cô kỳ quái nói: “Tôi còn chưa kêu bắt đầu mà!”
Bỗng nhiên, cô cảm thấy trong đầu cô có một luồng điện xẹt qua, vốn đang có cảm xúc không thôi đối với Âu Tuân, bây giờ nhớ đến người này, cô cảm giác như đang ngẫu nhiên nghĩ đến một người nào đó xa lạ bình thường, không hề quan trọng.
Phong Quang biết, đây là vì tình cảm của mình bị xóa bỏ, nhưng trong lòng cô nghi ngờ, bởi vì hệ thống trước kia sẽ không cái gì cũng không nói mà trực tiếp thanh trừ tình cảm của cô, nó tốt xấu cũng sẽ nói trước một tiếng, ví dụ như lúc này tuyển kịch bản, cũng là nó trực tiếp quyết định bắt đầu.
Tuy là nghi ngờ, nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm, hơn nữa điểm hiện tại đã đến 89 điểm, cô rất nhanh sẽ có thể gom được 100 điểm, Phong Quang tùy tiện rút ra một quyển sách, tên trên sách biến đổi hiện lên .
Đây là một quyển văn giang hồ, nữ chính tên Quan Duyệt Duyệt, Quan Duyệt Duyệt vốn là người hiện đại, khi xuyên qua thì trở thành cô nhi, may mà được y độc thánh quân nổi danh lượm trở về dạy nàng y thuật và độc thuật, năm ấy khi nàng mười sáu tuổi, nàng lặng lẽ ra khỏi cốc trở thành người giang hồ, kết giao mỹ nam một người lại một người thì không cần phải nói, trong quá trình đó, người quan trọng nhất mà nàng ấy nhận thức được chính là nam chính, ma giáo giáo chủ Nam Cung Ly.
Phong Quang vui vẻ nghĩ, thân phận của mình là đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu, là danh môn chính phái, hơn nữa vị hôn phu của mình là võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương, rốt cục không bị đặt ra làm hôn thê của nam chính, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, tiếp thu xong tình tiết sau đó cô liền hết chỗ nói nổi.
Bởi vì võ lâm mình chủ và ma giáo giáo chủ là cùng một người, mà nam phụ, là sư phụ của Quan Duyệt Duyệt.
Hố a!
Phong Quang thiếu chút nữa quăng luôn quyển sách trong tay, cô an ủi chính mình, phải bình tĩnh, lẽ thường còn không phải đều trở thành vị hôn thê của nam chính sao? Bình phục tâm tình, cô nói: “Bắt đầu nhiệm vụ.”
…
Vùng sông nước Giang Nam trù phú, bồi dưỡng con người là nhất, cũng bởi vậy mới có người nói Giang Nam nhiều nhất là mỹ nhân, còn muốn hỏi mỹ nhân nổi danh nhất Giang Nam là ai, vậy mọi người ở Giang Nam sẽ đáp lại đó là đại tiểu thư của Chiết Kiếm Lâu, còn muốn hỏi người khó hầu hạ nhất ở Giang Nam là ai, vậy mọi người ở Giang Nam vẫn sẽ trả lời đó cũng là đại tiểu thư của Chiết Kiếm Lâu.
Chiết Kiếm Lâu là nơi nào?
Chiết Kiếm Lâu đã tồn tại trong giang hồ mấy trăm năm, thiên về chế tạo thần binh lợi khí, nếu muốn ở trên giang hồ xông pha tên tuổi, vậy bảy phần là dựa vào thực lực, ba phần dựa vào binh khí, thật không ngờ tới cao thủ quyết đấu, có khi thắng bại chỉ phân ra ngay tại trong binh khí đó, nếu là lúc quyết đấu, đang đỡ một chiêu của địch, binh khí bỗng nhiên bị chặt gãy, do đó một kiếm của đối phương đâm vào người mình, ngươi nói xem vì cái này mà thua có oan uổng không?
Cho nên, phàm là hành tẩu giang hồ đều muốn cầu được thần binh lợi khí, mà thần binh lợi khí tốt nhất đều được xuất ra từ Giang Nam Chiết Kiếm Lâu, cũng bởi vậy Chiết Kiếm Lâu mới có thể có danh vọng cao như vậy trong giang hồ. Cũng bởi vì Chiết Kiếm Lâu hàng năm chuyển vận cung cấp thần binh lợi khí cho nhi nữ giang hồ, không khác gì là nơi buôn bán vũ khí đạn dược, ai lại muốn đắc tội nơi buôn bán vũ khí chứ?
Chiết Kiếm Lâu là có tiếng, đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu cũng có miếng, lâu chủ Hạ Triều chỉ có một đứa con gái, tất nhiên là đem nữ nhi duy nhất này sủng đến tận trời, mà thực tế cũng là như vậy.
Đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu Hạ Phong Quang, cứ thế mà có tiếng vô pháp vô thiên.
Nhưng mà gần đây bỗng nhiên truyền đến tin tức, đại tiểu thư vô pháp vô thiên của Chiết Kiếm Lâu kia trúng độc, nghe nói là sau khi võ lâm minh chủ mang theo y độc tiên tử yêu tinh cổ quái kia đến Chiết Kiếm Lâu, Hạ Phong Quang đã bị người hạ độc, mà mọi người đều biết, võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương là vị hôn phu của Hạ Phong Quang, nhưng mà gần đây cũng có tin tức, Dịch Vô Thương cùng y độc tiên tử Quan Duyệt Duyệt này có chút quan hệ không rõ ràng, lại liên tưởng đến chuyện Quan Duyệt Duyệt có thuật dùng độc hiếm người địch nổi… Mọi người đều không thể không nghĩ nhiều một chút.
Nhưng mặc kệ độc này là ai hạ, Hạ Phong Quang trúng độc thật có thể nói là sự tình khiến người ta cực khoái nhân tâm.
Nhưng dù thế cũng sẽ có người liều mạng cứu Phong Quang.
Bên ngoài cố Nhân cốc, Hạ Triều lo lắng đi tới đi lui, ông đang đợi người trong cốc trả lời.
Phong Quang đứng dưới bóng cây, mang khăn che mặt làm cho nàng cảm thấy có chút nóng, nhưng nàng không thể tháo nó xuống, bởi vì trên mặt đáng lẽ nên là dung hoa nguyệt mạo của nàng mọc ra rất nhiều vết đỏ li ti, đừng nói là người khác, ngay cả chính nàng liếc mắt một cái đều thấy cay mắt.
Hạ Thiên đi qua đi lại, lắc lư khiến nàng hoa đầu choáng váng, “Cha à, cha không thể đứng một chỗ sao? đi tới đi lui không thấy mệt à?”
“Con còn nói cái gì đó!” Hạ Thiên một cái tát vỗ lên đỉnh đầu nàng, “Còn không phải vì con nên ta mới nôn nóng vầy sao, Tiết Nhiễm được xưng là y độc thánh quân, hàng năm có vô số người cầu hắn chữa trị, chỉ sợ cho dù năm đó ta cùng hắn có một chút giao tình, hắn cũng sẽ không đáp ứng giải độc cho con.”
Nàng không để ý gì mà nói: “Giải không được thì thôi, dù sao cha cũng nhiều tiền như vậy, con cho dù không gả được cũng không cần sầu hay không sống nổi.”
Phong Quang vốn tưởng phụ thân nàng sẽ nổi giận đùng đùng chụp một chưởng lên đỉnh đầu nàng, không ngờ phụ thân lại bỗng nhiên lắc đầu than thở.
“Cha à… người sao vậy?” Nàng thấy phản ứng của Hạ Triều có chỗ không đúng lắm.
Ánh mắt Hạ Triều thâm thúy, “Phong Quang, ta còn có thể bảo hộ con bao lâu chứ? Nay tình ý của Dịch Vô Thương đối với con có biến, ta chỉ sợ nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ đề nghị chuyện hối hôn, nếu là như vậy, tương lai của con ta làm sao mà yên tâm cho được.”
“Cha, người sao lại đột nhiên nói chuyện đó?”
Hạ Triều còn muốn mở miệng nói cái gì đó, người đi thông báo trong cốc đi ra, Hạ Triều không quan tâm việc trả lời Phong Quang, bước lên phía trước hỏi: “Tiết thần y hồi âm như thế nào?”
“Sư phụ nói mời Hạ tiểu thư đi vào, ngày ấy trong vòng một tháng thời gian sẽ chữa khỏi cho Hạ tiểu thư.” Người nói chuyện là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, bộ dạng thanh tú, khuôn mặt cũng có chút thiên về âm nhu nữ tính, nếu qua vài năm nữa, chỉ sợ hắn cũng sẽ trở thành một lang quân mỹ mạo khiến cho trong lòng vô số nữ tử âm thầm hứa gả.
Tảng đá trong lòng Hạ Triều rốt cục cũng rơi xuống đất, ông nhìn nữ nhi của mình, “Phong Quang, nhớ kỹ, con ở trong cốc không thể lại mang tâm tình vui đùa, cố Nhân cốc không giống Chiết Kiếm Lâu, nếu con không thu liễm tính khí lại sẽ bị người ta đuổi ra ngoài.”
“Cha à, lời này của người là có ý gì? Phụ thân không đi vào cùng con sao?”
“Tiết thần y đã nói chính con đi vào, có nghĩa là cũng chỉ có con có thể đi vào mà thôi, ở trong cốc này một tháng, con nhất định không thể gây chuyện, biết không?”
cỗ quỷ dị mạnh mẽ trong lòng Phong Quang càng trở nên lớn hơn, nhưng nàng lại không bắt được chỗ nào có điều kỳ quái, bởi vì trong lòng Hạ Triều thật sự chỉ đang dạt dào giáo dục nữ nhi mà thôi, “Con biết rồi, cha yên tâm đi.”
Thiếu niên kia nói: “Hạ tiểu thư, mời đi cùng ta.”
“Cha… Con đi nha.”
Ánh mắt Hạ Triều từ ái nhu hòa, “đi thôi.”
Phong Quang theo sau thiếu niên, trước khi phải đi vào cốc, nàng quay đầu lại nhìn Hạ Triều, ông còn đứng tại chỗ nhìn nàng.
Thấy nàng quay đầu, Hạ Triều lại vẫy vẫy tay với nàng, “Mau đi đi.”
“Cha, con sẽ nhớ cha!”
Nàng la lên, cũng không quay đầu lại mà theo thiếu niên đi mất.