Thừa dịp thời gian chờ người, Phong Quang mở túi ra, nhìn trong túi xếp nhiều Bích lạc hoa và Sóc bạc như vậy, cô nhẫn tâm, từng cái từng cái ném ra ngoài hết, trong game đồ ném ra sẽ bị tiêu hủy, cho dù mấy thứ này đều rất trân quý, nhưng mà để chúng lại càng thêm chướng mắt, cô hiện tại đã rõ ràng, lần đầu tiên bị mất Sóc bạc, còn có lần này đột nhiên có nhiều đồ nhảy ra như vậy, tất cả đều là Âu Tuân làm.

Trong lòng cô không ngừng cười lạnh, có thể tùy ý bóp méo số liệu của game, đúng là rất giỏi, đáng tiếc vẫn như cũ không chiếm được sự yêu thích của vầng trăng sáng trong lòng mình, bởi vì anh ta cũng chỉ là một tên nam phụ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Phong Quang bỗng nhiên có điểm vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo trước đây ngược cô thảm như vậy, thật sự đúng là một thù trả một thù.

cô còn đang kiên trì không ngừng ném đồ, bỗng nhiên thu được một tin tán gẫu mật: “Nữ thần Vãn Dương, cô login nha!!!”

Ba cái dấu chấm than liền, có thể thấy được tâm tình kích động cực kỳ của đối phương.

Phong Quang nghe âm thanh không quen lại không lạ này, nghi ngờ, “cô là?”

“Tôi là Triệu Tiểu Lộ nha! Ngày trước cô có giúp tôi!”

cô trầm mặc chốc lát, “À, là cô à.”

“Hì hì, nữ thần cô đang ở đâu, hôm đó cô giúp tôi, tôi còn chưa nói cảm ơn, sau khi cô logout, tôi lén lút thêm hảo hữu với cô, cô sẽ không để ý chứ?”

Trong game này mọi người có thể đơn phương thêm hảo hữu, nhưng nếu người kia không đồng ý, vậy cũng chỉ có thể là hảo hữu một nửa, nhìn không thấy chỗ đứng của đối phương và tin tức gì khác.

cô ấy thêm đều đã thêm, Phong Quang có để ý cũng còn làm được gì? Nói thật, cảm tình của cô với Triệu Tiểu Lục hiện tại rất phức tạp, nhưng mà người ta cũng không muốn hại gì cô, nếu Triệu Tiểu Lục là loại kỹ nữ trà xanh (1) gì gì đó, Phong Quang còn có thể đương nhiên mà chán ghét cô ấy, đáng tiếc Triệu Tiểu Lục cũng không phải người như thế, cho nên cô càng thêm buồn bực.

(1) Green tea bitch: kỹ nữ có dã tâm lại thích giả dạng làm tiểu bạch thỏ.

Nói thật cô cũng gặp qua vài cái nữ chính thánh mẫu Mary Sue, nhưng mà cho dù là ai đều không có làm cho cô khó sử như hiện tại, bởi vì Triệu Tiểu Lục tạo nhân vật, chính là một em gái bình thường!

Triệu Tiểu Lục vẫn còn ở nơi đó chờ cô đáp lại, Phong Quang rối rắm hơn nửa ngày mói nói: “Tôi đang ở dưới tháp Chu Tước, Lạc đô.”

Triệu Tiểu Lục vui mừng đáp lời, nói lập tức lại đây.

Phong Quang bỗng nhiên muốn nhìn một chút, Triệu Tiểu Lục rốt cục có chỗ nào tốt.

Rất nhanh Triệu Tiểu Lục liền xuất hiện, tên thật của cô ấy là Triệu Tiểu Lục nhưng trong game, trên đầu cô ấy là ba chữ “Triệu Tiểu Lộ”, bên cạnh cô ấy còn có một người chơi nam, cái người nơi nào chỗ nào cũng như là đang phát sáng.

Phong Quang xoay người muốn rời khỏi, Triệu Tiểu Lục tay chân lanh lẹ cản cô lại, “Vãn Dương, tôi vừa mới đến, cô sao lại muốn đi rồi?”

Vô nghĩa, bởi vì người đứng bên cạnh cô là Thẩm Vật Ngôn chứ sao!

Thẩm Vật Ngôn cười lạnh một tiếng, “cô sợ nhìn thấy tôi đến vậy sao?”

“không phải sợ, là không muốn!” Phong Quang theo bản năng tiếp lời, giọng điệu không thân thiện.

“Đúng vậy, cô không sợ trời không sợ đất, làm sao có thể sợ tôi chứ?”

“anh biết là tốt, anh nói như thế nào cũng là bang chủ đệ nhất bang hội, tôi đơn thương độc mã, tôi không sợ anh, chỉ là không muốn chọc phải phiền phức.”

“Hạ… nữ thần Vãn Dương, cao ngạo đúng là danh bất hư truyền.”

cô cũng cười dối trá, “Đâu có đâu có, so ra còn kém anh.”

Triệu Tiểu Lục nhìn bọn họ anh một câu tôi một câu, không hiểu, cô biết Thẩm Vật Ngôn thích dùng giọng điệu châm chọc khi nói chuyện, nhưng cô chưa từng gặp qua Thẩm Vật Ngôn dùng cái kiểu… tạm thời có thể dùng không cam lòng để hình dung đi, tóm lại cảm giác cứ là lạ, thật giống như bọn họ có quen biết nhau.

Bọn họ đương nhiên biết nhau.

Game Giang hồ này, nhà điều hành đứng phía sau đưa vào hoạt động lệ thuộc vào công ty của Thẩm Vật Ngôn, nói cách khác, game này là do Thẩm Vật Ngôn phát triển ra, từ ngày đầu tiên game openbeta, Thẩm Vật Ngôn liền tạo acc “Trầm Vô Ngôn”, mà lúc ấy bởi vì thích anh ta, Phong Quang cũng đi theo mà chơi game này, cô vì chính mình lấy tên gọi “Vãn Dương”. Nhưng mà, tuy rằng Phong Quang vì Thẩm Vật Ngôn mới chơi game, nhưng cô chưa từng chủ động quyến rũ Thẩm Vật Ngôn trong game, mà Thẩm Vật Ngôn cũng biết đại danh đỉnh đỉnh người chơi đại gia Vãn Dương chính là Phong Quang, nhưng anh cũng không từng chủ động tìm đến cô.

Hai người này tuy đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng trong game, tại một ngày sự kiện Bích lạc hoa ở Độc Vụ Lâm kia, trước hôm đó bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào.

Thái độ đối xử với nhau của họ thật sự rất kỳ lạ.

Phong Quang vốn thầm nghĩ cùng một mình Triệu Tiểu Lục ở chung trong chốc lát, tìm xem bản thân có chỗ nào so ra thua kém cô ấy, bất quá bây giờ lại lòi ra thêm một Trầm Vô Ngôn, cô một giây cũng không muốn chờ nữa, “Triệu Tiểu Lục, cô có gì muốn nói thì mau nói, tôi phải đi.”

“Vãn Dương!” Triệu Tiểu Lục vội hỏi, “cô đừng vội đi… chờ một chút.”

Phong Quang nhận thức có điểm không thích hợp, “Tại sao muốn tôi chờ?”

Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng nhìn Triệu Tiểu Lục khó hiểu.

Triệu Tiểu Lục ấp úng nửa ngày, “Ngày trước bạn của tôi không phải vì hiểu lầm nên giết cô sao? Cho nên… cho nên tôi gọi anh ấy đến đây cùng tôi để xin lỗi, nhưng mà… Nhưng mà anh ấy đã nửa ngày cũng không đến, Vãn Dương không cần tức giận, anh ấy nhất định có chuyện gì đó nên trì hoãn trong chốc lát, Nhậm Ngã Hành không phải là người xấu, anh ấy sẽ xin lỗi với cô!”

“Hắn có nói xin lỗi hay không, không có quan hệ gì với tôi.” Phong Quang cắn môi nói xong một câu này liền cảm thấy có một đạo ánh mắt như có như không chặt chẽ xích cô lại, cô quay đầu nhìn xung quanh, không có bất kỳ người nào, trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên cơn tức, “Ẩn thân trốn một bên nhìn lén chơi rất vui sao? Tôi nói chúng tôi hiện tại không có vấn đề gì, anh không cần lén lút theo dõi tôi! Nhậm Ngã Hành, anh có biết anh như thế khiến tôi rất kinh tởm hay không!”

Trong không gian không ai trả lời cô.

Thẩm Vật Ngôn nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng Triệu Tiểu Lục lại ngây thơ tưởng lầm Phong Quang còn đang tức giận, “Vãn Dương…”

Triệu Tiểu Lục muốn vì Nhậm Ngã Hành nói gì đó, nhưng đột nhiên một giọng nói truyền tới ngắt ngang lời của cô.

“Ai đang kêu Nhậm Ngã Hành đó!” Phong Trần Nhất Thương cùng Hạ Thiên từ Động không gian đi ra, tùy tiện nói: “Tìm anh em của tôi có việc gì thế?”

“Chị!” Hạ Thiên tránh thoát Phong Trần Nhất Thương đang nắm tay cô, chạy tới bên người Phong Quang.

Phong Trần Nhất Thương có chút tủi thân, cô vợ nhà hắn mỗi lần đều có chị gái liền quên chồng mình, bất quá hắn vừa xoay đầu nhìn đến Trầm Vô Ngôn liền xách thương chỉ vào anh ta, “Trầm Vô Ngôn!”

“Thì ra là bang chủ Hắc Y Bang.” không giống với Phong Trần Nhất Thương kích động, trên mặt Trầm Vô Ngôn như mây gió điềm nhiên.

“Bình thường bang chiến mày cũng không ra mặt, hôm nay khó mà đụng phải mày, không đánh một trận là không nói nổi.”

“Lão đại, chúng tôi đến giúp anh!” không biết từ góc nào bỗng nhiên nhảy ra một đám người, nói chuyện là Khoai tây và Mít.

Một thùng Khương sơn và Thiên sơn cô tịch tự nhiên cũng có mặt, còn có một đám người mặc áo đen phía sau đó, không nhiều không ít, ngoại trừ Nhậm Ngã Hành ẩn thân ở ngoài, tất cả mọi người vừa vặn đều ở đây.

Phong Trần Nhất Thương sửng sốt, “Mọi người sao đều ở đây?”

Khương sơn nói: “Chúng tôi nghe Thiên sơn nói anh hôm nay tới nhận khảo nghiệm của chị vợ, cho nên muốn tới giúp anh.”

“Khương sơn đừng có nói dóc! Rõ ràng là cậu nói muốn cùng tới đây xem chuyện tiếu lâm.” Thiên sơn thiếu chút nữa đem nỏ bắn tên của mình đập hắn.

Khương sơn nhìn Thiên sơn như nhìn một thằng ngốc.

Phong Trần Nhất Thương thật muốn đem trường thương trong tay đổi phương hướng chỉa qua, “Đám các ngươi đã nhiều chuyện còn không chê lớn chuyện!”

Có thành viên trong bang hội như thế này, đúng là quá mất mặt.

Thẩm Vật Ngôn cười, “Bang chiến, so nhiều người sao?”

anh giương tay quăng ra một tờ giấy phù, giấy hóa thành mũi tên bay lên không trung, cuối cùng hóa thành một đóa pháo hoa nở rộ, ban ngày pháo hoa không thể nhìn thấy được nhưng đây là lệnh triệu tập bang phái, gọi là Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã gặp nhau tại đây.

Triệu Tiểu Lục cũng là người của Mê âm Các, cho nên trong đầu cô vang lên âm thanh của hệ thống game: Bang chủ của bạn ở Lạc đô phát động lệnh triệu tập bang hội, mời các thành viên trong bang hội nhanh chóng đến Lạc đô.

Trong khoảng thời gian ngắn, từ Động không Gian lả tả xuất hiện mấy chục hiệp khách hiệp nữ đi tới tháp Chu Tước. Bọn họ đều mặc quần áo cực kỳ có hơi thở tiên nhân, nếu so sánh với họ, bên này Hắc Y Bang một đám người đen tuyền giống như là du côn lưu manh.

Hạ Thiên kéo Phong Quang yên lặng rời xa Phong Trần Nhất Thương, cô nhỏ giọng thì thầm bên tai Phong Quang: “Thật mất mặt.”

“Có chút.” Phong Quang đồng ý, cô lại hỏi: “Hắc Y Bang và Mê âm Các có thù oán sao?”

“Nghe Phong Trần nói là vì anh ấy nhận một nhiệm vụ giết người, người kia chính là phó bang chủ Mê âm Các, sau đó phó bang chủ kia bị giết nên tức giận, thế nên mỗi ngày đều muốn trả thù, nhưng mà hắn không phải đối thủ của Phong Trần, Phong Trần cũng ngại hắn phiền, nhiều lần khiêu khích phó bang chủ kia rồi giết ở thành chủ, Phong Trần cũng vì giết người ở thành chủ mà còn bị nhốt trong ngục giam một ngày.”

“Cho nên cuối cùng liền diễn biến thành bang chiến?”

“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu, “Mê âm Các và Hắc Y Bang, một cái bang hội lớn ai cũng đều muốn vào, một cái bang hội sát thủ bị người người khinh bỉ, vốn cũng sống yên ổn với nhau không có chuyện gì, chỉ vì chuyện này mà bọn họ đã đánh nhau gần một tháng.”

Nói đúng ra, tuy rằng Mê âm Các là đệ nhất bang được cả server công nhận, nhưng mà đánh phải Hắc Y Bang, bọn họ một chút ưu thế cũng không có, bởi vì người của Hắc Y Bang suýt không đánh lại liền ẩn thân, đợi kỹ năng hồi trở lại, thừa dịp kẻ địch thả lòng lại đột nhiên xuất hiện cho họ một đao, phương thức tác chiến không biết xấu hổ kiểu này, miễn bàn làm cho nhiều người kinh tởm.

Hai phe đầu tiên nhìn nhau trong chốc lát, không có bất kỳ dự báo nào, từng người đều rất ăn ý lấy vũ khí ra đánh lên, Phong Quang và Hạ Thiên đều không thuộc bang phái nào, cho nên chiến hỏa không lan đến chỗ các cô.

Phong Quang hỏi Hạ Thiên: “Em không đi hỗ trợ sao?”

“Em đi giúp làm gì, đó là chuyện của bang hội bọn họ.” Hạ Thiên vừa nói xong, lại nhìn thấy Phong Trần Nhất Thương vốn đang một mình đấu với Trầm Vô Ngôn, bỗng nhiên Triệu Tiểu Lục chen vào đập kỹ năng trị liệu cho Trầm Vô Ngôn, “Aiz, cô ta sao lại làm thế hả? Người ta một chọi một còn xen vào làm gì!”

Hạ Thiên rút roi bên hông ra, một chiêu Huyễn Quang Bộ vọt qua chọn Triệu Tiểu Lục dồn sức mà đánh, Triệu Tiểu Lục căn bản không phải loại nhân vật chiến đấu, dưới roi của Hạ Thiên, cô ấy bảo toàn sinh mệnh đều khó, càng không cần phải nói chuyện có cơ hội mà đi buff máu cho Thẩm Vật Ngôn.

Hiện tại chỉ có thể lo cho thân mình thật sự chỉ còn lại một mình Phong Quang, cô khoanh tay, nhìn các loại kỹ năng lóa mắt một cái lại một cái đập qua lại trước mặt, quần chúng vô tội nhìn thấy bang chiến sống mái với nhau sớm đã chạy xa, cô thuận miệng nói: “cô ấy cũng sắp bị Hạ Thiên đánh chết, anh còn không đi cứu sao?”

Trong không khí chỉ có âm thanh đao kiếm chạm nhau, không ai trả lời cô.

“Người trong lòng của anh bị đánh anh không đi giúp à, bạn tốt của anh đang đánh nhau với người khác anh cũng không đi hỗ trợ, anh đúng là lãnh khốc vô tình đó.”

Phong Quang vừa nói xong, liền nhìn thấy Thẩm Vật Ngôn giữa chiến trường lấy xuống cây cầm ở sau lưng, một tiếng đàn vang lên liền giống như sóng biển xô người, kỹ năng quần công này đẩy lui một bộ phận người chơi, cũng có rất nhiều người bị sóng âm lan đến người mà đánh bay vũ khí trong tay.

không biết là kiếm của ai bay tới, Phong Quang phản ứng nhanh chóng lật người ra sau tránh thoát, nhưng cô không đoán được là cô vừa đứng vững lại có một thanh đao đánh úp tới, xem thế này, cô né không kịp.

Ngay lúc thanh đao bay tới, bỗng nhiên có người từ sau lưng ôm lấy Phong Quang, người nọ dùng một bàn tay nắm cả thắt lưng cô, tay kia thì chấp kiếm đánh bay thanh đao không có mắt bay tới, Phong Quang chỉ cảm thấy một tia lửa đao kiếm đụng nhau ngay trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play