Chương 4: Thiên hỏa linh căn, hư hư thực thực đạo thể
❀❀❀
Lúc Tần Như Thanh nhìn thấy Trắc Linh Bàn lóe ra ánh sáng xanh đỏ, trong lòng có dự cảm không tốt.
Đây là ý gì, mi muốn đỏ thì đỏ, nếu muốn xanh thì hãy xanh, đừng chỉ đứng đó nhảy disco? Coi bản thân là đèn giao thông sao?
Chờ đến đại trưởng lão đề nghị mời lão tổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Như Thanh triệt để sụp xuống.
Đại trưởng lão là ai? Tần gia ngoại trừ lão tổ, tu vi của ông lão cao nhất, ngay cả ông lão cũng nhìn không ra tình huống của Trắc Linh Bàn, nàng không phải là thật xảy ra vấn đề gì chứ?
Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết phong phú kiếp trước khiến Tần Như Thanh bổ não một đống lớn cốt truyện.
Ví dụ như cái gì mà, thật ra nàng không phải hài tử Tần gia, là cha nương nhặt được... Có được huyết mạch Yêu tộc, cho nên lúc này Trắc Linh Bàn liền mất khống chế. Sau đó nàng sẽ bị Tần gia trục xuất khỏi gia môn, từ đó về sau nàng sẽ bước lên con đường tìm thân thế và báo thù...
Trời ạ, không thể nghĩ tiếp nữa!
Một bên khác, Lạc Nhàn nghe được muốn mời lão tổ, sốt ruột nói: “Đại trưởng lão, nhìn màu sắc của Trắc Linh bàn, Thanh Thanh không phải là Hỏa Mộc Song Linh Căn sao? Sao lại đến mức phải mời lão tổ đây?”
Đại trưởng lão lắc đầu, chỉ nói: “Cũng không phải là Hỏa Mộc linh căn.” Về phần tại sao phải mời lão tổ, lại không giải thích.
Trên mặt Nhị trưởng lão lộ ra vẻ nghi ngờ: “Trước đó ta nhớ rõ đường đi máu của đứa nhỏ này thoáng cái đã lấp đầy linh bàn, đây là biểu hiện cực kỳ thuần túy của linh căn, nếu như không phải linh bàn sáng lên hai màu sắc, ta cũng hoài nghi con bé là Thiên Linh Căn...”
“Thiên linh căn cũng sẽ không khiến cho Trắc Linh Bàn sáng lên hai loại màu sắc.” Thanh âm thoáng có chút lười biếng. Người nói chuyện của Tần Như Thanh nhìn sang, phát hiện là Nhị thúc.
Nhị thúc tên là Tần Đức Hạo, mặt ông ta trắng bệch, không râu, có một đôi mắt phượng hẹp dài. Ấn tượng sâu nhất của Tần Như Thanh đối với ông ta chính là, nhị thúc cùng phụ thân quan hệ tệ nhất, hai người thỉnh thoảng sẽ cãi nhau một trận.
Hình như ông ta, rất không phục khi phụ thân làm tộc trưởng.
Tất cả mọi người ở đây, cũng chỉ có ánh mắt của Nhị thúc để lộ ra một loại thái độ chuyện không liên quan đến mình. Thấy mọi người nhìn qua, ông ta tùy ý sửa sang ống tay áo, nói: “Đều nhìn ta làm gì, ta chỉ nói thật.”
“Mặt khác, Đại trưởng lão nói mời lão tổ, lão tổ hiện tại đang bế quan, chẳng lẽ sẽ bởi vì tiểu bối trong tộc kiểm tra tư chất loại này liền quấy nhiễu lão nhân gia sao? Chuyện này cũng không khỏi quá mức chuyện bé xé ra to.”
“Đệ nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là chuyện bé xé ra to? Hiện tượng như thế chẳng lẽ nhất định là chuyện xấu? Sao không thể là Thanh Thanh thức tỉnh thể chất hoặc huyết mạch đặc thù gì đó, mới dẫn đến Trắc Linh Bàn phát sinh loại dị biến này sao? Nếu thật là như vậy, mời lão tổ có gì không thể?” Tần Đức Minh xanh mặt nói.
“Thể chất hoặc huyết mạch đặc thù?” Tần Đức Hạo tự mình nhặt ra mấy chữ này, mắt phượng liếc Tần Đức Minh một cái, cười nhạo một tiếng, không tiếp lời.
Nhưng là mặc cho ai cũng có thể nhìn ra trên mặt ông ta đầy sự trào phúng.
Tần Đức Minh vừa nói ra khỏi miệng đã có chút hối hận. Thật sự là, thể chất đặc thù cùng huyết mạch quá mức khó được, so với Thiên Linh căn còn khó hơn. Căn bản là tư chất vạn người cũng khó được một.
Người có thể chất đặc thù, không thể nghi ngờ không phải là con cưng được Thiên Đạo chiếu cố. Người khác chỉ có thể là đi từ từ trên tiên lộ, nhưng bọn họ lại là đường bằng phẳng thông thiên.
Ông làm cha mẹ, đương nhiên là nguyện ý nghĩ cho con mình theo hướng tốt. Nhưng người khác thì không.
Sắc mặt Tần Đức Minh xanh mét, há to miệng, có lòng muốn phản bác vài câu. Nhưng nghĩ đến thân phận tộc trưởng của mình, cãi nhau với đệ đệ ở trước mặt từ đường thật sự không ra gì, liền sinh sinh nuốt cục tức này xuống.
Không khí trong từ đường lâm vào ngưng trệ.
Thật ra tuy Tần Đức Hạo nói không xuôi tai, nhưng ông ta nói cũng quả thật có chút đạo lý. Chỉ đơn thuần bởi vì tư chất của một tiểu bối kiểm tra ra chút vấn đề, liền tùy tiện mời lão tổ bế quan, cái này, quả thật cũng có chút chuyện bé xé ra to.
Mấy vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Nhị trưởng lão đi ra hoà giải: “Tộc trưởng nói không sai, loại tình huống này, xác thực không bài trừ khả năng thức tỉnh thể chất đặc thù a, ha ha.”
Không ai coi lời này là thật.
Nhưng khiến mọi người không ngờ tới chính là, Đại trưởng lão lại chậm rãi gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Căn cứ Trắc Linh Bàn biểu hiện, ta hoài nghi con bé là Thiên linh căn, hơn nữa thức tỉnh một loại thể chất đặc thù nào đó, lúc này mới dẫn đến kiểm tra đo lường không ra thuộc tính linh căn. Nhưng với năng lực của ta, hiện tại còn chưa nhìn ra loại thể chất này là gì, cần phải mời lão tổ ra, dùng bí thuật điều tra, mới có thể biết được.”
Đại trưởng lão vừa nói ra lời này, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang.
Thiên linh căn, còn thức tỉnh thể chất đặc thù? Hai điểm này, cái nào cũng đều khiến người ta cảm thấy là chuyện không thể nào, càng không nói đến đặt cả hai cùng một chỗ.
Mà tâm tình của hai vợ chồng Tần Đức Minh dùng từ thay đổi rất nhanh cũng chả đủ hình dung. Thanh Thanh lại có khả năng thức tỉnh thể chất đặc thù? Cho dù thật giả, Đại trưởng lão xưa nay không phải là người bắn tên không đích, ông lão đã nói, thì nên có bảy phần nắm chắc.
Lạc Nhàn quả quyết vội vàng nháy mắt với Tần Đức Minh.
Lúc này Tần Đức Minh hiểu ý. Có lời của Đại trưởng lão làm đảm bảo, ông cũng có tự tin đứng lên.
Chỉ nghe ông nói lớn: “Nếu như chỉ là tư chất kiểm tra đo lường của tiểu bối trong tộc xảy ra vấn đề, vậy đương nhiên không nên mạo muội quấy rầy lão tổ, nhưng bây giờ, Thanh Thanh có khả năng thức tỉnh thể chất đặc thù, thể chất đặc thù có ý nghĩa gì không cần ta nhiều lời a? Chuyện liên quan đến sự phát triển trong tương lai của tộc, thân là tộc trưởng Tần thị, ta cho rằng đã có đầy đủ lý do mời lão tổ ra!”
Tộc trưởng biểu hiện thái độ, còn lại phải xem ý kiến của các vị trưởng lão.
Đại trưởng lão thần sắc bất biến, nhàn nhạt mà nói: “Có thể.”
Nhị trưởng lão là người hiền hòa, lão nhìn trái nhìn phải, ha ha nói: “Ta cảm thấy không có vấn đề gì.”
Các trưởng lão khác cũng nhao nhao phụ họa.
Như vậy, chuyện mời lão tổ ra mới xem như đã định.
Tần Như Thanh chỉ cảm thấy tình thế phát triển tựa như tàu lượn siêu tốc. Một giây trước Nhị thúc còn đang cãi nhau với phụ thân, một giây sau Đại trưởng lão đã nói có thể nàng đã thức tỉnh thể chất đặc thù, đặt nền móng cho chuyện này.
Thể chất đặc thù a, cái này... Kỳ thật trong lòng Tần Như Thanh còn không tính quá mức khiếp sợ... Cũng không thể nói, Trúc Thần dịch tổng giá trị 5000 điểm tích lũy của hệ thống, linh dược ngũ phẩm, uống vào lại không có một chút hiệu quả nào!
Trong lòng Tần Như Thanh có chút chờ mong, nhưng phần lớn là thấp thỏm.
Thành thật mà nói, chỉ cần kết luận về tư chất của nàng chưa định ra, trong lòng nàng sẽ luôn căng thẳng.
Về phần mời lão tổ... Nàng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng gặp lão tổ. Thỉnh thoảng nghe phụ thân nhắc tới một lần, lão tổ, hình như vẫn luôn bế quan dưỡng thương?
Tần Như Thanh vừa suy nghĩ trong lòng vừa trở về đội ngũ của đám trẻ kia.
Mặc dù chuyện mời lão tổ đã định, nhưng kiểm tra vẫn phải tiếp tục. Hiển nhiên mấy vị trưởng lão có ý là chờ tông tộc kiểm tra xong lại thương nghị chuyện mời lão tổ.
Kiểm tra tiếp theo tự nhiên không kinh tâm động phách như Tần Như Thanh. Trong đám con cháu của chi thứ, không còn tư chất khiến người ta phải sáng mắt lên nữa.
Đây cũng là khó tránh khỏi, tu sĩ chú trọng huyết mạch, bởi vì linh căn thường di truyền.
Tu sĩ có linh căn càng dễ sinh ra hài tử có linh căn, tu sĩ cấp cao càng dễ sinh ra hài tử có thiên phú tốt.
Thế gia có truyền thừa, cho dù hơi có vẻ xuống dốc, chỉ cần căn cơ chưa đứt, liền còn có hi vọng đông sơn tái khởi. Nhưng nếu sinh ở dân gian bình thường, vậy tỷ lệ có linh căn sẽ giảm xuống rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao dân chúng bình thường cùng tán tu cần dựa vào thế gia, sống được đặc biệt gian nan.
—— Thế giới nguy hiểm này, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, cũng chỉ có thể phụ thuộc cường giả. Đạo lý tàn khốc, nhưng lại thực tế như thế.
Nhưng những người kiểm tra sau cũng không phải hoàn toàn không có niềm vui bất ngờ.
Lần kiểm tra tông tộc này, ngoại trừ hai người dòng chính là Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh, còn lại tổng cộng 12 đứa trẻ thuộc chi thứ. Trong số bọn họ, ngoại trừ Tam linh căn, Tứ linh căn bình thường, lại có hai đứa bé kiểm tra ra Song linh căn, độ tinh khiết của một trong số đó còn khá cao.
Độ tinh khiết của linh căn cao là một nữ hài tên Tần Chi Dao, Hỏa Mộc Song Linh Căn.
Loại thuộc tính linh căn này ở Tần gia là thường thấy nhất, nhưng lại được coi trọng nhất. Bởi vì Tần gia lấy đan dược làm cơ sở, là thế gia đan dược đường đường chính chính.
Song linh căn còn lại là một nam hài, tên Tần Vũ, chính là Thổ Mộc linh căn. Điều này cũng rất tốt, linh căn thổ mộc am hiểu bồi dưỡng linh thực, về sau có thể quản lý dược viên bồi dưỡng gia tộc.
Hai đứa trẻ này là duy nhất được chọn ra, tuy là chi thứ, nhưng từ nay về sau tiếp nhận chủ gia bồi dưỡng, vào học đường Tần gia, hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng với dòng chính.
Tần Như Thanh rõ ràng cảm giác được vẻ mất mát trên mặt những đứa trẻ còn lại. Nàng thở dài một tiếng trong lòng. Đây quả thực còn tàn khốc hơn so với thi đại học.
Mặc dù thi đại học thất bại, nhưng vẫn còn cơ hội học lại, cho dù không học lại, cũng có rất nhiều cơ hội chứng minh bản thân ở nơi khác.
Nhưng ở tu tiên giới thì sao? Những đứa trẻ này lại được người ta định nghĩa là tốt xấu và kém hơn, phân ra cấp bậc.
Tư chất của bạn tốt, có thể một bước lên trời, từ đây tiến vào chủ gia, được trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng mà, tư chất của bạn không tốt, chỉ có thể tiếp tục sống trong hoàn cảnh tài nguyên thấp hơn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với gia chủ, đợi đến sau khi lớn lên, lấy trạng thái "người ngoài", phục vụ cho gia chủ.
Nếu như không có kỳ ngộ hoặc là lập công làm đại sự, liền vĩnh viễn không có khả năng trở thành thành viên trung tâm của gia tộc.
Thấy rõ điểm ấy, Tần Như Thanh chẳng những không cảm thấy may mắn, ngược lại lòng tràn đầy nặng nề.
Một mặt tàn khốc của thế giới này đang từng chút một vạch ra khăn che trước mặt nàng. Nơi này hoàn toàn khác với trò chơi. Trong trò chơi, tất cả đều có thể chuyển hóa thành số liệu, số liệu khiến người ta hờ hững, khiến trong đầu người ta chỉ có đơn thuần là đánh quái thăng cấp.
Nhưng ở đây, mỗi một chi tiết đều là máu chảy đầm đìa.
Tần Như Thanh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Sau này nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận. Cho dù có hệ thống, dù là quy tắc vận hành của hệ thống giống hệt trò chơi nàng chơi ở kiếp trước, nàng cũng không thể buông lỏng cảnh giác.
Lấy một loại ngạo mạn, tâm thái của người xuyên việt đi sinh tồn ở thế giới này quả thực là mười phần sai, có thể tương lai có một ngày chết cũng không biết chết như thế nào.
Kiếp trước nàng đúng là "người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội" chính thống, nhưng mà ở kiếp này, có chút quan niệm nhất định phải sửa đổi.
Nàng vô cùng rõ ràng ý thức được một điểm, nơi này cùng kiếp trước, là hoàn toàn khác, hai thế giới khác biệt một trời một vực.
-
Sau khi tông tộc kiểm tra đo lường, đại đa số mọi người đều bị mang đi khỏi nơi này, chỉ còn lại có một bộ phận nhỏ người tiến vào trung tâm của Tần gia.
Mấy vị trưởng lão, Tần Đức Minh là tộc trưởng, tự nhiên ở lại, lại bởi vì chuyện liên quan đến Tần Như Thanh, Lạc Nhàn cũng ở lại. Ngoài ra còn có Tần Đức Hạo, Tần Đức Hinh... Còn có hai tiểu bối, Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh.
Tần Như Thanh là người trong cuộc, ở lại đây không có gì đáng trách, mà Tần Khải Vinh, cậu nhóc không biết làm sao cũng ở lại. Tần Như Thanh đoán, có thể là bởi vì Tam cô cô?
Tần Đức Minh và đại trưởng lão đi mời lão tổ. Những người còn lại ở tĩnh thất phía sau từ đường chờ đợi. Trong lúc chờ đợi, Tần Như Thanh vẫn luôn suy đoán lão tổ trông như thế nào.
Người có thể là lão giả áo xanh tóc trắng phơ? Khuôn mặt già nua mà uy nghiêm? Hay là một bà lão hiền lành?
Tần Như Thanh không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là một khắc đồng hồ? Hay là nửa canh giờ? Khi nàng chưa kịp phản ứng, trong tĩnh thất đã có một người lẳng lặng đứng đó.
Ngũ quan nàng ấy thanh lệ, lại mơ hồ lộ ra một sự kiên nghị. Thần thái nhìn bình thản, nhưng mà giữa lông mày lại lưu chuyển một cỗ khí thế không uy tự nộ. Đạo bào xanh nhạt, ba ngàn sợi tóc xanh chỉ dùng một cây trâm ngọc mộc mạc cài lại.
Tóm lại, trong mắt Tần Như Thanh, đây là một nhân vật cấp bậc nữ thần.
Tần gia còn có người toàn thân khí phái như vậy, sao trước đó nàng một chút ấn tượng cũng không có? Rất nhanh, Tần Như Thanh trừng lớn hai mắt, phản ứng lại...
Lão, lão tổ!
Lão tổ Tần gia lại có bộ dáng như vậy?
Phải biết, thứ gì dính đến lão tổ tông, mọi người sẽ không tự chủ được hướng tang thương, theo hướng tóc trắng, nhưng lão tổ bọn họ rõ ràng thoạt nhìn là một nữ tử cực kỳ tiêu chuẩn.
Nếu như lấy ánh mắt hiện đại mà nhìn, bà ấy nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi tuổi.
Lão tổ tùy ý chắp tay sau lưng, ánh mắt thanh đạm quét qua đám người một cái. Mọi người bắt đầu đồng loạt hành lễ với lão tổ. Hai tiểu bối Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh càng phải hành đại lễ sát đất.
Lão tổ nhàn nhạt vung tay lên, nói: “Đứng lên đi.”
Bà đi thẳng đến chủ đề: “Đứa bé kia ở đâu?”
Vẻ mặt của Tần Đức Minh và Lạc Nhàn rõ ràng là nghiêm túc, Tần Đức Minh cân nhắc dùng từ, chỉ vào Tần Như Thanh bên cạnh: “Hồi bẩm lão tổ, con bé chính là tiểu nữ, tên Như Thanh.”
Lão tổ ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tần Như Thanh, con tiến lên đây.”
Tần Như Thanh lập tức có loại cảm giác bị chủ nhiệm lớp gọi một mình đến văn phòng nói chuyện. Nàng kiên trì bước nhanh đến trước mặt lão tổ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng khuôn mặt lão tổ.
Lão tổ vẫy tay gọi Đại trưởng lão: “Trắc linh bàn.” Lại nhìn về phía Tần Như Thanh, ánh mắt cũng không nghiêm khắc. “Đứa nhỏ, cho ta một giọt máu của con.”
Tần Như Thanh không dám trì hoãn, vội vàng cầm ngân châm đâm vào ngón giữa, nhỏ máu vào Trắc Linh bàn.
Cảnh tượng giống lúc trước lại lần nữa hiện ra. Toàn bộ linh văn trên trắc linh bàn đều được lấp đầy, ánh sáng xanh đỏ luân phiên xuất hiện.
Thần sắc lão tổ không thấy biến hóa, giống như là sớm có đoán trước. Một tay bấm quyết, như là đang sử dụng bí pháp gì đó, rất nhanh, một đạo linh quang rót vào linh bàn, kim đồng hồ của trắc linh bàn bắt đầu điên cuồng chuyển động.
Sau đó, một màn khiến người ta kinh dị xuất hiện, Trắc Linh Bàn vậy mà ổn định lại, cuối cùng, màu xanh lá biến mất, hồng quang đại thịnh.
Lão tổ lạnh nhạt gật đầu, “Quả nhiên, độ tinh khiết của hỏa thuộc tính và linh căn đều đạt đến cấp tối đa, chính là Thiên Hỏa linh căn.”
Thiên hỏa linh căn? Vậy mà là thiên hỏa linh căn!
Tần Đức Minh và Lạc Nhàn liếc nhau, sắc mặt đều có nét kích động.
Tần Đức Minh không chắc cứ nắm chặt tay lại, rồi buông ra. Vì sợ xảy ra sai lầm gì, ông hỏi: “Nhưng vì sao trước đó tiểu nữ cũng có thể dẫn động linh thạch thuộc tính mộc trong linh bàn?”
Nhưng lão tổ không trực tiếp trả lời. Bà ấy lại nhìn về phía Tần Như Thanh, giọng nói càng hiếm thấy mang theo một tia ôn hòa: “Hài tử, cho ta thêm một giọt máu.”
Tần Như Thanh thần sắc đờ đẫn, không chút do dự lại dùng ngân châm đâm xuống. Nàng đang muốn nhỏ Trắc Linh Bàn, nhưng không ngờ lão tổ đã ngừng động tác của nàng.
Giọt máu tràn ra trên đầu ngón tay vậy mà chậm rãi lơ lửng, cuối cùng rơi vào trong tay lão tổ.
Lão tổ đưa đầu ngón tay tiếp lấy giọt máu đến trước mắt nhìn kỹ. Trước mắt mọi người, những giọt máu bình thường vẫn còn vương vấn nhàn nhạt màu xanh.
“Máu ẩn chứa mộc khí.” Lão tổ tự nói ra.
Cuối cùng, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, lão tổ đem giọt máu kia cho vào trong miệng, sau đó nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, lão tổ một lần nữa mở mắt, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt ngây thơ của Tần Như Thanh, lại mơ hồ mang theo một tia kích động cùng nóng rực.
“Máu sinh cơ dạt dào, còn ẩn chứa một loại khí tức ngay cả ta cũng cảm thấy kinh hãi, khí tức này lại có thể dẫn động linh khí trong cơ thể ta. Quả nhiên là thể chất đặc thù, vả lại còn là một loại thể chất cực kỳ bất phàm trong thể chất đặc thù...”
Nàng dừng một chút, nói ra kết luận cuối cùng: “Nếu như ta đoán không sai, hẳn là, Đạo Thể.”
—— đạo thể?!!
Tất cả mọi người mở to mắt mà nhìn.
❀❀❀