Nhậm Ngã Hành không trả lời câu hỏi của Phong Trần Nhất Thương là bọn họ có thù gì với nhau, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Phong Quang, bởi vì góc độ thay đổi, Phong Quang rốt cục có thể nhìn đến ánh mắt hắn ở dưới mũ, giống như tưởng tượng, gương mặt hắn giống như một màn đêm, nhưng mà đêm tối của hắn không có sao, cũng không có trăng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy vô cùng không ổn.
Quả nhiên, dự cảm của cô luôn luôn rất chuẩn.
Nhậm Ngã Hành hỏi Phong Trần Nhất Thương, “Có Tú thần bút không?”
“Có a, chi vậy?” Phong Trần Nhất Thương lấy ra một cái bút lông từ trong túi trang bị.
“Cậu nói xem, tôi vẽ một con rùa lên mặt của cô ấy được không?”
Phong Quang vội la lên: “Nhậm Ngã Hành, anh dám!”
“cô nhìn xem tôi dám hay không dám.”
Tú thần bút không phải là cây bút bình thường, nó là bút có được từ một trong sáu hoạt động du hý trong game, nếu dùng nó vẽ lên trên người của người chơi vì nét vẽ đó có thể duy trì ba ngày, dùng phương pháp gì cũng không xóa được.
Phong Trần Nhất Thương nhịn không được mở miệng, “Như thế đối với một cô gái cũng thật quá đáng đi.”
Dù sao gương mặt đối với con gái mà nói rất quan trọng, cho dù là ở trong game thì cũng vậy.
Nhậm Ngã Hành nhìn Phong Trần Nhất Thương, “Cậu thương hương tiếc ngọc.”
Phong Trần Nhất Thương gật gật đầu, Phong Quang nhìn hắn giống như thấy được hy vọng.
“Vẽ này vẽ nọ trên mặt của con gái là một chuyện rất quá đáng.” Phong Trần Nhất Thương nghiêm trang nói, nhưng rất nhanh liền đổi lời, “Nhưng mà chuyện này tôi chưa từng làm qua, hình như rất kích thích, tôi cũng vẽ một cái!”
Hắn lại lấy ra một cây Tú thần bút từ túi trang bị, ngồi xổm ở bên kia của Phong Quang, Phong Quang lần đầu tiên có ham muốn chửi thề.
không thể logout!
không thể logout!
Logout chính là nhát gan! Đây không phải là tính cách của cô!
Nhậm Ngã Hành vừa đưa ngòi bút đến gần mặt cô, hệ thống vang lên: Kẻ thù Vãn Dương của bạn đã logout.
Phong Trần Nhất Thương cầm cây bút, người ở trước mặt bỗng nhiên biến mất không thấy, hắn ngoài ý muốn nổi giận, “cô ấy cứ thế logout! Tôi còn chưa có vẽ gì đâu! không phải nói sẽ không logout sao!?”
Nhậm Ngã Hành khẽ cười một tiếng.
Phong Trần Nhất Thương vội vàng nhìn qua, lại nhìn thấy một khuôn mặt chán chường lờ đờ, tiếng cười vừa mới nghe được giống như là ảo giác, hắn nói mà, thằng nhóc này làm sao có thể phát ra tiếng cười vui vẻ chứ, hắn thế nhưng không có hứng thú với bất kỳ thứ gì đâu.
Nhậm Ngã Hành mặc kệ sắc mặt từ kinh sợ chuyển thành quả nhiên của Phong Trần Nhất Thương, quăng bút lên người Phong Trần Nhất Thương, thong thả xoay người.
Phong Trần Nhất Thương vội vã la lên: “Hoạt động bang hội lần tới cậu có đến không?”
“không có hứng thú.” âm thanh lười biếng biến mất, hắn đi vào động không gian không biết đã đi đến chỗ nào.
Đây mới là Nhậm Ngã Hành mà Phong Trần Nhất Thương quen biết, vô tình, trời sinh không biết yêu, hoàn toàn không có hứng thú với thứ gì, mà vừa nãy hắn cãi nhau với nữ thần Vãn Dương chỉ có thể giải thích là do đầu óc hắn có vấn đề.
Mặc dù nói đầu óc hắn có vấn đề còn khó hơn khả năng xảy ra chuyện mặt trăng đụng phải trái đất.
“Nhậm, Ngã, Hành!”
đi ra từ trong khoang thuyền chơi game, Phong Quang nhớ kỹ từng chữ cái tên này, cô kêu gọi hệ thống trong đầu, “Tại sao tôi cố tình phải đi con đường oan gia hoan hỉ với hắn? Hiện tại oan thì có, hỉ một chút cũng không thấy!”
“Trước khổ sau sướng.” Hệ thống lạnh nhạt nói xong, lại bồi thêm một câu, “Đây là kịch bản.”
Phong Quang khựng lại, “Đây là hệ thống sao? Sao hôm nay có chỗ nào đó không đúng lắm?”
“…”
“Này, hệ thống, còn đó không?”
“Cơ quan phục vụ thăng cấp tối ưu hóa, ba giây sau đi vào trạng thái ngừng hoạt động, mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ê ê ê! Đừng đột nhiên ngừng hoạt động thế chứ!” Phong Quang phát điên, “Hệ thống… hệ thống? Móa, đúng là ngừng hoạt động luôn!”
Hệ thống đột nhiên bỏ rơi Phong Quang tiến vào thời kỳ ngừng hoạt động, hệ thống cũng không nói khi nào thì tỉnh lại, tuy nói trước kia hoàn thành nhiệm vụ phần lớn là do Phong Quang dựa vào năng lực bản thân, nhưng cô cũng là ỷ lại hệ thống thường thường cho cô mở ra khúc mắc, bây giờ gì hay rồi, cô thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình.
Từng ngày chậm rãi trôi qua, tin tức công kích Phong Quang cũng dần dần không còn sục sôi ngất trời như trước nữa, thật ra là phóng viên ngồi mấy ngày không phỏng vấn được đương sự là cô, ngược lại đem chú ý chuyển tới các tin tức giải trí khác. Bọn họ đều xem nhẹ khả năng bám nhà của Phong Quang, trong lòng nghĩ cô mười ngày nửa tháng nhất định sẽ lộ diện, ai cũng không nghĩ đến cô thực sự giấu mặt, mỗi ngày sống kiểu ngồi ăn chờ chết ở biệt thự nhà họ Hạ.
Luận đến trạch, Phong Quang đúng là không có đối thủ.
Mà đến cuối tuần, Hạ Thiên đã lâu không thấy được tài xế chở đến chỗ Phong Quang muốn ở hai ngày, vừa thấy Hạ Thiên thì Phong Quang liền cảm thấy có chút đau đầu, nguyên nhân chủ yếu là cái em họ này quá là hoạt bát.
Bề ngoài của Hạ Thiên và Phong Quang giống nhau cỡ ba bốn phần, cô ấy còn có hơn một tháng nữa là tròn mười tám, gương mặt ngọt ngào đáng yêu tràn đầy nụ cười của thanh xuân, bộ dạng sức sống rất dễ dàng lây nhiễm sang những người khác, đáng tiếc Phong Quang là một người chỉ thích chơi game xem manga trạch đến chết, cho nên vừa chạm mặt Hạ Thiên cô liền cảm thấy không khí không hợp, thế nhưng Hạ Thiên hoàn toàn không hề ý thức được điểm này.
“Chị à, em muốn đến nhìn xem phòng tranh của chị.”
Phong Quang học mỹ thuật tạo hình, Hạ Thiên từ lúc còn rất nhỏ đã biết được Phong Quang vẽ rất là lợi hại, nhưng đáng tiếc là Phong Quang ngoại trừ phải giao bài tập thì rất ít vẽ tranh, Hạ Thiên cảm thấy này đúng là quá lãng phí thiên phú!
Phong Quang bị cô bám lấy không có biện pháp gì, chỉ có thể dẫn em họ mình đến phòng vẽ tranh, “Gần đây chị cũng chưa vẽ cái gì, em muốn xem thì xem đi.”
“Oa! Cái này nhìn thật đẹp!” Hạ Thiên liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bức tranh, tranh vẽ một cây cổ thụ chọc trời, cành cây phía trên lần lượt thay đổi, có chút hướng xuống mặt đất, mà giữa khoảng giao nhau của nhành cây và lá cây, từng đợt ánh trăng xuyên thấu qua khe hở, chỉnh thể hình ảnh có màu sắc tối tăm, nhưng hào quang duy nhất đó, sáng ngời mà thánh thiện, cho dù nhìn không tới mặt trăng trên trời cao, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của nó.
Hạ Thiên không hiểu tranh vẽ, nhưng cô cảm thấy nhìn đẹp.
Phong Quang không có cảm giác gì, “Em thích thì chị đưa em là được.”
“Thật sao!?” Hạ Thiên kích động hôn Phong Quang một cái, “Cảm ơn chị!”
Phong Quang lau lau nước miếng trên mặt, “Khi nào em về thì mang đi, được rồi, xem cũng xem rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
“À! Đúng rồi, chị à, em đã mấy ngày rồi không chơi game đó, chị có nhiều khoang thuyền chơi game như vậy, cho em mượn một cái login chơi nha.”
Thật ra Phong Quang cũng đã ba ngày không vào game, Hạ Thiên là vì bài vở, mà cô là vì… không được, vừa nghĩ đến tên kia cô liền tức giận!
Thấy Phong Quang trầm mặt thật lâu, Hạ Thiên hỏi, “Chị sao vậy?”
Hôm nay vừa vặn Hạ Thiên ở đây, Phong Quang vuốt cằm nghĩ nghĩ, tròng mắt đảo qua, “không có gì, chỉ nghĩ tới chút chuyện này nọ thôi, Hạ Thiên em login trước đi, giúp chị nhìn xem có người ở Độc vụ lâm không.”
“Chi vậy?”
Phong Quang chột dạ, chỉ có thể lớn tiếng làm bộ như mất hứng nói: “không nên hỏi nhiều như vậy, em lấy tranh của chị, còn mượn khoang thuyền chơi game của chị, giúp chị làm chút việc nhỏ cũng không được à?”
“Phong Quang, chị thật kỳ lạ.” Nói chúng, khi Hạ Thiên thấy tính tình đại tiểu thư của Phong Quang lại nổi lên, cô sẽ tự động chuyển đổi xưng hô thành tên Phong Quang.
Phong Quang vỗ đầu cô, “Em nói xem có giúp chị đến Độc vụ lâm nhìn qua không?”
Hạ Thiên xoa xoa đỉnh đầu bị chụp, đáng thương nói: “Giúp mà, đương nhiên là giúp, ai kêu chị là chị của em chứ?”
Hạ Thiên đầu tiên là vào game, sau đó đi đến Độc vụ lâm, lại rời khỏi game nói cho Phong Quang là ở bản đồ này không có người, Phong Quang sờ sờ đầu Hạ Thiên, “Làm tốt lắm!”
Ngay sau đó, cô liền vào một khoang thuyền chơi game khác, cùng Hạ Thiên đăng nhập vào game, sau ba ngày mới nhìn thấy phong cảnh trong game, Phong Quang hít một hơi, cảm thấy đầu óc sảng khoái thanh tỉnh, mặc dù cô bây giờ còn đang ở trạng thái “thi thể”.
Bởi vì thời gian của Đoạn mạch đan còn chưa xong đâu!
“Phong Quang…” Hạ Thiên bình thản ngồi xổm bên cạnh cô, sau đó không dám tin kêu lên: “Chị vậy mà bị người ta cho ăn Đoạn mạch đan!?”
Đại tiểu thư vẫn luôn dùng tiền hoành hành ngang ngược cư nhiên sẽ có ngày nằm chết nguyên ngày!!!
Đáy lòng Phong Quang khinh bỉ nhìn, “Em hô to gọi nhỏ làm gì?”
“không phải, Phong Quang, em nói là ai lớn gan như vậy dám bón Đoạn mạch đan cho chị ăn thế? Chị nói cho em biết, em nhất định sẽ thành tâm cúng bái… không không không, là em nhất định sẽ thành tâm giúp chị báo thù!” Ngàn cân treo sợi tóc hết sức, Hạ Thiên đem lời sùng bái muốn thốt ra đổi thành một câu lòng đầy căm phẫn, cô xem như hiểu được tại sao Phong Quang muốn cô trước tiên đến Độc vụ lâm nhìn xem, chị cô đây là bị bón ăn Đoạn mạch đan còn bị người trông giữ thi thể đó!
Phong Quang không muốn nhắc lại chuyện khuất nhục như vậy, cô hung tợn phóng ra một chuỗi chữ, “Chị chưa tới nửa giờ nữa là nằm xong rồi, em đứng ở chỗ này bảo vệ chị.”
cô muốn phòng ngừa Nhậm Ngã Hành đột nhiên lại đây bón một phen Đoạn mạch đan cho cô.
“Aiz, chị à, nói cho em biết đi, là ai khiến chị nằm chết ở đây vậy?”
Phong Quang mặc kệ Hạ Thiên.
Dù là Hạ Thiên không ngừng hỏi, nhưng Phong Quang giống như là đang ngủ, không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, Hạ Thiên không biết làm gì, cũng chỉ có thể bảo vệ “thi thể” Phong Quang đợi cô đến giờ hồi sinh, may mắn là nội trong một giờ ở đây cũng không có ai khác xuất hiện, thời gian vừa đến Phong Quang liền lựa chọn về thành hồi sinh.
Hạ Thiên cũng không đi cùng, cô truyền âm ngàn dặm nói: “Chị, bạn của em tìm em có việc, em trước tiên rời đội đi tìm bạn em nha.”
Phong Quang còn chưa kịp hỏi là bạn bè kiểu gì, tìm em có chuyện gì thì Hạ Thiên đã lập tức rời đội không biết đã đi đâu, Hạ Thiên không giống cô là một người chơi solo, cô ấy có nhóm bạn bè của riêng mình, có một chút cảm giác cô độc tản ra trong lòng, Phong Quang bĩu môi, bạn bè nhiều có gì tốt, vẫn là một người tự do tự tại.
Điểm sống lại là một thôn trấn gần đó, Phong Quang tìm một thương nhân tạp hóa tu sửa trang bị, cô đi đến cổng thôn trấn chuẩn bị rời khỏi đi đến thành chủ nhưng lại bị một trận tranh chấp trước mặt hấp dẫn ánh mắt.
Một cô gái bị trọng thương nằm trên mặt đất, mà chung quanh cô ấy đứng một nam một nữ, xem ra người đang nằm này là bị vây đánh, không, không chỉ đơn giản là bị vây đánh mà cô ấy còn bị chặn ở điểm hồi sinh, nói cách khác chỉ cần cô ấy hồi sinh liền bị người xung quanh đánh chết một lần nữa. Rõ ràng không phải ai cũng nguyện ý mua Đoạn mạch đan để đối phó kẻ thù, mà dùng phương pháp chặn điểm hồi sinh này càng khiến người ta thêm ghê tởm.
“Thế nào? Mày đoạt sủng vật của tao không phải đoạt rất vui vẻ sao? Bây giờ có bản lĩnh thì đến đây tiếp tục đoạt với tao đi.” cô gái mặc áo lưới màu trắng thoạt nhìn vô cùng tức giận, bề ngoài của cô ta vốn đã xinh đẹp, bây giờ đứng ở bên người một chàng trai càng trở nên nhỏ nhắn đáng yêu.
Chàng trai cũng mặt một bộ đồ trắng, bên hông mang bội đao, hiên ngang lẫm liệt, “Được rồi, Tiểu Mộng, em không cần tức giận nữa, tự chọc tức bản thân thì làm sao bây giờ? Chúng ta giết cô ta nhiều lần như vậy, em còn chưa hết giận sao?”
cô gái cố chấp nói: “không hết là không hết! Em muốn chính miệng cô ta xin lỗi em!”
“Được rồi được rồi.” Chàng trai giống như giản hòa mà nói với người nằm ngay đơ trên đất: “Này, chỉ cần cô nói xin lỗi, chúng tôi sẽ để cô đi, thế nào?”
Mà người nằm trên đất rất an tĩnh, cô ấy không có phản ứng gì, làm cho người ta cảm thấy quật cường, lại làm cho người ta cảm nhận được một loại hơi thở lẻ loi đáng thương trên người cô.