“Khụ, đúng là bị bệnh.” Quách Minh không dám nhìn Phong Quang, “Chỉ là… cảm lạnh bình thường mà thôi.”
Trực giác Phong Quang nói cho cô có chỗ không đúng, nhưng giống như sợ cô sẽ hỏi tiếp, Quách Minh lập tức lôi kéo Hạ Thiên xem tranh ở trên tường, cho dù cậu một chút cũng không hiểu tranh vẽ cái gì, một mình Phong Quang yên lặng đi theo phía sau bọn họ, trong lòng thế nào cũng không bỏ xuống được.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to của Hạ Thiên, “Bức tranh này không phải của chị em sao!?”
“Cái gì?” Quách Minh kinh ngạc, “Phía trên có kí tên là Chân Tiếu Nhân.”
“Chân Tiếu Nhân là giáo viên của em! Bức tranh này là chị họ cho em, thời gian trước là ông ấy mượn từ trong tay em để xem.”
Phong Quang thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, đợi nhìn thấy trên tường ghi tên tranh là “Sinh trưởng”, cô sững sờ một lát, bức ánh trăng trong đại thụ này đúng là cô đưa cho Hạ Thiên cách đây không lâu, nhưng mà tên dưới góc phải lại là tên Chân Tiếu Nhân.
Bởi vì âm thanh của Hạ Thiên nên không ít người đến xem tranh tụ tập lại đây, âm thanh nghị luận của họ không ngừng vang lên, Phong Quang không nghe vào một lời nào, tiếp theo một người đàn ông trung niên mặc âu phục vội vã đi tới.
Hạ Thiên vừa thấy người đến là ông ta liền chất vấn, “Thầy Chân, bức họa này rõ ràng là của chị em, thầy vì sao lại viết tên của mình lên đó?”
“Thì ra là Hạ Thiên, em đang nói gì thế? Chân Tiếu Nhân cười hòa ái nói: “Hôm nay là ngày triển lãm tranh của thầy, với thầy mà nói rất quan trọng, em không thể bởi vì thầy từng phạt em chép bài tập, em liền nói thầy như thế?”
“Em không có nói bậy!”
Chân Tiếu Nhân tiếp tục nói: “Em nói là chị của em… Xem ra là vị này đi.” Ông ta nhìn Phong Quang, “Bức họa này đối với cách vận dụng sắc thái hay cách xử lý nét vẽ, nếu như người vẽ không có tư chất và sự từng trải thì sẽ vẽ không được, Hạ Thiên, em mang một cô gái tuổi còn trẻ như vậy đến đây vu oan thầy, có phải cũng hơi đơn giản quá không?”
“Ông!” Hạ Thiên không nói lại, cô gấp đến độ muốn khóc.
Quách Minh tiến lên nắm ao Chân Tiếu Nhân, “Ông nói cái gì? Hả? Hạ Thiên nhà tôi mới không vu oan cho ông!”
Cậu vừa rống xong đã bị bảo an kéo ra.
Chân Tiếu Nhân nói với người vây xem nói: “Thật ngại quá, để mọi người thấy mà chê cười, Hạ Thiên là học trò của tôi, bởi vì tôi phạt em ấy ở học viện, cô gái trẻ là không cam lòng, bất quá chỉ là trò đùa trẻ con thôi, mọi người đừng lấy làm phiền lòng.”
Chân Tiếu Nhân là trưởng bối ấm áp hiền lành, Hạ Thiên càng được tôn lên là một con nhóc cố tình gây sự, âm thanh nghị luận di chuyển sóng sau đè sóng trước, hiện tại đều chỉ trích Hạ Thiên.
Hạ Thiên rốt cục nhịn không được mà khóc, cô vẫn luôn được cha mẹ, được Phong Quang bảo hộ rất tốt, chưa từng chịu qua loại oan ức này, “Tôi không có nói dối, bức họa này vốn chính là do chị của tôi vẽ! Là ông ta nhìn thấy bức tranh trong ảnh chụp của tôi, nói muốn thưởng thức thật tốt tranh của chị tôi, tôi mới có thể cho ông ta mượn!”
cô khóc làm cho tâm Quách Minh tan nát, Quách Minh tránh thoát bảo an, tình cảm an ủi cô, “Ngoan Hạ Thiên, đừng khóc, đừng khóc.”
Chân Tiếu Nhân mặt mũi hiền lành cười, “Bảo an, mời ba người này ra ngoài đi.”
“Khoan đã.” Lúc này, Phong Quang vẫn chưa hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, cô cười đến sáng lạng tươi đẹp, “Muốn biết ai mới là nguyên tác bức họa này, rất đơn giản, vẽ lại một lần là biết.”
“cô gái trẻ, tôi còn có rất nhiều việc, không có thời gian chơi đùa ở đây với cô.” Chân Tiếu Nhân không chút hoang mang nói.
“Cho nên, ông là không dám vẽ.”
“cô muốn nói tôi không so đo với cô thành không dám, cũng được thôi.”
cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Ha ha, thầy Chân quả nhiên là một giáo viên tốt, một khi đã như vậy, tôi đây liền cam chịu vì ông mà nhận thua vậy.”
Thừa dịp thời gian mọi người không chú ý, Phong Quang một phen đem bức tranh treo trên tường lấy xuống, động tác của cô rất nhanh cho nên khi cô đem bức tranh xé nát còn có rất nhiều người vây quanh còn ở trạng thái trợn mắt há mồm.
“cô! cô làm cái gì vậy!” Chân Tiếu Nhân đem biểu hiện của một người hiền lành diễn tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù là một thầy giáo tốt cũng sẽ phát giận, vì thế, ông ta chỉ vào Phong Quang, “cô… cô phải xin lỗi với tôi!”
“Xin lỗi? Ông đi nằm mơ còn thực tế hơn.”
“Cho dù cô là tiểu bối, nhưng cũng phải vì hành vi của mình mà trả giá lớn, tôi sẽ tố cáo cô.”
“Tôi chờ.” Trong đôi mắt đẹp lộ ra sự cao quý mà lười biếng, “Nhớ kỹ, tôi tên là Hạ Phong Quang, là đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, ông có bản lĩnh táng gia bại sản, thì cứ tố cáo tôi, tôi lúc nào cũng có thể theo hầu.”
Tập đoàn Hạ thị… Trong lòng Chân Tiếu Chân kinh hãi, ông chỉ là một giáo viên mỹ thuật tạo hình, không phải chủ nhiệm lớp, cho nên ông ta cũng không hiểu biết bối cảnh gia đình của mỗi học sinh, bởi vậy ông ta cũng không biết Hạ Thiên là người nhà họ Hạ, cũng sẽ không biết người bị ông ta trộm tranh lại chính là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị.
Xem đi, âm thanh của mọi người lặng lẽ chấm dứt, tuy rằng trong lòng nghĩ đại tiểu thư nhà họ Hạ này đúng là vô pháp vô thiên, nhưng mà ai cũng không dám đắc tội nhà họ Hạ.
“Hạ Thiên, đi thôi.” Phong Quang giống như đại ca xã hội đen mà rêu rao.
Hạ Thiên ngây người trong lòng Quách Minh một lúc lâu, nửa ngày mới phản ứng lại mà đáp lời.
không ai dám ngăn bọn họ lại, đi phía trước, như là nhớ tới cái gì, Quách Minh tiện tay đem bức tranh quăng đi, cười nói với Chân Tiếu Nhân: “Đúng rồi, chủ đề của bức họa này không phải là sinh trường gì sất, tôi cho nó cái đề mục là con mẹ nó Bạch Nguyệt Quang.”
cô xoay người, bóng lưng phóng khoáng.
“Chị họ của em thật là quá đẹp trai!” Hạ Thiên ôm mặt nói xong, vội vã bỏ Quách Minh lại đi cùng Phong Quang.
Quách Minh đi ở sau cùng, lại than thở một phen bản thân ở trong lòng Hạ Thiên không có địa vị gì, cậu bấm một số điện thoại, “Chuyện vừa xảy ra cậu cũng thấy đấy.”
Bên kia chỉ đáp lại một chữ, “Ừ.”
“Tôi biết cậu có bản lĩnh, bất quá lần này tôi thầm nghĩ phải nói, nhất định không thể buông tha tên Chân Tiếu Nhân kia.”
“Được.”
Ngày hôm sau, tin tức xã hội ùn ùn kéo đến đưa tin một sự kiện, giáo viên mỹ thuật tạo hình ở một trường cấp ba lợi dụng chức vị, bỉ ổi dâm ô nữ học sinh, còn nhiều lần dùng tranh của học sinh vẽ mà ghi lên tên của mình đi tham dự bình chọn khen thưởng, học viện xử phạt sa thải với hắn, cũng bởi vì chuyện dâm ô với học sinh mà đang nhận điều tra của cảnh sát.
Thời điểm Phong Quang nghe tin tức này từ miệng của Phong Quang, thế mà không cảm thấy ngoài ý muốn, có thể tùy ý khống chế dư luận như vậy, người mà cô nhận thức trừ bỏ Âu Tuân thì không còn ai khác, bản thân cô tự làm tổ ở trong phòng, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm cái gì.
Hạ Thiên thấy vé máy bay cô để trên bàn học, không khỏi kêu to, “Chị! Chị muốn xuất ngoại!?”
“Ừ.” Phong Quang ngồi trên giường lật một quyển sách, không có tinh thần gì đáp lời, kỳ thực quyển sách này đã thật lâu không được lật qua trang mới.
Hạ Thiên hô to gọi nhỏ một trận, thấy Phong Quang vẫn luôn trả lời cho có lệ, cô thở phì phì đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Quách Minh, cô muốn phát giận.
Quách Minh bên kia vừa thấy là cô vợ nhỏ của mình gọi tới, lập tức vô cùng vui mừng nhận cuộc gọi, “Uy, Hạ Thiên, nhớ anh sao?”
“Nhớ anh cái con khỉ! Tiểu Quách tử, chị của em muốn xuất ngoại! Chị ấy không cần em nữa!”
“Cái gì!!!?” Quách Minh la đến âm nam cao, chẳng quan tâm còn đang nhận điện thoại, chạy tới gõ cửa phòng Âu Tuân, “Âu Tuân! Bạn gái cậu sắp bỏ chạy! cô ấy muốn xuất ngoại kìa! Sẽ không trở lại đâu!”
Trong phòng tối mịt mờ, hắc ám ngột ngạc.
Ngồi ở trong góc, vết máu cũ mới lẫn lộn trên cánh tay cậu, sau khi nghe được âm thanh của người bên ngoài, con dao trên tay kia không nắm chắc, rơi xuống đất.
Ngày cuối tuần, trong sân bay nhộn nhịp người qua lại, Phong Quang kéo vali tìm một chỗ ngồi xuống.
Chuyến bay của cô nửa tiếng nữa mới khởi hành, Hạ Thiên tức giận vì chuyện cô ra nước ngoài mà không nói với ai, giận dỗi nên không chịu đến tiễn cô.
Phong Quang nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bình thường cô quá chiều Hạ Thiên rồi. Cô ngồi không cũng nhàm chán, vừa cầm điện thoại lên xem giờ, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp:
"Cô Hạ."
Thẩm Vật Ngôn buông tạp chí trong tay xuống, bất ngờ nhướng mày.
Phong Quang im lặng trong chốc lát, khóe miệng co rút:
"Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đi công tác."
Thẩm Vật Ngôn nhìn thấy vé máy bay trong tay cô:
"Sao, cô cũng định đến Hà Lan à?"
Thẩm Vật Ngôn là một người cuồng công việc.
Tuy bản thân có địa vị cao nhưng anh ta thích đích thân làm mọi việc, vì anh ta cẩn thận, không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra.
Đương nhiên, giới hạn này chỉ nằm trong những vụ làm ăn lớn mà thôi, nếu không lấy đâu ra thời gian vào game tán Triệu Tiểu Lộ chứ?
"Nghe nói hoa ở Hà Lan nở rất đẹp, tôi muốn đi ngắm xem."
Phong Quang nói thật lòng. Thẩm Vật Ngôn cười như không cười:
"Xem ra sau khi hủy hôn với tôi, rốt cuộc cô Hạ cũng chuẩn bị thả lỏng tỉnh thần nhỉ, đâu như tôi không nhẹ nhàng được như cô Hạ.
Dù sao sau buổi họp báo đấy, tôi đã gánh không ít cái danh phụ tình bạc nghĩa rồi."
"Trách tôi à?"
Phong Quang cười vô tâm, "Rõ ràng là anh muốn hủy hôn, tôi cũng đã đồng ý, hình như tôi chưa làm chuyện gì trái với giao hẹn nhỉ?"
"Nhưng tôi cảm thấy không công bằng cho lắm, rõ ràng cô cũng thích người khác, đúng không?"
Nghĩ đến Âu Tuân, nét mặt giả bộ tươi cười bình tĩnh của Phong đã làm không biết bao nhiêu công ty đóng cửa lại nói hai chữ công bằng sao?"
Đối với sự châm chọc của cô, Thẩm Vật Ngôn chỉ mỉm cười, sau đó nói:
"Cô và cậu ta chia tay rồi à?"
".. Liên quan gì đến anh?"
"Quả nhiên, nét mặt cô rất dễ đoán."
Thẩm Vật Ngôn làm lơ nét mặt cảnh giác của cô, hơn nữa còn thuận miệng nói:
"Tôi đã điều tra cậu ta, ngoài thân phận và địa chỉ ra, những thứ khác đều không điều tra ra được. Người này là một nhân vật rất nguy hiểm."
"Anh ấy nguy hiểm hơn nữa cũng không làm hại đến tôi."
"Ồ, vậy tại sao cô lại chia tay với cậu ta?"
Phong Quang im bặt.
"Chậc, cô nhìn xem, mỗi khi cô không muốn nói chuyện sẽ quay đầu sang một bên, không nói gì hết, rất thích chiến tranh lạnh." Thẩm Vật Ngôn bó tay lắc đầu.
Phong Quang lạnh lùng đáp:
"Đừng nói như thể hiểu tôi lắm, có thời gian thì anh nghĩ làm thế nào để theo đuổi Triệu Tiểu Lộ đi."
"Tiểu Lộ."
Sự kiên định chắc chắn dần dần hiện lên trong mắt Thẩm Vật Ngôn:
"Sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi."
"Ôi dào, giám đốc Thẩm thật tự tin."
"Hạ Phong Quang."
Bỗng nhiên Thẩm Vật Ngôn gọi tên cô, "Cô biết lần đầu tiên gặp cô, cảm xúc của tôi thế nào không?
Khi đó cô còn rất nhỏ, Phong Quang bĩu môi:
"Tôi không muốn biết."
"Khi ấy tôi còn nhớ, cô bé này đáng yêu quá, còn đáng yêu hơn những con búp bê tây của các bạn gái trong lớp."
Làm như không nghe thấy lời phản đối của cô, anh ta tự biên tự diễn:
"Tôi nghĩ rằng, nếu như mình có em gái đáng yêu như thế này thì tốt biết mấy" Phong Quang thở nhào một hơi. Thẩm Vật Ngôn vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, cười "phụt" một tiếng:
"Đừng nói là cô tưởng tôi vừa gặp đã yêu cô đấy nhé: Hạ Phong Quang, khi đó cô mới bốn tuổi mà thôi, tôi đã mười bảy rồi, cô cảm thấy một người bình thường sẽ rung động trước trẻ con sao?"