Người sau lưng ôm lấy Phong Quang rất nhanh, nhanh đến mức làm người ta nghi ngờ hắn có phải đã dự định cứ thế giam cầm cô cả đời.
Cho dù không quay đầu lại, Phong Quang cũng biết hắn là ai, lặng im hồi lâu, cô bình tĩnh nói: “Buông.”
Qua vài giây, hắn chậm rãi buông cô ra, trầm mặc như cũ.
Phong Quang xoay người, thấy được mặt hắn, vẻ mặt rất an tĩnh, không nói một câu đang cố gắng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, hắn biết cô không muốn nhìn thấy hắn, cho nên hắn cũng cố gắng ngụy trang thành một người không tồn tại, nếu nói trước kia trên người hắn tản ra hơi thở tĩnh lặng, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn đem chính mình biến thành một người chết, một người… không âm thanh không hơi thở, một người chết không có cảm giác là đang tồn tại.
Phong Quang vốn có đầy mình mấy lời châm chọc khiêu khích, bỗng nhiên không nói được câu nào.
Lại qua một lúc lâu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Hôm đó, em đã ăn sáng chưa….”
Chỉ một câu như vậy, làm cho cô xúc động muốn khóc.
Một tháng này, cho dù là máy tính hay điện thoại cô đều lựa chọn không đụng tới, cô biết hắn chỉ cần thông qua Internet là có thể khống chế biết được mọi chuyện Hà Đông Hà Tây, cho nên cô lựa chọn mỗi ngày vẽ tranh đọc sách, chứ không phải chơi game hay điện thoại, cô có nghĩ lần gặp mặt tiếp theo với hắn, hắn sẽ nói cái gì đó, lại duy nhất không ngờ tới hắn sẽ nói một câu như thế.
“Âu Tuân…” Phong Quang chỉ kịp mở miệng nói hai chữ này, một tiếng đàn ngay lúc đó quét qua đánh úp với khí thế hủy thiên diệt địa.
Âu Tuân kéo tay cô lui một bước né qua bên cạnh, sau khi hoảng thần, cô nhìn Thẩm Vật Ngôn, ánh mắt anh ta đặt ở trên người Âu Tuân, cô hiểu được tiếng đàn này không phải hướng về cô, mà là vì Âu Tuân mà đến.
Âu Tuân vuốt ve má cô, nhẹ giọng nói: “anh rất nhanh sẽ trở về.”
Một chữ cuối cùng hạ xuống, thân ảnh của hắn liền như tia chớp, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy xuất hiện bên cạnh Thẩm Vật Ngôn, cùng lúc ấy, Thẩm Vật Ngôn phản ứng nhanh chóng gảy vang một tiếng đàn dựng lên một lá chắn che chở cho chính mình, nhưng kiếm của Âu Tuân mang theo một sức mạnh vô cùng lớn đánh nát lá chắn vô hình đó, khi kiếm sắp sửa chạm vào người Thẩm Vật Ngôn thì anh ta ôm cầm toàn thân lui người tránh thoát.
Phong Trần Nhất Thương vừa thấy khẳng định là muốn đi giúp anh em của mình, nhưng hắn vừa đi qua một bước sang bên kia, một đao khí cùng lúc đó lại làm cho hắn phải lui về sau một bước.
Người chơi nam mang đao kia lạnh nhạt nói: “Phong Trần Nhất Thương, đối thủ của mày là tao.”
“Ôi, tao nói này ông anh à, mày đánh không lại tao!” Phong Trần Nhất Thương thật sự không hiểu, hắn không phải chỉ giết cái tên Bất Ngữ này một lần thôi sao? Thế nào thằng nhóc này liền phải muốn đánh lại hắn chứ? Đánh thì đánh không lại, mở bang chiến cũng chỉ đến thế thôi, tên này còn cố tình không chịu giảm nhiệt tình.
Bất Ngữ Chấp Trứ nói: “Gần đây tao có tìm người bàn luận, khổ luyện kỹ năng, lần này tao nhất định có thể đánh thắng mày!”
Dứt lời, hắn cầm đao đánh nhau với Phong Trần Nhất Thương.
Đao quang kiếm ảnh, anh tới tôi đi, thì thể nằm xuống một cái lại một cái, lại từng người từng người lựa chọn hồi sinh từ doanh địa gần đó rồi bay qua tiếp tục tham chiến, nhìn một màn phía trước, trong lòng Phong Quang đột nhiên phiền chán, cô rõ ràng vốn định là sẽ logout biến mất, nhưng vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi của Âu Tuân, cô lại từ bỏ ý nghĩ này.
Âu Tuân và Thẩm Vật Ngôn, một kiếm khách một nhạc công, đánh túi bụi, nhìn lại Triệu Tiểu Lục ở bên kia, cô ấy đã sắp bị Hạ Thiên đánh chết, nhưng hai người này hoàn toàn không chú ý tới tình huống của Triệu Tiểu Lục.
Phong Quang bỗng dưng có một cái ý tưởng báo thù tình thú vị mà hung ác, cô phi thân lên, đáp xuống bên cạnh Triệu Tiểu Lục, tiếp được roi của Hạ Thiên.
Hạ Thiên kêu lên: “Chị!?”
“Vãn Dương!” Khác với Hạ Thiên đang không hiểu ra sao, Triệu Tiểu Lục đối với sự xuất hiện của Phong Quang cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Phong Quang nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Triệu Tiểu Lục, trong lòng khó mà sinh ra được một chút cảm giác tội ác, trên mặt cô lộ vẻ mê hoặc người mà tươi cười, “Triệu Tiểu Lục, cô có muốn ngăn cản trận chiến này không?”
“Muốn!” Triệu Tiểu Lục liều mạng gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Phong Quang sờ sờ đầu Triệu Tiểu Lục, “cô phối hợp với tôi cho tốt, tôi có thể làm cho bọn họ ngừng lại trận chiến này.”
“Chị! Sao chị có thể vỗ đầu cô ta!?” Hạ Thiên giận đến phát cuồng, rõ rành rành cô mới là em của chị ấy! Cái đứa tên Triệu Tiểu Lục này là cái thá gì!
Triệu Tiểu Lục thuận tiện liếc nhìn Hạ Thiên, cô chờ mong cầm tay Phong Quang hỏi: “Vãn Dương, tôi phải phối hợp với cô như thế nào?”
Trong lòng Phong Quang phát ra một tiếng than thở, cô ấy thật sự là ngây thơ đáng yêu, than thở xong, cô nâng tay lấy dao găm để lên cổ Triệu Tiểu Lục. Triệu Tiểu Lục đầu tiên là bị dọa sợ, nhưng mà nghĩ đến Phong Quang vừa nãy nói muốn cô phối hợp, cô bình tĩnh lại.
Mà Hạ Triều nhìn từ đầu tới cuối đều không rõ chuyện ra sao.
Lúc người hai bên đang đánh nhau khí thế ngất trời bỗng nhiên nghe thấy một câu: “Con tin ở trong tay tôi, tất cả dừng tay cho tôi!”
Con tin?
Hai chữ này nghe qua hình như rất lợi hại, vì thế tất cả mọi người không tự giác dừng lại, cùng nhau nhìn qua Phong Quang đang đứng ở trung tâm đám người.
Thẩm Vật Ngôn và Âu Tuân nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Quang.
“Hắc hắc hắc…” Phong Quang nắm lấy Triệu Tiểu Lục, cười âm hiểm vài tiếng, “Bất luận là Mê âm Các hay là Hắc Y Bang, các người đều nghe đây, hiện tại con tin đang ở trong tay tôi, nếu các người còn tiếp tục đánh, tôi liền giết con tin.”
“không cần giết con tin!” Khoai tây đứng ra, gương mặt khẩn trương.
Mít cũng khẩn trương nói: “Nữ thần, bình tĩnh! cô có yêu cầu gì cứ nói thằng!”
Phong Trần Nhất Thương rất mờ mịt nói: “Hai người làm gì thế?”
“Làm gì là làm gì! Bang chủ, trong tay nữ thần có người kìa!” Khoai tây gào lên.
Mít dùng giọng điệu sao anh có thể vô tình như vậy nói: “Trong tay nữ thần có một mạng người đó, bang chủ anh không thấy sao!?”
Quần chúng Hắc Y Bang nháy mắt đem ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Trần Nhất Thương.
Trong lòng Phong Trần Nhất Thương chột dạ, không chắc lắm hỏi: “Mọi người và Triệu Tiểu Lộ… thân lắm sao?”
Khoai tây: “không quen.”
Mít: “không biết.”
Khương sơn: “không ấn tượng.”
Thiên sơn: “Chưa từng nghe qua.”
…
“Vậy các người kích động cái rắm gì!” Phong Trần Nhất Thương chửi ầm lên, “Hơn nữa đây là game, là game, mấy đồng chí à, chết rồi có thể sống lại!”
Khoai tây và Mít kề tai nói nhỏ, “Bang chủ thực không có khiếu hài hước.”
“Đầu óc anh ấy có vẻ khờ.” Mít ghét bỏ.
Phong Trần Nhất Thương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm.
Người của Hắc Y Bang luôn luôn điên điên khùng khùng, mà Nhậm Ngã Hành thật giống một dòng suối trong, cho dù hắn đứng ở bên trong Hắc Y Bang, trên người hắn cũng giống như có một loại hơi thở đem chính mình cách ly với bầu không khí đó.
Nói trắng ra là, không thể hòa nhập cộng đồng, cho nên hắn mới gọi là Nhậm Ngã Hành.
Kỳ thật đến bây giờ, Thẩm Vật Ngôn cũng có thể đoán ra thân phận thật của Nhậm Ngã Hành là gì, bất quá hiện tại anh ta không chú ý nhiều đến Nhậm Ngã Hành, mà đem lực chú ý đặt trên người Phong Quang, hỏi: “cô muốn làm cái gì?”
“anh đoán tôi bắt cô ấy, lại đem dao găm đặt ở trên cổ cô ấy là muốn làm gì?” Phong Quang cười tươi như hoa, cô dùng khóe mắt nhìn Âu Tuân, muốn nhìn thấy một chút biểu cảm trên mặt hắn, nhưng thật đáng tiếc, Âu Tuân từ đầu tới cuối đều không có biến hóa chút biểu cảm nào, hắn chỉ lẳng lặng dùng cặp mắt lặng yên không một gợn sóng nhìn cô.
Thẩm Vật Ngôn thu lại cầm, đeo trên lưng, trong giọng anh tựa hồ có một tia bất lực, “cô lại muốn chơi cái gì?”
“Chơi em gái anh!” Phong Quang chịu không nổi loại câu hỏi dành cho con nít này của anh ta, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Ngay khi người của Mê âm Các thấy bang chủ của bọn họ sắp nổi bão, ai ngờ bang chủ bọn họ chỉ nói một câu bâng quơ: “Tôi không có em gái!”
Có người sợ tới mức rớt vũ khí, loại vấn đề này bang chủ ngài trả lời làm chi, trực tiếp cầm vũ khí đánh chết cô ta là được!
Phong Quang lén lút lấy tay chọc chọc lưng Triệu Tiểu Lục, ý bảo cô ấy nói cái gì đó đi.
Triệu Tiểu Lục rất nhanh hiểu được, giả bộ đáng thương nói: “Sư phụ, đệ tử rất sợ hãi, cứu con.”
Thẩm Vật Ngôn: “…”
không phải chỉ làm game thôi sao? Thực sự diễn luôn! Thẩm Vật Ngôn đột nhiên thấy bản thân có phải đang trở thành hiệu trưởng trông coi nhà trẻ hay không đây.
“Muốn tôi thả con tin cũng được, các người ngừng đánh nhau, tôi thả cô ấy ra.” Trong nháy mắt đó, Phong Quang cảm nhận được đỉnh đầu mình lập lòe phát ra hào quang, có bốn chữ to thổi qua: Đại sứ hòa bình.
Phong Trần Nhất Thương liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, thấy hắn không có phản ứng gì, vì thế tàn khốc nói: “cô bắt cóc là đồ đệ Trầm Vô Ngôn, cũng không thể kêu tôi ngưng chiến.”
“Hửm?” Hạ Thiên trừng mắt.
“Đồng ý!” Phong Trần Nhất Thương đứng thẳng tắp, “Chị vợ nói cái gì tôi đều đồng ý!”
Phong Quang cười cười nói: “Tốt lắm, các người hai bang chủ, đại diện hai bên thề đi.”
Bất Ngữ đứng ra nói với Thẩm Vật Ngôn: “Bang chủ, không thể ngưng chiến!”
Hắn còn chưa giết chết Phong Trần Nhất Thương để báo thù!
Thẩm Vật Ngôn chỉ hình hắn một cái, Bất Ngữ sợ hãi run run, không dám nói cái gì nữa.
“Ta thề.” Thẩm Vật Ngôn thản nhiên nói: “Cùng Hắc Y Bang ngưng chiến.”
Được, đại danh đỉnh đỉnh Trầm Vô Ngôn đều đã mở miệng, Phong Trần Nhất Thương còn có lý do gì mà không đáp ứng, hắn bĩu môi, cũng nói: “Tôi cũng thề…”
Nhưng Phong Trần Nhất Thương còn chưa nói xong, trước mắt Phong Quang tối đen, đợi đến khi mở mắt ra, xung quanh đã không còn là cảnh tượng trong game nữa, mà là trong khoang thiền chơi game, cô lấy lại tinh thần đi ra khỏi khoang thuyền chơi game.
Bên kia Hạ Thiên cũng bước ra, cô suy nghĩ một lát, “Chị, hình như là mất điện.”
Phong Quang im lặng.
Nghe nói, sau khi “Đại sứ hòa bình” Vãn Dương ngoài ý muốn logout, ngày đó hai bang hội lại đánh nhau, kết quả cuối cũng vẫn như cũ không phân thắng bại.
Mà sau khi vào game một trận đó, Phong Quang đã nửa tháng không gặp qua Âu Tuân, cô thậm chí xin nghỉ bệnh vì trốn Âu Tuân, thẳng đến một ngày cuối tuần, không thể không cùng Hạ Thiên ra ngoài, bởi vì Hạ Thiên muốn đi gặp Phong Trần Nhất Thương.
Phong Trần Nhất Thương để cho Hạ Thiên nói địa điểm, Hạ Thiên hẹn ở một cuộc triển lãm tranh bởi vì giáo viên mỹ thuật tạo hình cấp ba của cô có một triển lãm tranh sắp tổ chức, mà cô vẫn luôn sùng bái giáo viên này.
Phong Quang vốn tưởng lần này gặp mặt muốn tránh cũng không thể tránh việc gặp phải Âu Tuân, cô có thể đoán được Phong Trần Nhất Thương chính là Quách Minh, nhưng cô không đoán được Âu Tuân lại không đến đây.
Quách Minh khi biết Phong Quang chính là chị họ của Hạ Thiên thực sự kinh ngạc, nói thật, cậu vốn cũng tưởng Phong Quang giống như tin đồn là một đại tiểu thư khó hầu hạ, nhưng sau khi quen biết rồi, cậu lại thấy cô gái này trừ bỏ có chút kiêu ngạo, cũng không có chỗ nào không tốt, hơn nữa, đầu năm nay kiêu ngạo cũng có điểm manh (1) đó.
(1) Manh: moe, dễ thương đáng yêu.
Âu Tuân chưa từng nói cậu chia tay với Phong Quang, nhưng Quách Minh tuy rằng rất sơ ý, nhưng cũng không ngốc đến mức cái chuyện gì cũng nhìn không ra, theo biểu hiện mấy ngày nay của Âu Tuân, cậu biết bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện.
Thấy ánh mắt Phong Quang nhìn loạn xung quang, Quách Minh biết cô đang kiếm cái gì, cậu nói: “Thân thể Âu Tuân không thoải mái, cậu ấy không có đến.”
“Âu Tuân là ai?” Hạ Thiên đỡ trà sữa Quách Minh mua cho cô, tò mò hỏi.
Aiz… cô vợ của cậu sao lại có thể đáng yêu thế chứ, nhưng mà Phong Quang còn ở đây, Quách Minh không có can đảm động tay động chân, chỉ có thể quy quy củ củ đáp: “Âu Tuân là bạn học kiêm bạn cùng phòng của anh.”
“Ai, ai hỏi cậu Âu Tuân?” Phong Quang vịt chết còn mạnh miệng, nhưng có thể thấy được thần sắc như có nỗi niềm khó nói của Quách Minh, cô lại không chắc lắm hỏi: “Âu Tuân thật sự bị bệnh?”