Thêm chứ! Thù này nhất định phải thêm vào!
Phong Quang vừa mới xác nhận đem người chơi nam kia gia nhập vào danh sách đen, tiếp theo liền có âm thanh hệ thống: “Kẻ thù Nhậm Ngã Hành của bạn đã logout." cô nhìn lại trên đất, quả nhiên thi thể áo đen đã không thấy tăm hơi, cô hừ lạnh một tiếng, báo thù thì báo thù, tưởng cô sợ lắm à?
Nhưng hắn đã logout, vậy cô trước tiên nhìn sóc bạc là được, mở ra bảng điều khiển sủng vật, Phong Quang nhất nhất đảo qua bộ sưu tập sủng vật quý hiếm, nhưng lại không nhìn đến thằng nhóc sóc bạc đó, cô liên tục tìm ba lần cũng không tìm được, rốt cục cảm thấy không thích hợp!
“Sóc bạc của chị đâu!”
“Sao vậy?” Triêu Lộ nhìn cô gấp đến độ dậm châm, không khỏi nghi vấn.
“Sóc bạc của chị không thấy!”
“Có phải là chị không cẩn thận oanh tạc làm nó chết rồi không?”
“không có khả năng, chị đặc biệt tránh nó ra, hơn nữa chị đều đã cầm lấy nó phóng vào trong túi, nó làm sao có thể đột nhiên không thấy?
Triêu Lộ cũng nghi hoặc, “Chẳng lẽ là game bị bug?”
Tài nguyên trong Giang hồ rất lớn, không thua gì một thế giới nhỏ, bởi vậy có xuất hiện vấn đề gì cũng không kỳ lạ, nếu không công ty game này sẽ không có nhiều nhân viên bảo trì như vậy.
Phong Quang cắn răng, đầu tiên là Bích lạc hoa, lần này là sóc bạc, cô hôm nay là đạp phải thứ gì xui xẻo mà mọi việc đều bất lợi thế này! Trong cơn tức giận, cô rời khỏi game.
Mới từ trong khoang thuyền đi ra, cô liền nhận được điện thoại của Triêu Lộ, “Phong Quang, chị không sao chứ?”
“không có sao!”
“Ôi, chị họ à, vừa nghe lời này của chị liền biết chị khẳng định còn đang rất tức giận.”
Triêu Lộ kỳ thực là em họ của Phong Quang, cô ở đời thực tên Hạ Thiên, nhỏ hơn một tuổi so với Phong Quang, bất quá Phong Quang đang là sinh viên năm nhất, cô ấy vẫn là học sinh cấp ba, cũng bởi vậy đối với Phong Quang mỗi lần đều có thể lấy rất nhiều tiền tiêu vặt xài, cô ấy đều thấy vô cùng hâm mộ, nhưng Phong Quang có tiền thì cũng sẽ có phần của Hạ Thiên, Phong Quang đối với Hạ Thiên mà nói không chỉ là chị họ mà còn là tài chủ, đương nhiên, cho dù Phong Quang không có tiền, Hạ Thiên cũng vẫn thích người chị họ từ nhỏ vẫn luôn chăm sóc cô này.
Phong Quang tâm tình không tốt, “Ôn tập bài vở của em đi, lại để chị thấy em mỗi ngày login vào game chơi, xem chị có dám mách với chú không.”
“Dạ dạ dạ, em đi ôn tập đây, chị đừng tức giận nha.”
Hạ Thiên nhát gan treo điện thoại, cơn tức của Phong Quang cuối cùng cũng tiêu không ít, cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy một đám phóng viên còn chen chúc ở ngoài cửa, cô bĩu môi không quan tâm, lại kéo rèm cửa sổ lại, cô chỉ quan tâm nhiệm vụ tấn công chiếm đóng của cô, mấy tên râu ria này nọ cô cũng lười quản.
Ngày hôm sau là ngày khai giảng học kỳ sau, mặc kệ như thế nào, Phong Quang vẫn muốn đi đến trường lộ cái mặt ra, sáng sớm, cô an vị vào chỗ ngồi, tài xế lái xe từ cửa sau mà rời đi, đại học tốt nhất thành phố A chính là đại học A, bảo an của học viện quản rất nghiêm, trừ khi được hiệu trưởng đồng ý không thì đám phóng viên này không có khả năng đi vào.
Phong Quang đi trong trường học, đối với những người chỉ trỏ xung quanh đều xem nhẹ, với thân phận của cô thì còn không có ai dám trực tiếp chạy đến tìm cô mà gây phiền toái, đi đến khu nhà học phải đi qua một con đường nhỏ dưới rừng cây mát mẻ, con đường này cũng rất ít người lui tới, Phong Quang mới vừa đi vài bước chợt nghe đến cách đó không xa có âm thanh cãi vã truyền đến.
cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, còn chưa thấy rõ đã bị một cô gái chạy tới trước mặt đụng ngã xuống đất, cô bị đụng đến lóa mắt, trên người còn bị cô gái kia đè nặng.
“Tiểu Lục!” âm thanh trầm thấp của người đàn ông có vẻ vội vàng, anh vội vã nâng cô gái có diện mạo thanh thuần kia dậy, khuôn mặt tuấn tú đạm mạc lo lắng rõ ràng, “Em không sao chứ? Có té bị thương hay không?”
anh hai à, có việc gì là tôi mới đúng đó!?
Phong Quang đứng lên từ dưới đất, hai mắt đều bốc lên lửa giận.
“Này, hai người các người tình chàng ý thiếp đủ chưa, có phải nên hướng người qua đường vô tội nằm cũng trúng đạn là tôi xin lỗi một cái không?”
Người đàn ông quay đầu, nhìn cô gái xinh đẹp cao ngạo trước mặt, nhíu mi nói: “Hạ Phong Quang, là cô.”
“A a, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là Thẩm Vật Ngôn anh nha.” Dứt lời, Phong Quang có ý tứ khác hàm xúc nhìn cô gái bên người anh, “Thế nào, hôm nay cô cố ý đụng tôi, là để báo thù hôm đó tôi hắt nước lên người cô à?”
“không phải, cô Hạ!” Triệu Tiểu Lục vội vàng phủ nhận, cô gấp đến độ nước mắt đều rơi ra, “Tôi không phải cố ý đụng vào cô, tôi xin lỗi với cô, thực xin lỗi.”
Thẩm Vật Ngôn đem Triệu Tiểu Lục chắn sau người, một loại hơi thở vương giả không thể địch nổi phát ra, “Hạ Phong Quang, nơi này không phải tập đoàn Hạ thị, cô thu liễm lại đi.”
“Thu liễm? Thu liễm cái gì?” Phong Quang cười lạnh, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo hứng thú đến tận xương, “Thẩm Vật Ngôn, lúc trước tôi không phải chỉ cẩn thận đổ ly nước lên người cô ấy sao? anh nhưng đánh bản tiểu thư một cái tát, bản tiểu thư lớn như vậy còn chưa từng bị ai đánh qua, hôm nay cô ấy đụng vào tôi, anh có chính nghĩa dồi dào như vậy, sao lại không tát một cái qua đó đi?”
Lạnh lùng trên mặt Thẩm Vật Ngôn không chút thay đổi, “Tiểu Lục không phải cố ý đụng cô.”
“cô ấy không cố ý? Ngày đó tôi cũng nói tôi không phải cố ý, anh sao lại không tin tôi?”
“cô với cô ấy không giống nhau.”
Khóe miệng Phong Quang cười châm chọc, “Đúng vậy, tôi là không chuyện ác nào không làm, đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, cô ấy là trong sáng đáng yêu, thiên sứ thấu hiểu lòng người, chậc, Thẩm Vật Ngôn, anh đã thích cô ấy đến vậy, có bản lĩnh thì giải trừ hôn ước với tôi đi!”
Biểu tình trên mặt Thẩm Vật Ngôn không chút thay đổi, nhưng tay bên người anh đã nắm chặt thành quyền, anh vốn là một người giỏi về ẩn nhẫn che giấu cảm xúc, cũng chỉ có thể thông qua tứ chi của anh có một chút động tác nhỏ mới có thể nhìn ra cảm xúc của anh thay đổi.
không khí nhất thời trầm lặng, Triệu Tiểu Lục nhìn Thẩm Vật Ngôn, lại nhìn Phong Quang, trong lòng lo lắng, cảm thấy lại đi xuống như vậy cô ta liền thật sự hết đường chối cãi, “cô Hạ, mọi việc đều là do tôi không đúng, hơn nữa… Hơn nữa tôi cũng chỉ vô tình chen chân vào hai người, cô yên tâm, tôi vừa nãy đã cùng anh Thẩm nói rõ ràng rồi.”
Ánh mắt Thẩm Vật Ngôn lạnh lùng, che đầy sương lạnh, “Triệu Tiểu Lục.”
cô ấy không kiêng kỵ ý lạnh phát ra từ trên người anh, “anh Thẩm, em đã từng nói là em đã có người trong lòng, mòng anh đối xử tốt với cô Hạ, về sau không cần lại tới tìm em, hẹn gặp lại.”
Triệu Tiểu Lục một câu “có người trong lòng” không thể nghi ngờ vì thế mà thả xuống một trái bom, thừa dịp Thẩm Vật Ngôn hoảng hồn, cô ta dùng kungfu chạy đi nhanh như chớp.
Phong Quang bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười ngọt ngào nhưng Thẩm Vật Ngôn nghe chói tai vô cùng.
“Ha ha ha, đường đường là tổng giám đốc Thẩm Vật Ngôn, cư nhiên có ngày bị con gái từ chối, rất buồn cười!”
anh lạnh nhạt nói: “Câm miệng!”
“Chậc chậc chậc, anh không muốn biết cái người trong lòng kia trong miệng cô ấy là ai sao? Theo tôi biết thì học viện chúng tôi thế nhưng có rất nhiều soái ca đó, so với người qua tuổi ba mươi như anh, đó nhưng là thanh xuân dào dạt, hơi thở tràn đầy hoocmôn ở khắp nơi, anh không sánh bằng cũng thật bình thường.” Phong Quang thương hại lắc đầu, “Ai kêu chú đây là một lão già làm chi?”
Biểu cảm của Thẩm Vật Ngôn rốt cục thay đổi một chút, nên hình dung làm sao đây, tóm lại chính là thập phần vi diệu, mặc dù ở trên người đàn ông này trừ bỏ từ lạnh nhạt dùng để hình dung vẻ ngoài của anh, từ vi diệu này thật sự rất không hợp với anh.
Lão già thì sao, đàn ông thành thục rất có sức quyến rũ! Huống chi anh ta năm nay mới ba mươi mốt mà thôi, so với các cô chỉ lớn hơn mười ba tuổi… Phong Quang ở trong lòng sửa lại lời nói của mình, kỳ thực cô cũng là một đại thúc khống, thế nhưng vì chọc tức Thẩm Vật Ngôn, cô đúng là làm trái lương tâm mà nói lời độc miệng.
Ngay khi Phong Quang tưởng Thẩm Vật Ngôn không nói gì mà chịu đựng, lại không nghĩ tới Thẩm Vật Ngôn cười lạnh đến gần, trong lòng cô kinh sợ, không khỏi lui về sau, cho đến khi sau lưng dựa lên một thân cây, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, anh muốn làm gì?”
Tuy cô không sợ anh ta, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một người đàn ông thân thể khỏe mạnh, không đoán được bởi vì phẫn nộ mà sẽ làm ra chuyện gì, cô không sợ Thẩm Vật Ngôn, chỉ là, chỉ là không kìm được mà hoảng sợ.
Lý do thoái thác này kỳ thực đến chính cô cũng không tin.
Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên lấy tay nắm cằm cô, dùng âm điệu luôn luôn trầm ổn âm u nói: “Vậy để cho một lão già làm chồng chưa cưới, cô lại là cái loại gì?”
“Ai trẻ tuổi không từng một lần mắt chó đui mù?” Phong Quang tự nhiên trả lời lại không thể cho bản thân một cái tát, cô ngu muội mà mắng luôn bản thân mình, nâng tay muốn đem bàn tay nắm lấy cằm mình của anh ta đẩy ra, nhưng sức lực của cô quá nhỏ, chỉ có thể mím môi tức giận, thua người chứ không thể thua khí thế!
Thẩm Vật Ngôn không thể hiểu cô rõ ràng đang phát run còn làm vẻ mặt kiên cường nhìn anh, không cần cô nói, anh cũng rất có phong độ lịch sự lui về sau, khóe môi lộ vẻ sung sướng mỉm cười, “cô Hạ lớn lên có một đôi mắt chó, tôi nhớ kỹ.”
Tiếp theo, anh không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn tay xoa xoa tay vừa mới chạm qua Phong Quang, hết thảy động tác cực kỳ tao nhã, anh lưu lại một ý cười làm cho cô gái trước mặt nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng rời đi.
“A! Thẩm Vật Ngôn tên khốn này!” Phong Quang rít gào, một cước đá vào trên thân cây, nhưng cô đã quên chính mình đang đi một đôi xăng đan, vì thế cô càng bi kịch, ngổi xổm xuống ôm ngón chân bị thương đỏ lên, nước mắt tràn ra vài giọt.
Cách đó không xa, Quách Minh ngồi yên sau xe đạp vỗ vỗ người lái xe phía trước, “Aiz, Âu Tuân, cậu xem chỗ đó có một cô gái đang khóc kìa.”
“Ừ.” Chàng trai bị gọi Âu Tuân một chút cũng không có hứng thú, cậu thậm chí lười quay đầu liếc mắt một cái.
Quách Minh chậc chậc hai tiếng, “Nhìn bóng dáng hình như là mỹ nữ nó, nếu không cậu đi qua an ủi cô ấy đi.”
“Tại sao là tôi?” Âu Tuân giẫm hai chân xuống, bởi vì người sau lưng lôi kéo, cậu không thể không đình chỉ đạp xe đạp.
“Bởi vì mình kết hôn rồi chứ gì.”
“Phải.” Cậu lười biếng tiếp một câu, “Kết hôn trong game.”
“Kết hôn trong game thì sao? Tôi nói với cậu, tôi dự tính say này cùng phu nhân của tôi chạy thẳng tới ngoài đời luôn, hơn nữa, cô gái đó nói không chừng là vừa mới chia tay với bạn trai đó, là rất đau lòng, tôi mà đi an ủi tâm hồn bị thương của cô ấy, cô ấy thích phải tôi thì làm sao bây giờ? Âu Tuân, tôi thấy người của cậu thật sự là cực kỳ lãnh khốc vô tình, cô gái đó đáng thương như vậy rồi, cậu tốt bụng đi qua đưa cho người ta một cái khăn tay để lau đi.”
Quách Minh thao thao bất tuyệt, chỉ đổi một cái ánh mắt nhàm chán của Âu Tuân.
Âu Tuân nhìn Quách Minh, cậu ta hướng cậu giơ tay lên làm một cái tư thế cố lên, Âu Tuân thở dài trầm trọng, thật giống như bộ dạng một người đau thương đầy bụng, cậu đi qua đó.
“Bạn học à, bạn không sao chứ?”
Tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái khăn tay, Phong Quang đang vùi đầu rơi nước mắt ngẩng đầu lên.
Tay Âu Tuân duỗi ra cứng đờ.