Nói thật ra, sau khi sự hưng phấn ban đầu qua đi, Tố Tố rất là chột dạ.

So với cung nữ đến tuổi xuất cung sẽ không giống nhau, thái giám thường thường cả đời đều sẽ lưu lại trong hoàng cung. Đây cũng là điều đương nhiên, thái giám mất ‘trái ớt nhỏ’ thì trừ bỏ làm thái giám ra, còn có thể làm cái gì nữa? Ở trong cung, thái giám có thể là Đại Tổng quản, có thể thành tâm phúc trước mặt người, thậm chí còn có khả năng quyền khuynh triều dã. Cho nên ở ngoài cung, thì thái giám cũng chỉ là thái giám.

Bị cười nhạo, bị khinh miệt, bị kinh thường ở trong đáy lòng, thái giám cũng chỉ là thái giám mà thôi.

Bình thường, cung nữ giống như Tố Tố ở cùng thái giám đều sẽ luôn lưu lại trong cung, sau này lớn tuổi thì dựa vào tướng công mà sống. Tố Tố lại làm theo cách trái ngược, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa hỏi, liền tự chủ trương mà muốn mang A Thanh xuất cung.

Cho dù tính tình cuả A Thanh tốt như vậy, Tố Tố cũng không đoán được hắn có thể nổi trận lôi đình hay không…Nàng thật sự quá lỗ mãng, hủy hoại tiền đồ cuả hắn mà còn không biết.

Nhưng mà thời điểm đem chuyện này nói cho A Thành, thì A Thanh dường như còn không nhớ rõ bản thân đang bị thương, cao hứng thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên.

“Tố Tố, nàng quả thật rất lợi hại!” 

Hắn bắt lấy tay Tố Tố: “Luận trù nghệ, Tố Tố là thiên hạ vô song.” Khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng.

Tố Tố nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng nghi ngờ có phải hắn không ý thực được chuyện quan trọng nhất không. “Chàng có biết ta đang nói cái gì hay không á…” Nàng nhỏ giọng nói, vẫn là dáng vẻ rất chột dạ: “Ta nói, chúng ta phải xuất cung…”

“Tố Tố…nàng không muốn xuất cung sao?” A Thanh chú ý thấy Tố Tố không thích hợp, tiến đến trước mặt nàng, nghi hoặc nói: “Vậy vì sao còn muốn nói với Hoàng hậu nương nương như vậy chứ?”

“Không phải ta không muốn……” Tố Tố nhìn dáng vẻ không hiểu rõ tình huống của A Thanh, liền thở dài, bất tri bất giả sự chột dạ cũng ít đi vài phần: “Là chàng đó…chàng xuất cung, nhưng….làm sao bây giờ…” Nàng nói rất uyển chuyển.

“À…” A Thanh nghe xong, bỗng hiểu ra, rồi sau đó lại cau mày, sau đó cảm thấy khó khăn tới. Ngay cả Tố Tố thấy hắn như vậy, trái tim lại lần nữa đập mạnh, hắn mở miệng nói: “Quả thật…ta vô dụng như vậy, ở ngoài cung làm thế nào sinh hoạt được đây? Không giống Tố Tố lợi hại như vậy, trù nghệ đệ nhất thiên hạ…Chẳng qua...chẳng qua, Tố Tố, nàng đừng ghét bỏ ta, ta sẽ cố gắng học tốt, cái gì cũng đều nguyện ý làm, khẳng định rất nhanh có thể kiếm ra tiền.”

“Ta không phải nói cái này……” Tố Tố nói, nàng bắt đầu nghi ngờ rằng A Thanh từ nhỏ đã vào cung cho nên không hiểu được thái độ của người bên ngoài với thái giám: “Người bên ngoài…sẽ…ý ta là…ước chừng sẽ…” Tố Tố dừng một chút, nhìn A Thanh trưng ra khuôn mặt nhỏ không rành thế sự, lại nghĩ sớm hay muộn gì hắn cũng biết, đến cùng không thể giấu hắn, cuối cùng nói: “Đứa ngốc, bọn họ sẽ…khinh thường chàng đó…”

A Thanh nghe xong, cúi đầu xuống. Tố Tố tiến đến bên người hắn, còn chưa có kịp nói cái gì, đã bị tay A Thanh bắt lấy tay.

“Tố Tố…” Hắn ngẩng đầu, mặt đầy khổ sở: “Tố Tố, nàng đừng ghét bỏ ta, được không…”

“Ai…?” Tố Tố nhìn hắn, không biết sao bỗng dưng hắn lại nói cái đó.

Thành thân với người bị người khác khinh thường, Tố Tố sẽ rất ủy khuất nhỉ, có ghét bỏ hắn hay không?

Đương nhiên hắn đã sớm biết thái giám sẽ bị người khác khinh thường, vẫn luôn không nói, chính là giả vờ như không biết đến điều này, làm bộ Tố Tố sẽ không ghét bỏ hắn.

Tố Tố đẹp như vậy, trù nghệ cũng tốt, xuất cung nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân thích nàng nhỉ. Còn hắn cái gì cũng không, thậm chí…thậm chí ngay cả ‘nam nhân’ cũng không phải.

A Thanh gắt gao gắt lấy tay Tố Tố, đôi mắt đều đỏ lên: “Tố Tố, nàng đừng ghét bỏ ta, ta nhất định sẽ làm việc cho tốt, nhất định ta sẽ thay đổi tốt hơn…”

Không chờ hắn nói xong, Tố Tố đã ôm chặt hắn, xoay người mang theo hắn cùng nhau nằm ở trên giường, cố ý tránh đi miệng vết thương trên người hắn.

“Đứa ngốc…” Nàng thấp giọng nói, ngẩng cổ lên, dùng đôi môi lấp kín hoàn toàn môi hắn.

Ngày kế tiếp, bọn họ xuất cung. Mười ngày sau, bọn họ đến quê quán của Tố Tố.

Vốn dĩ Tố Tố muốn trước đó cùng A Thanh đi thăm người nhà hắn, có điều A Thanh ngồi ở chỗ kia do dự hồi lâu, biểu tình lộ ra vẻ mặt làm người khác thật đau lòng, cuối cùng vẫn nói: “Hay là thôi…cứ để cho bọn họ nghĩ ta đã chết đi. Chỉ sợ thấy ta, ca tẩu sẽ không vui…” Khiến cho Tố Tố lại càng thương tiếc hắn hơn nữa. 

Quê quán Tố Tố nổi danh là đất lành, phụ thân nàng là đầu bếp nổi danh nhất ở địa phương, tuy trong nhà không nhiều của cải gì, nhưng cũng được xem như là khá giả.

A Thanh nắm chặt tay nải trong tay, đứng trước cửa nhà Tố Tố, thấp thỏm đến nỗi có thể nghe được tiếng tim của chính mình đang đập. Phải làm cái gì bây giờ, hắn không biết làm thế nào để khẩn cầu nhạc phụ nhạc mẫu tiếp nhận một thái giám nghèo hai bàn tay trắng. Nhưng thật ra Tố Tố lại là dáng vẻ yên tâm, lôi kéo hắn đẩy cửa ra.

“Cha, nương, con đã trở về!” Nàng vui sướng nói.

Nhị lão hiển nhiên không nghĩ tới nữ nhi có thể trở lại sớm đến như vậy, thời điểm ra đón mặt đầy vui mừng khôn xiết.

Mà A Thanh nhìn thấy bọn họ, khẩn trương tích lũy mấy ngày nay tức khắc che lấp đầy trời rồi gắng đè nén lại. “Bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu!” Hắn nói theo bản năng, cả người đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, trán chạm đất, hơn phân nửa thân thể là dán trên mặt đất, quả thật như thành kính bái phật vậy.

“…… A Thanh.” 

Tố Tố bất đắc dĩ cười cười, lôi kéo hắn đứng lên, chỉ vào hắn, trên mặt không biết từ đầu mà tràn đầy vẻ tự hào: “Cha, nương, đây là A Thanh, là tướng công của con.” 

“Ai dô, đây là tiểu tử tuấn tú nhà ai.” Mẫu thân Tố Tố cũng cười, rất là ôn hòa, lôi kéo A Thanh ngó trái ngó phải. “Tướng mạo tốt, tình tình tốt. Thật là, nếu tính tình không tốt, sao có thể chịu đựng được tính tình quậy phá của Tố Tố chớ.”

“Nương! Người nói cái gì đó, chỗ nào tính tình quậy phá đâu!”

“Đồ ẻo lả.” Phụ thân Tố Tố lại cau mày, ánh mắt bắt bẻ quét từ trên người hắn quét lui quét tới, phảng phất nhìn cũng không muốn liếc một cái, xoay người rời đi.

Đây là tự dưng có địch ý, cả Tố Tố cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Cha, con khó lắm mới trở về được, người cũng không xem xem con khỏe không à?” Thâý phụ thân thật sự rời đi, Tố Tố ở phía sau ông vui đùa mà hô lên. Đối phương bước chân không hề ngừng, trở về phòng nghỉ.

A Thanh thấy thế, rũ đầu, đứng ở chỗ đó, bả vai gục xuống dưới, toàn bộ thân thể đều muốn thu lại.

“A Thanh, chàng đừng để ý cha, ông ấy chính là tính tình xấu. Có ông ấy ở đây, nương còn ngang nhiên nói tính tình ta không tốt đó thôi?” Tố Tố vuốt lưng hắn an ủi.

Mà thật lâu không tháy nữ nhi, mẫu thân kéo tay nữ nhi qua, nhịn không được hàn huyên hỏi thăm.

Mẫu thân Tố Tố cùng Tố Tố hàn huyên không được bao lâu, bởi vì không lâu sau, mùi cơm liền truyền từ phòng bếp bay đến.

“Đồ quỷ sứ…” Mẫu thân Tố Tố dường như cười lên tiếng: “Không phải còn xụ mặt ra sao, còn chưa tới buổi trưa nữa, mà làm cơm cái gì.”

“Đã lâu không thấy qua trù nghê của cha.” Tố Tố cũng cười, đi về phía phòng bếp.

A Thanh vội đi theo, vào phòng bếp, giúp nhạc phụ rửa rau nhặt rau, đi theo sau nhạc phụ làm sai vặt.

Thẳng cho đến khi đồ ăn để trên bàn, phụ thân Tố Tố vẫn trưng ra khuôn mặt âm u. A Thanh cúi đầu đứng ở một bên. Tuy rằng có Tố Tố lôi kéo, nhưng đừng nói cầm đũa, ngay cả ngồi xuống cũng không dám, tư thế như là hầu hạ Hoàng đế rất khẩn trương.

Mẫu thân Tố Tố thở dài, lôi kéo áo trượng phụ mình, giữ chặt ông lại, nói: “Để cho bọn nhỏ ăn, chúng ta ở đây làm khó cái gì.”

A Thanh vội vàng ngẩng đầu muốn giữ lại, bối rối mà giữ lại. Mẫu thân Tố Tố cũng đã đi xa.

“Được rồi, ông ấy cũng đi rồi, còn không ngồi xuống ăn cơm.”

“Ta, ta không đói bụng.” A Thanh bị Tố Tố lôi kéo, cuối cùng ngồi xuống, tư thế quy quy củ củ: “Ta gắp đồ ăn cho nàng, nàng ăn đi, ta một chút cũng không đói bụng.” Nói xong, hắn cầm đôi đũa gắp, đem thức ăn đặt vào trong chén Tố Tố, mà bản thân lại nửa điểm cũng không đụng.

Nhưng rốt cuộc mới vừa trải qua quãng đường xóc nảy, còn chỉ lo chiếu cố Tố Tố, còn bản thân lại ăn không được nhiều lắm. Mùi đồ ăn trong không khí lan tỏa khiến bụng không khống chế được mà âm thầm kêu lêu.

“Được rồi, được rồi, ăn cơm.” Tố Tố đem đôi đũa nhét vào trong tay hắn, ra lệnh nói. Nàng đã nói đến vậy, hắn cho tới tận bây giờ không có dám không nghe đạo lý.

Bên kia, mẫu thân cùng phụ thân Tố Tố ngồi đối diện nhau.

“Sao nào, khuê nữ ruột thịt bỗng nhiên mang về dã tiểu tử, cho nên không vui sao?” Mẫu thân Tố Tố cười.

“Đầu óc của tiểu nha đầu không thông minh, đôi mắt cũng không tốt.” Phụ thân Tố Tố nói, dáng vẻ rất bất mãn.

“Ai da, cứ cho là không phải hắn, vậy ông xem ai mới có thể xứng đôi với khuê nữ bảo bối của ông á.” Mẫu thân Tố Tố không nhịn được cười: “Con cháu đều có phúc con cháu, ông xem dáng vẻ hài tử kia đi, đời này cũng không leo lên trên đầu Tố Tố được.”

“Huống hồ hắn vẫn là……”

“Được rồi, cùng Tố Tố trở về, sao lại không biết hắn làm gì chứ.” Mẫu thân Tố Tố cười đánh gãy lời ông: “Nếu Tố Tố nguyện ý, thì cứ tùy nàng thôi. Hài tử kia cũng là người số khổ.”

“Bà đây là đồng ý cho khuê nữ gả ra ngoài?”

“Đồng ý chỗ nào ớ.” Mẫu thân Tố Tố nói: “Nam nhân ấy, sáng sủa sẽ không đối tốt với nữ nhân được, còn muốn quản nổi nhà. Qua chút thời gian rồi xem thử coi sao.”

Thời điểm ở trong cung, A Thanh chẳng qua là trợ thủ cho Ngự Thiện phòng, làm chút việc vặt vãnh hoặc việc nặng nhọc. Muốn nói hắn xuất cung có thể làm gì, thì chuyện có thể làm đúng là không nhiều lắm. Cuối cùng hưởng chút hơi trù nghệ của Tố Tố, hắn quyết định học nấu ăn.

Tựa như hứa hẹn trước kia vậy, A Thanh nỗ lực đến không thể tưởng tượng. Một ngày mười hai canh giờ, dường như mỗi một giây mỗi khắc hắn đều cân nhắc học trù nghệ. Trừ bỏ lúc bị Tố Tố sai bảo, bị Tố Tố ra lệnh đi ngủ, thì cơ hồ hắn sẽ không rời khỏi phòng bếp.

Không lâu sau đó, A Thanh ở trong phòng bếp nghiên cứu, sẽ lơ đãng gặp được, thật sự chỉ là lơ đãng, thấy phụ thân Tố Tố có đến chỉ điểm dù có chút không kiên nhẫn cho lắm.

Đối với việc này, Tố Tô nâng gương mặt xem diễn vậy mà cười ra tiếng, nói: “Cha, người đây là đang diễn thoại bản võ hiệp sao?”

Rồi không lâu sau đó, rất nhiều người đều biết tới trong nhà Tố Tố có một nam tử có trù nghệ rất tốt, hơn phân nửa ngoài trừ Tố Tố thì phụ thân Tố Tố lại có thêm một người kế thừa.

Về việc này phụ thân Tố Tố tức giận tận trời: “Đánh rắm!”

Lại sau đó nữa, A Thanh cùng Tố Tố hai người cùng làm trợ thủ cho phụ thân nàng.

Lại lại sau đó nữa, toàn bộ trên đường chiêng trống vang trời, ai cũng đều biết nữ nhi đệ nhất ddầu bếp gả cho tiểu hài tử mặt mày thanh tú vạn phàn hiền lanh, chắc là tốt cả đời với Đại tiểu thư.

Sau khi tiếng nhạc cổ dừng lại, A Thanh đỏ mặt, xốc khăn voan Tố Tố lên, hốc mắt đỏ lên.

“Làm gì đó, cũng không phải lần đầu tiên thành thân, sao mỗi lần đều như vậy thế?” Nàng chỉ cho là khi đó còn ở trong cung, lại là thời điểm lần đầu tiên thành thân. Đang nói chuyện, phảng phất cảm thấy lỗ tai còn đỏ hơn đôi mắt đang đỏ của A Thanh vô cùng đáng yêu, Tố Tố không nhịn được, thành thạo lột quần áo hắn.

“Công công, phải hầu hạ cho tốt nha.”

A Thanh ngay cả đôi mắt cũng không dám ngước lên nhìn.

********* HOÀN TOÀN VĂN*********

Lời chân thành của editor: Cám ơn các độc giả đã dành thời gian đọc bộ truyện ngắn này của Cảnh. Đây là câu chuyện tuy ngắn nhưng sâu sắc cho tình cảm nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lại khắc sâu trong tâm. Cảnh hy vọng mỗi một người trong chúng ta sẽ tìm được một người để yêu và được yêu như vậy, nhẹ nhàng nhưng say đắm. Một ánh mắt một vạn năm. ≖‿≖

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play