Cô gái dáng người cao gầy không hiểu vì sao Phong Quang lại bỗng nhiên ủ rũ như vậy, chỉ âm thầm đoán, đây không phải người trong mấy câu lạc bộ cô ta quen biết, mà cô ta đã quên, dù sao cô ta cũng mắc chứng mù mặt nhẹ, còn vì sao lại không nghĩ tới trường hợp bạn cùng lớp, bởi vì cô ta học ngành Kỹ thuật, mà lớp bọn họ chỉ có một mình cô ta là nữ.
Cô gái váy trắng bước đến, thử cười chào một câu, "Đàn em, xin chào..."
"Cô mới là đàn em đó!" Phong Quang ngẩng đầu ưỡn ngực. Đương nhiên, cô vốn không có ngực, "Tôi đã năm tư rồi, trừ phi cô đã tốt nghiệp, nếu không cô còn lâu mới có thể coi tôi là đàn em."
"Xin lỗi... do tôi bị nhầm."
Cô gái váy trắng ngượng ngùng cười, cô ta chỉ thấy Phong Quang có vẻ xinh xắn lanh lợi, so với chiều cao một mét bảy của cô ta, Phong Quang cộng cả giày mới đến một mét sáu quả thật cũng coi như nhỏ bé. Bởi vậy mà cô ta mới gọi cô là đàn em.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nam, "Lâm Quả."
"Tề Giác." Cô gái được gọi là Lâm Quả nhìn về phía người đàn ông đang đi tới, "Đã lâu không gặp."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play