Thời điểm A Thanh tỉnh lại thì cách thời gian bắt đầu làm việc còn sớm.

Mọi người thỉnh thoảng sẽ có kiểu thức dậy như thế này, nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện thời gian vẫn còn sớm, lại còn có thể có cảm giác lật người đi ngủ tiếp. Đây là lúc mà mọi người thấy hạnh phúc nhất.

Vốn dĩ A Thanh cũng đang có cảm giác muốn ngủ tiếp, mà ngay lúc đang tính ngủ lại, hắn nhìn thoáng qua Tố Tố trong lòng mình. Vừa nhìn thì hắn liền không dời mắt đi được.

A Thanh cũng không biết tại vì sao. Mọi người đều nói, mặc kệ các cô nương đẹp hay xấu, càng sống chung càng không thú vị, càng nhìn càng thấy bình thường. Nhưng A Thanh lại cảm thấy có thể ở cùng một chỗ với Tố Tố, chính là càng lâu càng thích, càng nhìn càng đẹp.

A Thanh còn nhớ rất rõ ràng, trước đây ngay thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tố Tố, hắn vốn dĩ không chú ý gì tới cô nương này, cảm thấy nàng lớn lên so với những người xung quanh không có gì khác biệt cả. Chỉ là hiện tại, A Thanh cảm thấy Tố Tố ở Ngự Thiện phong, hay cả trong cung này, thậm chí cả thế gian này chính là cô nương đẹp nhất. A Thanh đã từng nhìn thấy qua vị Quý Phi nương nương từng được Hoàng thượng sủng ái kia, trong đáy lòng lại cảm thấy nàng ta lớn lên so với Tố Tố vẫn thua xa.

Cho nên A Thanh cứ nhìn Tố Tố như vậy, nhẹ nhàng sờ tóc nàng, sờ sờ mặt nàng, cảm thấy so với việc ăn đường còn ngọt ngào hơn. Hắn cứ say mê nhìn như vậy, một chút lơ đãng thì đã đến thời gian cần phải thức dậy.

Gà trống gáy lên, Tố Tố đã bị đánh thức, mơ mơ hồ hồ mở to mắt, đối diện chính là con ngươi sáng rực rỡ của A Thanh.

“Sao lại dậy sớm như vậy?” Thấy A Thanh tỉnh táo như vậy, hiển nhiên không phải mới vừa tỉnh, Tố Tố còn đang buồn ngủ mông lung hỏi. Một bên hỏi, một bên nàng đem đầu của mình hướng chôn vào trong lòng ngực A Thanh, lười biếng ôm eo A Thanh mà lại sát gần hơn.

A Thanh liền cười, cảm thấy Tố Tố như con mèo nhỏ ở trước cửa của Ngự Thiện phòng đang bày tỏ yêu thích nũng nịu.

Không giống nhau chính là Tố Tố so với nó đáng yêu hơn nhiều cơ.

“Ta nửa đêm đã tỉnh, cho nên không ngủ tiếp.” Một bên A Thanh vừa đáp, vừa ôm Tố Tố, dùng chăn đắp cho nàng, sau đó ôm nàng cùng mình ngồi dậy.

Tố Tố vẫn chưa tỉnh táo, trời lạnh thì càng khó tỉnh ngủ hơn, cứ vùi trong lòng ngực A Thanh không muốn nhúc nhích. A Thanh liền lấy quần áo nàng đem lại đây, ở trong chăn vẫn còn hơi ấm, sau đó vừa để chăn bọc nàng cho kỹ, vừa giúp nàng mặc y phục.

Chờ giúp Tố Tố mặc y phục xong rồi, sống lưng của A Thanh sớm đã bị gió lạnh thổi vào trở nên lạnh lẽo. Hắn cũng không để bụng, giúp Tố Tố xong xuôi, liền hai ba bước mặc y phục của mình, sau đó đi ra ngoài mang nước ấm trở về, lấy khăn lau mặt cho Tố Tố. Chờ sau khi rửa mặt xong thì Tố Tố cũng coi như đã tỉnh táo trở lại.

Xoa xoa đôi mắt, Tố Tố thấy A Thanh đang cúi đầu vắt khăn, cách khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng rất gần, nhịn không được mà ngẩng đầu lên hôn hắn một cái.

Môi chạm vào môi, A Thanh ngây ra một chút, sau đó đỏ mặt.

Lẽ ra, A Thanh đã sống cùng Tố Tố cũng hai năm rồi, những chuyện như vậy đương nhiên cũng đã sớm làm đến nỗi không đếm được bao nhiêu lần. Nhưng mà không biết vì cái gì, A Thanh vẫn luôn thẹn thùng như tiểu nam hài ngay cả tay của cô nương cũng chưa từng được sờ qua vậy, mỗi lần bị Tố Tố đè lên giường tùy tiện hôn hôn sờ sờ nơi nào, thì xấu hổ đến mức cả người đều đỏ cả lên.

Tố Tố đối với phản ứng A Thanh đã quen nên không trách, lập tức tính lại hôn hắn hai cái, còn ôn nhu gặm gặm bờ môi của hắn, sau đó mới xuống giường, chuẩn bị bắt đầu làm việc. Mà A Thanh đứng sững tại chỗ, nửa ngày cũng chưa tỉnh lại.

Chờ Tố Tố tới Ngự Thiện phòng rồi, qua một hồi lâu A Thanh mới đuổi theo tới nơi. Tố Tố nhìn hắn, bỡn cợt mà cười cười, nhân lúc không ai chú ý lén lút hướng về phía hắn chu chu môi, làm ra ý tứ hôn môi, A Thanh lại đỏ mặt.

Biết Tố Tố nàng cố ý trêu chọc, A Thanh giả vờ làm ra vẻ tức giận, quay đầu không để ý tới nàng. Tố Tố cũng cười quay đầu đi.

Vậy mà mới vài ba cái nỗ lực, A Thanh đã nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, nhìn đến sườn mặt Tố Tố.

“Mới sáng sớm ra, đã quấn quýt cái gì!” Vừa lơ đãng, A Thanh đã bị quản sự dùng cái muỗng đánh lên đầu. “Làm việc!”

“Vâng!” A Thanh vội đáp, cong eo hướng quản sự hành lễ, rồi lập tức cúi đầu đi làm việc.

Tuổi quản sự đã lớn, cho nên không thích khói dầu trong phòng bếp nên chỉ ngừng ở cửa, không muốn đi vào. Vì vậy ông lại nhấc chân đá đá A Thanh, nói: “Ngươi đi nói với Tố Tố, hôm nay Thánh thượng không muốn ăn đậu hủ, muốn toàn bộ đậu hủ đều đổi thành làm trứng gà.”

“Vâng!” A Thanh lại hướng quản sự cung cong eo, rồi đứng thẳng lên đi tìm Tố Tố.

“Tố Tố, Thánh thượng nói hôm nay đồ ăn đậu hủ đều đổi thành làm trứng gà hết, nghe rõ không?” Bốn phía tiếng xào rau rất lớn, A Thanh phải lớn tiếng nói.

“Nghe rõ.” Tố Tố đáp: “Đổi thành trứng gà hở.”

A Thanh còn muốn nói chuyện với Tố Tố, nhưng bị đại nương Ngự Thiện phòng kêu đi giúp, có việc muốn hắn làm.

A Thanh đành đi làm việc của mình. Vừa làm vừa thường thường nhìn lén Tố Tố.

A Thanh cho rằng hôm nay so với mọi ngày sẽ không có gì khác nhau, lại không đoán được rằng vừa qua chút thời gian ăn sáng xong, quản sự mặt đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét đi đến.

Tuy rằng thường ngày tính tình của quản sự rất tệ, nhưng A Thanh vẫn chưa từng thấy qua sắc mặt ông kém như lúc bây giờ vậy.

Nổi giận đùng đùng bước vào cửa, quản sự trái phải nhìn nhìn, liền hỏi A Thanh: “Tố Tố đâu?”

Nghe được ngữ khí của quản sự không tốt, A Thanh giật cả mình, như thể bản thân mình gây ra họa nên sợ hãi, vội chạy đến trước mặt quản sự, có ý hỏi: “Sao ngài lại tức giận chuyện gì…”

“Ta hỏi ngươi là Tố Tố đâu!” Quản sự gầm nhẹ. Thấy bốn phía mọi người đều nhìn về phía mình, quản sự cắn răng nhẫn nhịn, kéo cánh tay A Thanh, đem hắn kéo ra bên ngoài căn phòng nhỏ không có ai.

“Tố Tố đâu?” Vào phòng nhỏ, quản sự lại hỏi lần nữa.

“Nàng….nàng làm xong việc rồi, cho nên ta để nàng trở về nghỉ ngơi, nàng rửa dọn xong là ta tới thay, nàng không có lười biếng.” A Thanh cố ý mà đáp lại. Ngày thường, nếu không có việc gì, tất cả mọi người đều trở về chỗ mình. Dù sao ở cũng rất gần, tùy thời có thể quay lại, cho nên tuy rằng xem như có lười nhác, cũng không tính là chuyện gì to tát. “Ngài kêu nàng có chuyện gì, có thể nói với tiểu nhân biết trước được hay không…”

Vì A Thanh là tướng công của Tố Tố, quản sự chần chờ một chút, chuyng quy áp không được suy nghĩ sợ hãi trong lòng, đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tiểu nha đầu này, thật sự là chán sống mà! Ta bảo ngươi nói với nàng cái gì rồi, đậu hủ đổi thành trứng gà, chuyện đơn giản như vậy, nàng còn làm không tốt?”

A Thanh vừa nghe cũng giật mình một cái, đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Một kẻ hèn làm tiểu phòng bếp ở Ngự Thiện phòng dám không chấp hành mệnh lệnh do chính Thánh thượng tự mình nói, chính là đại bất kính. Nếu như để người biết, đừng nói là Tố Tố, toàn bộ Ngự Thiện phòng đều thoát không khỏi liên lụy, mà Tố Tố càng không biết phải gặp kết cục như thế nào nữa.

“Chuyện không liên quan tới Tố Tố!” Không hề nghĩ ngợi gì, hai đầu gối A Thanh khụy xuống, ‘đông’ một tiếng liền quỳ ngay ở trước mặt quản sự. “Là tiểu nhân, là tiểu nhân quên nói với nàng.”

“Cái gì?” Quản sự vừa nghe, càng tức giận hơn, nhấc chân lên đá vào trên ngực, một cước thôi đã đá thân hình thon gầy của hắn trực tiếp từ cạnh cửa văng ra góc tường xa nhất.

Ngực A Thanh bị đá đến phát đau, lại một khắc cũng không dám trì hoãn, vừa ho khan vừa quỳ bò đến bên chân của quản sự, sợ ông không phát hết giận trên người mình, sẽ lại liên lụy đến trên người Tố Tố.

“Tiểu tử ngươi hay quá mà! Ta đem chuyện quan trọng giao cho ngươi như vậy, chính là vì thấy ngươi làm việc ổn thỏa. Không nghĩ tới ngươi ngay cả chuyện lớn như vậy mà cũng có thể quên!” Quản sự tức giận đến cả ngón tay phát run, chỉ vào A Thanh mắng to.

A Thanh cúi đầu, trong lòng rất sợ hãi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn suy đoán rằng bản thân không phải bị đánh chết ở Ngự Thiện phòng thì cũng phải bị Thánh thượng hạ lệnh đánh chết ở bên ngoài.

Hắn vốn rất sợ đau, cũng rất sợ chết. Chỉ là bây giờ, thật sự đã sắp chết đến nơi, hắn lại không nhớ rõ đau với chết gì, mà trong đầu chỉ toàn là Tố Tố.

Nếu như hắn chết thì Tố Tố phải làm sao bây giờ?

Hắn nhận tội thay Tố Tố, nếu mà Tố Tố biết có thể day dứt trong lòng hay không?

Hắn không muốn khiến Tố Tố day dứt trong lòng, hắn chỉ muốn nàng sống thật tốt.

Chính là…sau khi hắn chết, nàng sẽ ở bên một người khác nhỉ…

Có tiểu thái giám gọi là A Nhan ở trong Ngự Thiện phòng, có vẻ như rất thích Tố Tố, còn từng nói với hắn là hoa cắm cứt trâu.

Sau khi hắn chết, Tố Tố và A Nhan sẽ ở bên nhau sao?

…Ở bên nhau với ai đều được, chỉ cần nàng đừng nghĩ không thông, sống cho thật tốt, thì như thế nào cũng được.

Đôi mắt A Thanh bỗng đỏ lên.

A Thanh cho rằng, như bản thân mình là nô tài phạm vào chuyện lớn vậy, nhất định sẽ bị đánh chết ở nơi nào đó. Nhưng mà hắn thế nào cũng chưa nghĩ rằng, quản sự thật sự đã tức giận ngập trời, lại không có tuyên bố xung quanh. Hắn muốn phạt mình, lại không có mời hình trượng, mà là muốn A Thanh đi ra ngoài bẻ mấy cành nhỏ ở cây thụ mang về.

A Thanh làm theo. Sau khi trở về, liền nghe theo lệnh đem quần cởi xuống.

Trước nay bị phạt đều phải cởi quần. A Thanh nằm người xuống, sát vào trên mặt đất lạnh như băng, cả người gầy gò, thoạt nhìn rất đáng thương.

A Thanh nhắm hai mắt, chờ bị phạt, lại không biết vì cái gì mà quản sự không có trực tiếp đánh chết mình.

Chẳng lẽ thật sự khó chịu cho nên muốn đánh mình cho nguôi cơn giận rồi lại nói?

Không đợi A Thanh suy nghĩ miên man xong, cành cây mang theo tiếng gió không chút lưu tình nào đánh lên trên thân mình gầy gò của A Thanh. Một cành lực đánh đã đáng sợ, quản sự lại đem ba cành gộp lại rồi dùng.

A Thanh nhịn không được, mới một chút đã đau đến mức kêu ra một tiếng, rồi sau đó bởi vì đau không chịu nổi, không nhịn được mà nhẹ giọng rên rỉ, mông bị ăn đánh vì đau đớn quá mà không ngừng phát run.

A Thanh mới mười bảy tuổi, vẫn còn là một hài tử.

“Câm miệng.” Quản sự quát lớn hắn. 

“Còn dám ồn ào, thì đem ngươi kéo đi ra ngoài đánh chết!” Vừa nói, ông vừa dùng chân dùng sức dẫm lên trên cái mông trần trụi có ba vết quất của A Thanh, sau đó ở trên eo A Thanh cọ cọ đế giày dính máu lên. 

“Tính ra tiểu tử ngươi vận khí cũng tốt! Trên đồ ăn khi ta nhìn ra là làm chưa có tốt, đã đem nó thu lại, Thánh thượng cũng không phát hiện. Bằng không, hôm nay toàn bộ Ngự Thiện Phòng đều phải bồi tội cùng với ngươi!” Nói rồi, cánh tay nâng cao lên, lại hung hăng quất xuống.

Lúc này, A Thanh đã chuẩn bị tốt, gắt gao cắn lấy ống tay áo, tiếng kêu thảm thiết bị chặn lại, nước mắt vì đau mà rơi rơi.

Nhưng mà trong lòng hắn lại không hề khó chịu, ngược lại nháy mắt sáng ngời cả lên.

Khó trách, khó trách quản sự không có đem hắn đánh chết, ngược lại chỉ dùng hình riêng. Hóa ra việc này Thánh thượng căn bản còn không biết!

Thật là may mắn.

A Thanh đau đến run, chịu đựng quản sự nổi điên như thể cho hả giận. Hắn gầy đến nỗi trên mông cũng chả có thịt gì nhiều, còn lại bị cành cây đánh cho khắp nơi toàn vết thương thấm máu. Hắn cứ bị đau đớn này tra tấn hoài tới nỗi đau muốn chết nhưng trong lòng lại nhịn không được mà có chút ngọt ngào.

Hắn còn có thể sống cùng với Tố Tố.

Chỉ cần xong trận đánh đòn này, hắn lại có thể trở lại bên người Tố Tố. Sẽ không chết.

Rõ ràng là đau đến nỗi gương mặt run rẩy, nhưng A Thanh lại cảm thấy bản thân là đang cười.

Thậm chí hắn gắt gao cắn chặt tay áo, dùng hết sức chịu đựng kêu thảm thiết, cũng không phải bởi vì lo lắng bị người khác phát hiện mà bắt được khuyết điểm bất kính.

Hắn chỉ nghĩ rằng hắn còn phải về lại bên người Tố Tố, cũng không thể để cho Tố Tố biết hắn bị ăn đánh.

Nàng sẽ đau lòng.

Hắn lại nghĩ may mà hắn nhận tội, nếu trận đòn này đánh lên trên người Tố Tố. Sao nàng có thể chịu được cái này chứ.

Cứ tưởng tượng như vậy, trên người càng đau, trong lòng hắn càng nhẹ nhàng hơn.

Trận đòn này cũng không ở trên người nàng, thật tốt.

A---Bị đánh đau thật!...Cũng không ai đánh trên người nàng.

Thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play