Xả giận đủ rồi, quản sự ném cành đi, rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
A Thanh quỳ rạp trên mặt đất, đợi trong chốc lát, mới cảm thấy mình có sức lực để đứng lên. Sau đó sờ một cái, không ít máu, hẳn là do cành cây gây nên.
A Thanh chịu đựng đau đớn mặc quần vào, miễn cưỡng đứng dậy, cũng không dám xin nghỉ --- sợ Tố Tố biết được --- lại nghỉ một chút, hít sâu một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vốn dĩ đã đau, mỗi bước đi lại càng đau, vừa động là tê rần, như ngồi ở trên cái đệm có châm vậy. A Thanh chậm rãi đi ra ngoài, bộ dạng giả vờ như không có việc gì, chạy về phía phòng bếp, tiếp tục giúp Tố Tố rửa chén.
Quản sự vốn không thường xuất hiện ở phòng bếp, hiện giờ ước chừng phát giận ở trên người hắn đủ rồi, nên không trở lại nói gì đó nữa.
Sắp đến thời gian chuẩn bị cơm trưa, Tố Tố lại tới phòng bếp. A Thanh thăm dò quay đầu nhìn Tố Tố, cười với nàng.
Tố Tố nhìn thấy hắn, lại bỗng nhiên nhíu mày lại, đi nhanh vài bước chạy tới bên người hắn: “Chàng làm sao vậy?”
Nàng đưa tay đặt ở trên mặt A Thanh, sờ sờ: “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
“Không sao, có chút lạnh.” A Thanh vội đáp, hối hận không vào chỗ lò nhiệt độ cao ở phòng bếp hơ cho mặt mình đỏ lên một chút.
“Làm gì có chuyện lạnh đến nỗi trắng bệch vậy.” Tố Tố vẫn lo lắng như cũ, lôi kéo tay hắn, để cho hắn tìm chỗ ngồi: “Mau ngồi xuống, có phải bị bệnh hay không?”
Giờ này khắc này, A Thanh thật sự không muốn làm nhất chính là ngồi xuống. Chỉ là Tố Tố bảo hắn ngồi xuống. Nàng quan tâm hắn như vậy, hắn không nghĩ từ chối dù chỉ một chút. Vì thế, A Thanh mấp máy môi, lấy đủ sự chuẩn bị, ngồi xuống. Tấm ván gỗ ngang cứng đè lên chỗ vết thương sưng đỏ chảy máu, đau đến nỗi chân hắn nhịn không được mà run nhè nhẹ.
“Thật sự không có việc gì.” A Thanh bày ra gương mặt tươi cười an ủi nàng: “Ta không cảm thấy có chỗ nào không khỏe cả, có thể bởi vì trời lạnh thôi. Ta giúp nàng nấu cơm nhé.”
Tố Tố nghi ngờ nhìn hắn, chung quy vẫn nhịn không được, liên tiếp đuổi hắn: “Ta mặc kệ, chàng trở về đi, chuyện của chàng thì để ta làm giúp chàng.” Dù sao quản sự rất ít khi tới, chỉ cần có thể làm xong chuyện của mình cần làm là xong, ngẫu nhiên năn nỉ chút, những người khác cũng sẽ không nói gì hết.
Nếu thành thành thật thật trở về, A Thanh sợ Tố Tố cảm thấy không đúng, muốn nhìn hắn kiểm tra, nên vội vàng chối từ. Tố Tố lại không thuận theo, dứt khoát dùng miệng lưỡi ra lệnh, nói: “Chàng trở về đi!”
Tố Tố đã nói đến như vậy, nếu A Thanh không nghe nàng, vậy thì không phải A Thanh rồi. A Thanh đành phải gật đầu đồng ý, trở về căn phòng nhỏ của bọn họ.
Cả thế gian, chính là cả thế gian này A Thanh thích nhất là chỗ này, căn phòng nhỏ của hắn và Tố Tố. Tuy rằng phải nói đúng chính xác là đơn sơ, nhưng hắn chỉ cần xa xa nhìn thôi đã cảm thấy cao hứng.
Khi còn nhỏ, A Thanh ở trong nhà, nhà ở so với chỗ này lớn hơn, đẹp hơn cả, vậy mà hắn một chút cũng chưa từng có cảm giác cao hứng. Ca ca không muốn quản hắn, tẩu tẩu thì lườm liếc hắn, cho nên hắn liều mạng nỗ lực làm rất nhiều chuyện, lại vẫn cảm thấy bản thân là dư thừa như trước.
Còn chưa có được mười tuổi, hắn đã bị tẩu tẩu đưa đến bên ngoài cửa cung, cùng với rất nhiều hài tử khác đứng thành một hàng dài, nói là phải đi vào cung hưởng phúc. Hắn không biết hưởng phúc là như thế nào, nhưng nếu có thể không hề bị người ghét bỏ, không hề dư thừa, hắn liền rất cao hứng.
Sau đó, hắn đi theo các đại nhân vào cung, nghe lời mấy ngày không uống nước, rồi bị mang vào một căn phòng đầy mùi máu tươi, nằm ở trên giường ván gỗ cứng ngắc.
Một đao đau kia, cả đời hắn đều không thể quên được.
Yết hầu hắn cơ hồ kêu phá lên, khóc đến thở không nổi.
Tiếp theo, hắn cùng gặp rất nhiều nam hài khác --- hoặc nói đã không xem như là nam hài---cùng nhau, nằm ở mỗi góc trong phòng. Mỗi ngày đều có người mang dược tới, cho chút đồ ăn, cho chút nước. Nhưng không cho nhiều lắm, hắn luôn ăn không đủ no, đói đến bụng thầm thì kêu, đau đến mức không được rên rỉ, ngẫu nhiên vẫn muốn khóc lớn.
Mãi về sau, hắn gặp được Tố Tố!
Khi đó, nàng cũng chỉ là tiểu cung nữ mới vừa tiến cung, gương mặt nho nhỏ nhăn lại, tò mò mà quay đâù nhìn quanh. Hiện tại nhớ lại, các đại nhân khẳng định không cho các nàng tới nơi này, nhưng nàng lại tới. Tính cách của nàng chính là như vậy, không có thời điểm nào mà yên ổn cả.
Tiếp mãi sau, đây là trời cao thấy hắn đáng thương, cho nên muốn bồi thường cho hắn nhỉ?
Tiểu cô nương búi tóc nhỏ này gan lớn kinh người, đi trộm mang thật nhiều nước, ném đồ ăn vào trong cung, từng bước từng bước mà đút cho bọn họ ăn no. Thấy hắn khóc đặc biệt đáng thương, nàng còn dùng tay nho nhỏ đi sờ tóc hắn, âm thanh mang tính con nít an ủi hắn: “Đau đau bay đi, đau đau bay đi---phù phù, phù phù, không đau nữa, không đau nữa…” Nàng căn bản không biết hắn đau ở chỗ nào, lại thổi khí toàn thân hắn, thổi như trúng rồi mà nghiêm túc như vậy, giống như thật sự đem đau đớn của hắn đều thổi bay hết đi vậy.
Một ánh mắt một vạn năm.
A Thanh ghé vào trên gường căn phòng nhỏ, nghĩ nghĩ, nhịn không được cười lên tiếng. Thật giống như hiện giờ Tố Tố cũng đang sờ tóc của hắn, bỗng nhiên hắn cảm thất chỗ bị thương cũng không có đau quá.
Hắn nhắm mắt lại, nghĩ về Tố Tố, không biết từ lúc nào đã ngủ mất.
Thời điểm tỉnh lại, Tố Tố đang ngồi ở mép giường nhìn hắn. Hắn biết, thời gian bận việc cơm trưa đã qua.
“Sắc mặt có tốt hơn chút rồi.” Nàng duỗi tay sờ sờ mặt hắn, cẩn thận mà đoan trang: “Có phải mệt không? Buổi tối không nghỉ ngơi tốt ư?” Nói xong, nàng dừng một chút, có chút ngượng ngùng, lại nói: “Có phải ta lại đoạt chăn của chàng hay không?”
“Không có.” A Thanh bò dậy---đau đến cứng người một chút---đứng dậy, vươn cánh tay ra ôm Tố Tố: “Tố Tố, ta có thể gặp được nàng, thật sự là quá tốt rồi. Ông trời đối với ta có ân.”
“Làm gì á, bỗng nhiên nói như vậy.” Tố Tố nghe, có chút ngượng ngùng, rồi lại ngẩng đầu lên nói: “Còn không phải sao, lấy ta, chính là phúc phận của chàng.”
“Là phúc phận của ta.” A Thanh thẹn thùng cười, tâm tư nhỏ muốn lấy môi chạm nhẹ vào mặt Tố Tố. Hắn rất ít khi chủ động như vậy, huyết sắc trên mặt mới một chút đã hoàn toàn trở lại.
Thấy hắn rất ít khi tự chủ động như vậy, Tố Tố nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của hắn, tim đạp thình thịch. Bỗng nhiên nàng ôm eo A Thanh, lập tức đem hắn đè xuống giường.
“A---” A Thanh đột nhiên không kịp phòng bị, chỗ bị thượng đột ngột đụng vào trên giường, rốt cuộc nhìn không được kêu lên tiếng. Hắn vốn không phải là hài tử kiên cường, chỉ là vẫn luôn miễn cưỡng chính mình, không muốn làm Tố Tố lo lắng hoặc là áy náy.
“Chàng làm sao vậy?” Nghe được hắn kêu thảm vậy, Tố Tố kinh hãi đột nhiên nhảy dựng lên, vôij xoay người lại, ôm hắn xem xét.
“Không có việc gì, không có việc gì.” A Thanh lập tức dùng sức cười nói: “Bị dọa thôi do bỗng nhiên Tố Tố lại gần ta như vậy.”
Tố Tố cũng mặc kệ hắn nói cái gì, trực tiếp động thủ bắt đầu cởi quần áo của hắn. A Thanh vội làm ra bộ dáng rất thẹn thùng, lôi kéo tay nàng, lại chỉ như châu chấu đá xe, vẫn như cũ nửa phần cũng không ngăn được việc nàng lột một phát sạch sẽ.
Chưa khi nào hắn có thể ngăn được Tố Tố cả.
Tố Tố đem hắn ấn lên trên giường, nhìn chỗ bị thương phía sau hắn, đôi mắt hơi hơi trợn to, tiếp đó hòa khi trên mặt xưa nay chưa bao giờ lạnh băng như vậy.
Nàng nhìn chằm chằm chỗ hắn bị thương, nhìn một hồi lâu. A Thanh vẫn luôn giải thích linh tinh vô nghĩa là “không đau” gì, nàng lại giống như nửa câu cũng chưa nghe lọt lỗ tai.
“Sao lại thế này.” Im lặng một hồi, nàng hỏi: “Quản sự đánh?”
“Phải, là ta làm không tốt chuyện.” A Thanh ngẩng đầu, lôi kéo tay áo Tố Tố lắc qua lắc lại: “Tố Tố, thật sự một chút cũng không đau, nàng coi như ta bị té ngã một cái đi.”
Tố Tố trầm mặc trong chốc lát, sờ sờ đầu của hắn, xoay người đi lấy dược: “Chàng làm không tốt chuyện? Dáng vẻ chàng ngoan ngoãn kia, nào có làm không tốt chuyện. CHàng nói xem chàng làm không tốt chuyện gì?”
“Ta…ta làm đổ đồ ăn.”
“Nhưng ta chưa từng nghe qua.”
“Là thật đấy…đổ ít thôi, nên nàng mới không biết.”
Tố Tố không nói gì, đi lấy dược về, ngồi ở mép giường, vô cùng kiên nhẫn nhẹ nhàng đem thuốc mỡ bôi lên trên miệng vết thương của hắn. A Thanh nằm sấp, đem đầu vùi vào trong khuỷu tay, lỗ tai đều đỏ đỏ.
Thoa dược xong rồi, Tố Tố dặn dò nói: “Chàng ngủ một lát cho khỏe đi.” Nói xong liền xoay người đi ra cửa. Mỗi người ngầm nghị luận A Thanh so với cún con còn ngoan hơn, so với con thỏ còn dụng tâm cẩn thận hơn. Hài tử như vậy, có thể làm ra chuyện gì mà để người ta đánh thành như vậy chứ.
Nàng nhất định phải tìm quản sự hỏi rõ ràng một chút mới được.
Tố Tố không nghĩ tới, nàng còn chưa có tìm được quản sự thì quản sự đã tìm được nàng trước rồi.
“Tố Tố, ai da, Tố Tố, ngươi đã ở đâu thế, đang tìm ngươi đấy!” Quản sự vừa thấy nàng, tươi cười đầy mặt, bước nhanh đi tới.
Tố Tố chưa thấy qua dáng vẻ này của quản sự, ai cũng biết từ trước tới nay hắn đều bắt nạt kẻ yếu, hướng về phía trên khúm núm nịnh bợ, ở phía dưới thì lạnh lùng trừng mắt, chưa lúc nào thấy vẻ mặt ôn hòa đối với nàng như vậy chứ.
“Tố Tố, mau tới đây, ai da, đây chính là chuyện tốt lành mà, là phúc phận cỡ nào, Hoàng hậu nương nương muốn gặp người đấy.”
Địa phương mà nơi Tố Tố sinh ra, thịnh hành một loại “đậu hủ” được làm từ trứng gà, so với đậu hủ thì non mịn hơn rất nhiều, từ quan gia cho tới bá tánh, đều vô cùng hoan nghênh. Từ nhỏ Tố Tố đã thích nấu nướng, cho nên sớm đã biết làm món này.
“Muốn đem đậu hủ đổi thành trứng gà.” Nghe được lời như vậy, nàng liền theo bản năng nghĩ tới cách làm ở quê nhà, nói không chừng còn có thể ghi điểm ở trước mặt Thánh thượng còn có tiền nữa.
Nhưng mà quản sự lại không biết món này, chỉ cho là Tố Tố không có nghe lời, đem A Thanh truyền lời sai đánh một trận.
Thực đơn của Hoàng hậu và Hoàng đế đều giống nhau, cũng có đậu hủ. Tuy nói bị quản sự đem bỏ ra, dù rất giống đậu hủ trứng gà nhưng vẫn bị coi như là đậu hủ, nên đưa đến trên bàn cuả Hoàng hậu. Lần đầu được ăn món đậu hủ non mịn như thế, Hoàng hậu rất thích còn phá lệ tự mình gọi nữ đầu bếp tới gặp.
Dường như muốn tự mình làm cho Thánh thượng, Hoàng hậu tinh tế hỏi Tố Tố cách làm. Có lẽ có khả năng gành được sự chú ý của Thánh thượng, tâm tình của Hoàng hậu rất tốt nên hỏi Tố Tố muốn được thưởng cái gì.
Muốn được thưởng cái gì đây?
Tố Tố quỳ xuống, cầu nói: “Chỉ cầu nương nương có thể để cho Tố Tố cùng tướng công cùng nhau xuất cung.”
Triều đại này, cung nữ có không ít tiền, của hồi môn tích góp dày nặng một chút, tới tuổi xuất cung rồi, nhan sắc vẫn còn trẻ lại từng hầu hạ người trong cung, thành thân cũng rất dễ dàng. Cho nên, chỉ nghe nói có phạm sai lầm mới bị đuổi xuất cung, còn chưa từng nghe nói qua có người tự mình chủ động yêu cầu xuất cung.
Huống chi……
“Tướng công?” Hoàng Hậu nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ là…thái giám?” Trong cung này trừ bỏ Hoàng thượng ra, làm gì có ‘nam nhân’ nào khác.
Tố Tố gật đầu.
Hoàng hậu nhìn Tố Tố, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hay cho một tiểu nha đầu huệ chất lan tâm[1] lại trọng tình trọng nghĩa, bổn cung vô cùng thích. Chỉ là, ở trong cung không có gì tốt sao? Sao lại muốn xuất cung vậy?”
[1]: dùng khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan.
Tố Tố nhìn Hoàng hậu mặt đầy vui mừng, lại nghĩ tới thân thể thon gầy lại chồng chất vết thương của A Thanh, trong lúc nhất thời không biết xúc động dâng lên, cúi đầu nói: “Tướng công của Tố Tố ngu đốt, mà Tố Tố cũng không thông minh lắm, ở lại trong cung chỉ sợ phạm phải lỗi sai. Hôm nay vừa vặn tướng công mới bị đánh…”
Hoàng hậu nghe xong, thừa dịp tâm tình phấn chấn, hỏi rõ ngọn nguồn, lập tức quở trách quản sự, phạt hắn bổng lộc, quản sự sợ tới mức quỳ trên mặt đất, không thể không nhận sai.
Kỳ thật, dưới góc độ người khác mà nhìn thì quản sự nào có sai chỗ nào, có nề nếp chấp hành quy củ là chức trách của hắn. Trứng gà này làm đậu hủ bưng lên, nếu Thánh thượng thích thì đó là tạo hóa, nhưng nếu như không thích thì bị phạt còn không phải là hắn sao.
Nhưng Hoàng hậu nào sẽ quản đến chuyện đó chứ? Chủ trì công đạo, nàng liền nói với Tố Tố: “Ta đây làm chủ, cho ngươi cùng tướng công ngươi rời cung thôi. Người đâu, đi lấy cho nàng ít tiền bạc tới đây.”
Tố Tố lãnh thưởng, rời khỏi cửa. Cũng mặc kệ quản sự rống giận, nàng cúi đầu, tâm đã sớm bay đến trên người A Thanh rồi.
Cách ngày tiếp theo, nàng thu dọn số lượng đồ không nhiều lắm, mang theo A Thanh xuất cung.