Bị người ta đoán trúng trong lòng muốn nói gì, Phong Quang có chút xấu hổ, cô tằng hắng cổ họng, “Ai biết anh có bình thường hay không?”
“Loại người nghĩ đến loại chuyện này như cô mới không bình thường.” Thẩm Vật Ngôn nhìn cô như nhìn một người đầu óc không bình thường, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thừa nhận cô rất dễ dàng khiến người khác yêu thích, bất quá nguyên nhân cũng chính là khuôn mặt đó mà thôi, tính cách của cô vẫn là hỏng đến nát bét.”
“Này! Thẩm Vật Ngôn, anh hôm nay đến đây là để làm tổn thương tôi đấy à!?”
“Kích động cái gì, tôi nói rồi, làm việc phải giữ được trấn định, như thế cô mới đúng là một đại tiểu thư.”
Phong Quang phồng má trừng anh.
“Bây giờ ngẫm lại bỗng nhiên thấy bản thân tôi cũng thật ngây thơ.” Ý cười trong mắt Thẩm Vật Ngôn có một chút chân thật, “Tôi ghét cô, chỉ vì cô mang thân phận là vị hôn thê của tôi, bây giờ cô không còn là vị hôn thê của tôi nữa, tuy rằng tôi vẫn còn rất ghét cô, bất quá mức độ xem ra cũng không nhiều đến vậy.”
“Ha, tôi nên cảm thấy vui mừng sao?”
Thẩm Vật Ngôn xem cô như là gông xiềng của cha anh với anh, nay hôn ước giải trừ, anh không có vì bản thân cuối cùng cũng thắng cha mình mà cảm thấy vui vẻ, mà lại buồn bã hơn rất nhiều, có lẽ cũng có một chút lo được lo mất.
Phong Quang tính nết không tốt, tính tình cũng không tốt, thứ tốt duy nhất cũng chỉ có khuôn mặt đó mà thôi, nhưng Thẩm Vật Ngôn không thể không thừa nhận, Hạ Phong Quang như vậy rất hấp dẫn người khác, lúc trước anh đối với cô là trốn tránh không kịp, cho rằng cô không đúng tý nào, anh hiện tại lại không thể phủ nhận cô thật rất chói mắt.
Nhưng mà, cô không bị anh cuốn hút, mà anh cũng đã có Triệu Tiểu Lục.
Cũng không phải nói đột nhiên liền thích Hạ Phong Quang hay sao, chỉ là không hiểu sao lại giật mình, lúc đêm dài tĩnh lặng nhịn không được mà nghĩ, nếu ở thật lâu trước kia, anh có thể vứt bỏ tính giận chó đánh mèo mà cùng cô ở chung, có thể đã không có cùng một kết quả như bây giờ.
Hối hận sao?
không, Thẩm Vật Ngôn sẽ không hối hận, anh chỉ là có chút than thở với bản thân mình mà thôi, anh luôn luôn rất rõ ràng bản thân mình muốn là cái gì, mà hiện tại người anh muốn nhất chính là cô gái ngốc Triệu Tiểu Lục kia, tuy rằng bị anh gọi là cô gái ngốc, nhưng mỗi lần nghĩ tới cô ấy, trong lòng anh bỗng nhiên trở nên mềm mại rất nhiều.
Phong Quang thấy anh bỗng nhiên đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình, ngay khi cô muốn hay không gọi anh hồi thần lại, chính anh tự mình đi ra khỏi thế giới của mình.
“Hạ Phong Quang, có lẽ chúng ta cũng có thể chung sống hòa bình.”
“A?” cô nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.
Thẩm Vật Ngôn giương khóe môi, ý cười thoải mái, “Có lẽ, cô cũng không phải khiến người ta chán ghét đến thế.”
Phong Quang cảm thấy Thẩm Vật Ngôn mà cô thấy có thể là giả.
Lúc này thời gian lên máy bay cũng đến, cô không hiểu ra sao mà nhìn Thẩm Vật Ngôn, cho anh ta một câu có bệnh, mang theo vali hành lý rời đi, Thẩm Vật Ngôn cười cười, đi sau lưng cô, nhưng đám người lại bỗng nhiên xôn xao lên.
Rất nhiều người nhìn màn hình điện thoại của mình không ngừng phát ra âm thanh kinh ngạc, ngay cả kiểm tra an ninh ở cửa khẩu cũng ngừng lại, bọn họ đồng thời nhìn chăm chú vào màn hình LED của sân bay, ngay cả giọng nữ radio thông báo chuyến bay sắp tới cũng đã biến mất.
Ngay lúc đó, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang vọng trong sân bay, “Phong Quang.”
Phong Quang dừng chân một chút, giọng nói này cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, ngẩng đầu, đợi đến khi nhìn thấy gương mặt trên màn hình, thân thể của cô hoàn toàn cứng ngắc.
Âu Tuân không nói cười tùy tiện, sắc mặt trước sau như một yên lặng không hề dao động, trong tay cậu cầm một con dao, ánh sáng lạnh lóe lên trong khung cảnh mờ tối, ánh mắt dịu dàng như xuyên thấu qua màn hình, như nhìn đến thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của mình.
“Phong Quang, sinh mệnh của anh, tùy em quyết định.” Ngữ khí Âu Tuân hờ hững, nếu không phải thấy con dao ở trên cổ tay cậu, mọi người còn có thể tưởng đây chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.
Nhưng mà, câu này cũng không bình thường.
Cuối cùng, tay cậu vẫn động, lưỡi dao sắc bén rạch lên cổ tay cậu, lúc vừa cắt qua liền có vết máu, rất nhanh, chất lỏng đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương, tựa như có thể nghe thấy tiếng “tí tách” xuyên thấu qua màn hình.
Phong Quang che miệng mở to mắt, cả người run rẩy.
Màn hình tối đen một giây, màn hình Led lại thông báo tin tức chuyến bay.
âm thanh nghị luận nổi lên, “Thật đáng sợ, vừa nãy là quảng cáo dao găm sao?”
“Quảng cáo chỗ anh sẽ cùng lúc xuất hiện trên điện thoại mọi người à?”
“Trời ạ! Thì ra không chỉ là sân bay, toàn bộ màn hình LED thành phố A đều xuất hiện hình ảnh này đó!”
“Đúng vậy, đã có trên mục tìm kiếm nóng rồi nè!”
….
Thẩm Vật Ngôn nhíu mày, “Hạ Phong Quang, cô không sao chứ?”
Sau khi Phong Quang bị dọa, nhanh chóng hồi phục tinh thần, cô bỏ vali hành lý xuống, vừa chạy ra một bước đã bị Thẩm Vật Ngôn kéo tay lại, cô la lên: “Buông! Tôi muốn đi tìm anh ấy!”
“cô tin hình ảnh vừa rồi là thật sao?”
“Mặc kệ có phải thật hay không, tôi đều phải đi tìm anh ấy!” cô dùng sức muốn thoát khỏi tay anh.
“cô bình tĩnh lại đi.” Thẩm Vật Ngôn hít sâu một hơi, “Cậu ta ở đâu, tôi lái xe đưa cô qua.”
Quách Minh chưa từng gặp chuyện khó xử như vậy, Âu Tuân đem bản thân nhốt lại trong phòng, trên thực tế, từ ngày Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn mời phóng viên dự họp báo đó, cậu ta đã đem mình nhốt ở trong phòng hơn một tháng, tính cách Âu Tuân đã quái gở còn tối tăm, thường xuyên ở trong phòng không ra ngoài Quách Minh cũng biết, nhưng mà Quách Minh cũng nhạy cảm phát hiện, chuyện lúc này không đơn giản, nhưng mặc kệ cậu hỏi như thế nào, Âu Tuân cũng không trả lời.
Sau đó Quách Minh cũng đoán được, nhất định là Phong Quang và Âu Tuân sinh ra mâu thuẫn, nếu không Âu Tuân không có khả năng đem chính mình khóa lại trong phòng nhiều ngày như vậy, đây là chuyện trước kia chưa từng có, Quách Minh rất hiểu Âu Tuân có tính cách gì, cậu biết người này cho dù không gặp được người mình muốn gặp, cũng sẽ có cách nhìn thấy người đó, ví dụ thông qua camera thành phố A, ví dụ như thông qua điện thoại, máy tính… Thiên tài đều cô độc, thật lâu trước kia Quách Minh liền biết Âu Tuân vốn có năng lực mạnh mẽ đến mức nào.
Quách Minh vốn tưởng khả năng lớn nhất là Âu Tuân mỗi ngày trộm nhìn lén nhất cử nhất động của Phong Quang, một ngày nào nó cậu ta sẽ thông suốt, thẳng cho đến khi máy tính của cậu đột nhiên phát ra đoạn hình ảnh đó, phản ứng đầu tiên của Quách Minh chính là phá cửa và báo cảnh sát, Âu Tuân không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng Quách Minh thu được một cái tin nhắn.
“không cần ngăn tôi, nếu không cậu càng khiến tôi chết nhanh hơn.”
Quách Minh thiếu chút nữa khóc thành tiếng, vì tức, cũng vì sốt ruột, vì thế cậu mở cửa lớn ra, vẫn luôn đợi rồi đợi, đến khi nhìn thấy Phong Quang xuất hiện, cậu tựa như nhìn thấy được cứu tinh.
“Âu Tuân ở bên trong!”
Phong Quang nghe xong lời nói của Quách Minh, lập tức chạy tới cửa phòng đang đóng chặt kia, khác với Phong Quang đang lo lắng, Thẩm Vật Ngôn đứng ở cửa ngoài, anh không định đi vào nhà trọ này.
“Âu Tuân, em đến đây!” Phong Quang vỗ cửa, “Em đến tìm anh!”
Cách một cửa, cô nghe được động tĩnh ở trong phòng, giống như có âm thanh của vật nặng ngã sấp xuống, âm thanh rất lớn, điều này làm cho lòng của cô bị níu lại nặng nề, chỉ chốc lát sao, cửa chậm rãi mở ra.
Âu Tuân cũng xuất hiện trước mặt cô.
Âu Tuân gầy rất nhiều, trước kia Phong Quang đã thấy cậu cực kỳ gầy yếu, bây giờ lại thấy cậu suy nhược đến mức lúc nào cũng có thể ngã xuống, trên cổ tay trái của cậu, máu tươi xuôi theo tay tí tách rơi trên mặt đất, áo sơ mi trắng trên người cũng thấm đẫm vết máu, dưới ánh sáng càng làm nổi bật thêm màu đỏ nhìn mà ghê người.
“Phong Quang, em đến gặp anh.” Cậu nhìn Phong Quang, gương mặt tái nhợt tươi cười dịu dàng, thân mình ngay sau đó ngã xuống phía trước.
Phong Quang lập tức ôm lấy cậu, cậu cũng không phải mất đi ý thức, chỉ vì mất máu quá nhiều đứng không nổi mà thôi, cậu cố sức nâng tay lên ôm lấy thân người nhỏ nhắn của cô, phát ra tiếng cười thỏa mãn, “Cuối cùng em cũng đến gặp anh.”
Giống như đứa bé chiếm được món đồ chơi yêu thích nhất của mình.
cô ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Em đưa anh đến bệnh viện.”
Cậu lắc đầu, “anh muốn ôm em một cái thật chặt.” Giơ tay lên vuốt mặt cô, cậu đột nhiên phát hiện tay mình còn đang chảy máu, máu tươi cũng dính vào mặt cô, cậu cuống lên, dùng một bàn tay sạch sẽ khác chùi mặt cô, “Phong Quang, xin lỗi, anh làm dơ em.”
“Đừng nói nữa!” Phong Quang rốt cục khóc ra tiếng, cô cầm lấy tay cậu, giọng điệu van xin nói: “Chúng ta đến bệnh viện được không? Nếu không, em sẽ luôn khóc cho anh xem.”
Cậu hôn lên nước mắt của cô, “Em đừng khóc, anh đi bệnh viện.”
Một câu này giống như là một sắc lệnh, làm Quách Minh đứng bên ngoài một hồi lâu rốt cục kiềm chế không được, xông lên lấy ra khăn mặt chuẩn bị sẵn từ sớm buộc lên miệng vết thương của Âu Tuân, cùng Phong Quang đỡ Âu Tuân ra ngoài.
Trong nháy mắt thoáng gặp nhau, Thẩm Vật Ngôn ở ngoài cửa thấy được ánh mắt Âu Tuân chăm chú nhìn Phong Quang.
Đó là loại ánh mắt như thế nào?
Mềm mại lưu luyến, làm cho người ta vừa thấy liền cảm nhận được cậu ta yêu cô gái kia đến nhường nào, nhưng dưới cái mặt nạ dịu dàng đó, là cho dù thân ở địa ngục, cũng khăng khăng muốn lôi kéo cô ấy cùng nhau chịu dày vò nơi địa ngục.
Thẩm Vật Ngôn đột nhiên nổi da gà sởn tóc gáy.
anh vốn tưởng bản thân đã là một người rất ngoan cố, nhưng anh không nghĩ qua chấp niệm của Âu Tuân còn đáng sợ hơn, anh nhịn không được mà nghĩ, nếu hôm nay Phong Quang không tới, Âu Tuân thật sự sẽ chết sao?
Anh thế nào cũng không có được câu trả lời.
Bác sĩ nói, thấy quá người cắt cổ tay tự sát, nhưng chưa thấy qua người dùng sức cắt cổ tay tự sát như vật, đây không phải tự sát, giống như là đang tự mình hại mình.
Cho dù là đang khâu, Âu Tuân cũng muốn nắm tay Phong Quang, không cho cô rời đi, lúc khâu Âu Tuân cũng không kêu đau, nhưng Phong Quang không ngừng được nước mắt chảy ra, Âu Tuân an ủi cô: “Đừng khóc, anh không đau.”
Phong Quang nghe được cậu nói chuyện thì khóc càng xấu.
Bác sĩ cảm thấy, trong kiếp sống làm nghề y này của hắn đây chắc là lần nhìn thấy người bệnh và người nhà hiếm thấy nhất.
Quách Minh lúc này quyết định không làm bóng đèn, cậu lựa chọn ra ngoài giúp Âu Tuân mua đồ ăn, trong phòng bệnh chỉ còn Âu Tuân ngồi trên giường bệnh, còn có Phong Quang vẫn như trước khóc không ngừng.
“anh được lắm, dùng tính mạng bản thân bức em về, anh có phải cảm thấy sinh mệnh của anh không có giá trị không hả?”
“Bởi vì anh không còn gì khác để làm vốn, để có thể khiến em quay về.” Âu Tuân không thể làm gì khác hơn là dùng tay phải đưa khăn tay cho cô.
Phong Quang tiện tay nhận lấy lau nước mắt, “Nếu em không trở lại thì sao?”
“Em sẽ quay về.”
“anh sao lại tự tin vậy?” Vứt bỏ khăn tay ướt đẫm, cô lại thuận tay tiếp nhận một tờ khăn giấy trong tay cậu.
Khóe mắt cậu cong cong, “Bởi vì Phong Quang rất tốt.”
Cho dù là người không quen biết, chỉ cần xuất hiện trước mặt cô, cô cũng sẽ lựa chọn có thể cứu liền cứu.