Chàng trai trước mặt Phong Quang rất cao, hơn nữa thân mình cực kỳ gầy yếu, cậu ăn mặt rất tùy tiện, bên trong là sơ mi trắng, bên ngoài là một cái áo khoác màu đen, hơn nữa còn mặc một cái quần bò giặc đến trắng bệch rồi, ngay cả đầu của cậu cũng chải cực kỳ tùy tiện, tóc mái thật dài đã sắp che khuất ánh mắt cậu, nhưng giống như là cậu không hề phát hiện ra, cả người đều tản ra hơi thở suy sụp lôi thôi lếch thếch, chỉ có khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn thấy được chứng minh bộ dạng cậu thật ra cũng khá được.

Cậu nhất định là sinh viên khoa học công nghệ.

“Tôi không sao.” Phong Quang nhẹ dụi mắt đứng dậy, vừa muốn tiếp nhận khăn tay trong tay cậu, cậu lại một phen thu về.

“Nếu cô đã không có việc gì, tôi đi đây.” Hắn nói vậy liền đúng là xoay người đi mất.

Phong Quang: “…”

Cậu ta tuyệt đối là sinh viên khoa học công nghệ.

cô đứng xa xa nhìn chàng trai đó leo lên xe đạp, bạn của cậu thoạt nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói gì đó, nhưng cậu không hề phản ứng gì, đạp xe đạp lập tức đi, cậu sinh viên bị rơi xuống xe vội vã chạy tới nhảy dựng ngồi lên yên sau xe đạp.

Trong lòng Phong Quang nghĩ, tuyệt đối không phải vì sức quyến rũ của bản thân bị thấp xuống, mà hiện tại đại học đang lưu hành nam x nam, nhìn bọn họ cùng nhau đi xe đạp là biết.

Aiz, nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, cô thật sự là gánh nặng đường xa.

Cầm thời khóa biểu được phát xong, Phong Quang ngồi xe được tài xế đưa về nhà, cô vui vẻ nghĩ, lời của Triệu Tiểu Lục hôm nay, nhất là một câu đó của cô ấy đã có tâm mà ứng nghiệm, Thẩm Vật Ngôn chỉ sợ vì chuyện rối rắm trong nhà mà buồn bực muốn chết, anh ta làm sao mà biết được kỳ thực người Triệu Tiểu Lục nói chính là anh ta đây.

Có trời mà biết Phong Quang, cô chính là không thèm nói, để cho một đôi nam nữ này rối rắm đi, bọn họ càng rối rắm, Thẩm Vật Ngôn sẽ càng nhanh cùng cô giải trừ hôn ước, đối với Phong Quang mà nói, đây chính là một chuyện tốt đó!

Ăn xong cơm chiều, Phong Quang nằm ở trong khoang thuyền login vào game, cô vẫn ở địa điểm logout ngày hôm qua, Độc vụ lâm, một con bồ câu bay đến trên tay cô , cô lấy tin buộc trên chân bồ câu, là thư hồi báo việc hôm qua cô báo cáo có bug trong game.

trên giấy viết: Xin chào nữ hiệp Vãn Dương, quan phủ đã kiểm chứng qua, bạn báo cáo việc sóc bạc để ở trong túi bị biến mất không thể tìm được số liệu được ghi lại, có lẽ bạn đã nhớ nhầm, nếu như lại có vấn đề mời liên hệ với GM, chúc bạn chơi game vui vẻ.

Vui vẻ cái đầu ngươi.

Phong Quang trực tiếp quăng tin nhắn xuống đất, phát giận giẫm vài cái, cô mới không có nhớ nhầm! Sóc bạc rõ ràng đã vào trong túi cô.

Ngay khi Phong Quang còn đang tức đến thấu trời, hệ thống game “Đinh” một tiếng: Kẻ thù Nhậm Ngã Hành của bạn đã login.

Mắt Phong Quang cùng một dôi mắt đen sâu thẳm chống lại, hồi lâu cô mới hướng về người đang phát ra hơi thở yên lặng một cái tươi cười ngọt ngào không thể chê vào đâu được, nâng tay chào một cái, “Hi… buổi chiều tốt lành.”

“Chào buổi chiều.” Hắn không có cảm xúc gì đáp lại một câu, tiếp theo lấy trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.

Hệ thống: Nữ hiệp đã bị Nhậm Ngã Hành đánh trọng thương.

Phong Quang nằm trên mặt đất, trong đầu tràn đầy âm thanh “leng keng leng keng” vọng lại, không nhiều không ít, lúc trước cô cho hắn ăn bao nhiêu cái Đoạn mạch đan, hắn liền cho cô ăn lại bao nhiêu cái, cô khóc không ra nước mắt, nay bị người ta giữ thi thể lại cả một buổi chiều.

Cái trò chơi này chân thật ở chỗ cho dù cô có thể logout nhưng thời gian Đoạn mạch đan sẽ không tính thời gian logout, nói cách khác cô chỉ có thể ở trong game vượt qua thời gian công hiệu của Đoạn mạch đan, quả thực đó là thứ tốt để đối phó kẻ thù, cũng khó trách cửa hàng hệ thống trong game đem Đoạn mạch đan bán 300 nguyên bảo một viên.

Cái tên khốn Nhậm Ngã Hành này, khẳng định là đêm qua login nằm xong thời gian của Đoạn mạch đan rồi, hắn sẽ chờ cô login mà trả thù cô!

Phong Quang nhìn Nhậm Ngã Hành ngồi thiền ở cạnh “thi thể” của chính mình, rất bất đắc dĩ, trắng trợn mắng chửi người không phải phong cách của cô, mà Hạ Thiên hiện tại phỏng chừng còn đang đi học cũng không thể tới cứu cô, nhưng bạn bè trong game cũng chỉ có một mình Hạ Thiên, tuy rằng người người đều gọi cô là nữ thần nhưng cô vốn có tiếng là soi mói khó hầu hạ, thật đúng là không có bạn bè thật lòng thật dạ bầu bạn, chỉ có quan hệ với những người vì lợi ích mà trao đổi mà thôi.

Đợi chút, quan hệ lợi ích?

cô nháy mắt nghĩ tới một chuyện, mừng thầm phóng ra một dãy chữ, “Nhậm Ngã Hành đại hiệp, tôi cho anh một cơ hội rời khỏi, nếu không đến lúc anh muốn chạy cũng chạy không được.”

Nhậm Ngã Hành ôm kiếm, một câu cũng không nói, giống như là một cao thủ dùng kiếm siêu thoát thế tục, Phong Quang thầm nghĩ: được, anh là cao nhân, vậy thì anh không trách được tôi, đây chính là anh bức tôi ra tay.

Những người chơi trong Giang hồ bỗng nhiên nhận được một thông báo từ hệ thống game: Nữ hiệp Vãn Dương phát ra lệnh truy sát giang hồ, tiền thù lao 9999 nguyên bảo, địa điểm Độc vụ lâm, mời sát thủ có hứng thú nhanh chóng đến Bia Thiên địa tiếp nhiệm vụ, tới trước nhận trước.

Sát thủ riêng chỉ có thể được một người nhận, đương nhiên cũng có thể tổ đội hành động hoàn thành nhiệm vụ sau lại chia phần thưởng, phí 9999 nguyên bảo mua sát thủ, cô nhưng là người đầu tiên đó, Phong Quang cơ hồ có thể tưởng tượng đến trước Bia Thiên địa chen chúc đầy người đến tiếp nhận nhiệm vụ.

Nhậm Ngã Hành cũng thu được tin tức, hắn rốt cục mở mắt, nhìn Phong Quang cười lạnh, “Tiền của cô tiêu không hết à?”

“không có cách nào rồi, bản tiểu thư chính là nhiều tiền, là người chơi thích dùng nhân dân tệ thần chưởng, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”

Nếu là người khác ở đây đã sớm hô hào kết bạn, đáng tiếc trước mặt cô là kiếm khách cao ngạo Nhậm Ngã Hành, hắn đứng lên lại không vội mà đi, Phong Quang nhìn ra hắn tựa hồ đang chờ đám người kia đến giết hắn.

“Này, anh không nghĩ muốn lấy một chọi mười chứ?” Tiền thưởng lớn như vậy, vì để an toàn, người nhận nhiệm vụ đương nhiên không có khả năng là một người đến, cho dù là dùng tiền đắp ra trang bị cũng không có khả năng đánh thắng một đám người, Phong Quang thấy rằng hắn chính là muốn tìm chết, “Trước tiên mà nói, tôi sẽ để cho đám người kia bắt anh ăn Đoạn mạch đan.”

Hắn vẫn bất động.

Rất nhanh, từ trong động không gian đi ra một đám người, đều mặt áo đen, mỗi người bọn họ cầm vũ khí khác nhau, nếu không phải bọn họ mặc cổ trang, chỉ bằng bộng dạng giống nhau của họ quả thực chính là đám xã hội đen Hắc Y bang hỗn tạp ở hiện đại.

Cầm đầu là một người tên Phong Trần Nhất Thương, một người chơi nam trẻ tuổi tay cầm trường thương, hắn vừa đi ra liền cầm trường thương trong tay đập dựng thẳng trên mặt đất, khí phách mười phần nói một câu: “Là ai dám đắc tội với nữ thần Vãn Dương, xem tôi có làm thịt hắn hay không!”

Nhậm Ngã Hành quay đầu, lạnh lùng nói một chữ: “Tôi.”

Phong Trần Nhất Thương sửng sốt, “Cậu sao lại ở đây?”

Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

“Vãn Dương nữ thần của cậu tuyên bố treo thưởng, mà hiện trong này chỉ có một người là tôi, cậu nói sao tôi lại ở đây?”

Phong Trần Nhất Thương nhìn trái nhìn phải, trừ Phong Quang nằm trên đất, thật đúng không còn ai khác, hắn tuy rằng không thông minh, nhưng đầu óc cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu được vì sao, hắn hướng về mấy anh em phía sau la lên: “Đem vũ khí thu hồi lại đi, đây là phó bang chủ của chúng ta!”

Nhìn đến tin tức trên bảng thông tin nhân vật, Phong Trần Nhất Thương cùng mọi người phía sau là thành viên “Hắc Y bang”, nhìn lại Nhậm Ngã Hành, bảng thông tin nhân vật của hắn cũng chính là “Hắc Y bang”?

Phong Quang đã muốn quên chửi rủa cái tên không văn hóa là “Hắc Y bang” này, cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn đến Nhậm Ngã Hành lộ ra một cái mỉm cười có thể nói là “Hiền lành” với mình, ý lạnh trong lòng chợt nổi lên.

Muốn nói trong Giang hồ, bang hội lớn nhất là ai, mọi người nhất định sẽ trả lời là Trầm Vô Ngôn Mê âm Các, bên trong Mê âm Các cơ hồ bao gồm toàn bộ hai mươi cao thủ ở trên bảng xếp hạng, có thể nói tất cả đều là nam thần của các cô gái, Mê âm Các được xưng là đệ nhất đại bang hội mọi người đều biết, không cần nhiều lời. Nhưng nếu muốn nói trong Giang hồ bang hội biến thái nhất là ai, mọi người vẫn sẻ ôm thái đội ghê tởm mà nói đó là bang hội có tên Hắc Y Bang.

Đừng nhìn tên của người ta không ra sao cả, thành viên bên trong bang hội cũng không nhiều, nhưng số lượng người không nhiều lắm này tất cả đều theo chức nghiệp sát thủ, một sát thủ đánh bạn, mỗi ngày quấy rối bạn có lẽ cũng không có gì, nhưng nếu toàn bộ sát thủ đều nhìn chằm chằm bạn, vậy thì bạn trong game ngay cả nhiệm vụ bình thường nhất cũng không thể làm, bởi vì bạn phải luôn luôn cảnh giác cái bọn xuất quỷ nhập thần này nhảy ra đánh lén, kỹ năng của chức nghiệp sát thủ là có thể ẩn thân, là ẩn thân đó!

Như vậy cũng đủ làm người khác ghê tởm đi, nghe nói chuyện mà bang chủ Hắc Y Bang thích làm nhất chính là đánh tới đối phương kêu cha gọi mẹ, chằng sợ có người sẽ chửi bới hắn ức hiếp acc nhỏ rất không đạo đức, hắn cũng chỉ làm theo ý mình. Hắc Y Bang được xưng là bang hội tuyệt đối không thể chọc vào, Hắc Y Bang bang chủ cũng được xưng là người không có đạo đức, nhưng phó bang chủ Hắc Y Bang, thành viên Hắc Y Bang biết có người này tồn tại, nhưng bọn họ chưa từng gặp qua, càng đừng nói những người khác nghe còn chưa từng nghe qua.

Phong Trần Nhất Thương đến gần “thi thể” của Phong Quang, cào cào ót ngượng ngùng nói: “Nữ thần Vãn Dương, tuy rằng chúng ta đã hợp tác làm ăn vài lần, nhưng thực sự có lỗi, người này tôi không thể giết.”

Phong Quang tức giận muốn logout, cô vừa muốn rời khỏi game, chợt nghe Nhậm Ngã Hành nói một câu: “cô muốn logout thì nhanh đi, dù sao cũng là một cô gái, nhát gan cũng thường thôi.”

Khóe miệng hắn gợi lên một độ cong cay nghiệt, chính là trào phúng cô nhát gan, Phong Quang trong lòng cắn răn, cô nói cái gì cũng không thể thoát game!

cô nhanh chóng phóng ra một chuỗi chữ, “Tôi mới không thèm logout! Ai nhát gan người đó là heo!”

“không cần vũ nhục loài heo đâu.”

Phong Quang hận không thể đánh hắn một cái tát, “Nhậm Ngã Hành anh là đồ con trai bụng dạ hẹp hòi!”

“Vậy sao? Vậy cô là phật Di Lặc lòng dạ bao la à?”

“anh mắng tôi mập!?”

Nhậm Ngã Hành ôm cánh tay, “Ai nói thì người đó nhận.”

“anh! anh giữ lại thi thể của tôi, còn mắng tôi, anh là đồ tiểu nhân không có phong độ trí thức!”

“Thi thể là tôi giữ, nhưng tôi không có mắng, mặt khác, tôi chưa từng nói qua tôi là quân tử.”

Phong Quang hơn nửa ngày không phóng ra khuông đối thoại, xem ra là bị chọc tức.

Phong Trần Nhất Thương nhìn bọn họ một cái đứng nói mát, một cái đứng trên mặt đất phóng khuông đối thoại, mấu chốt là, hắn trước kia chưa từng thấy Nhậm Ngã Hành như thế này… có sức sống bao giờ, Phong Trần Nhất Thương suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra được một từ thích hợp để hình dung.

Khủy tay cầm thương của hắn đụng Nhậm Ngã Hành: “Aiz, tôi nói nha, hai người có thù gì thế? Cậu bắt cô ấy ăn nhiều Đoạn mạch đan như vậy, thù sâu lắm à, người ta nói như thế nào cũng là một cô gái đó.”

Tác phong của Phong Trần Nhất Thương tuy không có chỗ nào tốt, nhưng hắn đối với phái nữ luôn luôn rất khoan dung, chỉ cần cô gái đó không phải thật không có mắt, hắn bình thường giết một chút còn chưa tính, người khác không biết Nhậm Ngã Hành nhưng hắn biết, Nhậm Ngã Hành, mặc ta đi một mình (nhậm= mặc, ngã=ta, hành=đi), Nhậm Ngã Hành trong game cho tới bây giờ đều lẻ loi một mình, không chủ động kết thù kết oán, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua chuyện giữ thi thể như hiện tại.

Thù sâu sao?

Nhậm Ngã Hành lạnh lùng xuy một tiếng, cô vốn không có thù với hắn, nhưng cô động đến người không nên động, vừa mới bắt đầu thầm nghĩ cảnh cáo cô một phen, ai ngờ đến việc vô chủ động tìm chết thiết kế đánh lén hắn, trong game này đến nay Nhậm Ngã Hành cũng chỉ trọng thương qua một lần, lần trọng thương duy nhất này còn bị người cho ăn nhiều Đoạn mạch đan như vậy, đúng là một trải nghiệm tốt.

Cho nên cô ấy có thù oán với hắn sao?

Nhậm Ngã Hành có thể trả lời là không có, hắn chỉ là muốn dạy dỗ cô gái cao ngạo này mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play