Chương 3: Nữ chính thảm nhất lịch sử trong truyện hệ thống
❀❀❀
"Vinh Cầu Nhi, lại đây!"
Dưới cây đa, thân ảnh mập mạp kia mờ mịt ngẩng đầu lên.
Nhìn bốn phía một chút, thấy Tần Như Thanh. Đôi mắt đen nhánh sáng lên, liền điên cuồng chạy về phía Tần Như Thanh.
Trên mặt Tần Như Thanh vốn đang nở nụ cười hiền lành, chợt nghe thấy một câu nói của tiểu tử này: “Muội muội!”
Khuôn mặt tươi cười của Tần Như Thanh lập tức cứng đờ. Nàng nghiêm túc nói: “Không được gọi muội muội!”
“Vì sao nha, muội vốn chính là muội muội!”
“Chỉ nhỏ một tháng, không tính!”
Thời gian một tháng quả thực khiến Tần Khải Vinh bối rối trong chốc lát. Cậu bẻ ngón tay mập mạp nghiêm túc đếm nửa ngày, vẫn cố chấp nói: “Không, muội muội chính là muội muội, cho dù chỉ là nhỏ một ngày, cũng là muội muội.”
Tần Như Thanh: "..."
Chậm rãi thở ra một hơi, ở trong lòng mặc niệm, ta không so đo với tiểu hài tử! Ta không so đo với tiểu hài tử.
Tần Như Thanh bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Huynh ngồi xổm dưới gốc cây làm gì!”
Tần Khải Vinh rất thành thật: “Ta đang nhìn con kiến.”
Biết ngay là như vậy mà.
Tần Như Thanh đảo mắt, đột nhiên kéo Tần Khải Vinh đến bên cạnh lan can ngồi xuống, thần bí nói: “Này, Vinh Cầu Nhi, ta có thứ tốt muốn cho huynh...”
Tần Khải Vinh học theo dáng vẻ của Tần Như Thanh, cúi đầu xuống, hạ thấp giọng.
"Thứ gì?"
Tần Như Thanh nhìn xung quanh, tay vừa đặt lên túi trữ vật thì khựng lại.
Vị trí lan can kiểu chữ "回" này xem như là ở trung tâm tộc địa Tần thị, thường xuyên có người đi qua, không phải trưởng bối thì chính là hạ nhân, nhiều người lắm miệng, bị người ta nhìn thấy xảy ra biến cố gì thì không tốt.
Tần Như Thanh vẫy tay, nghiêm túc nói một câu: “Đi theo ta.”
Động tác này, vẻ mặt này, tràn ngập một cỗ hương vị muốn làm đại sự!
Tần Khải Vinh bị khí thế của Tần Như Thanh làm cho choáng váng, vội vàng đi theo.
Tần Như Thanh tìm được một cái hang động trên hòn non bộ, hai người chui vào. Cái động này không lớn, nhưng chứa hai hài tử năm tuổi lại vừa vặn.
Lúc này Tần Như Thanh rốt cuộc dám yên tâm lấy ra bình ngọc, lúc trước nàng giả vờ uống linh dịch Khải Linh Châu đều chứa ở bên trong.
“Thứ tốt ta nói chính là thứ này!”
Tần Khải Vinh nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay Tần Như Thanh, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Tần Như Thanh há to miệng, vừa định giải thích thì nhất thời bị kẹt lại.
Nàng không biết nói thế nào.
Nói thẳng? Nói thứ này có thể tăng tư chất của huynh lên? Dĩ nhiên là có thể, nhưng chỉ sợ Vinh Cầu Nhi không che miệng được, quay đầu nói với Tam cô cô. Đến lúc đó Tam cô cô đến hỏi cha nương, vậy thì lộ tẩy.
“Đây là... Ai nha, dù sao cũng là đồ tốt, có thể uống, huynh uống hết liền biết.” Tần Như Thanh trực tiếp nhét bình ngọc vào trong tay cậu nhóc mập mạp, lời ít mà ý nhiều: “Uống!”
Tần Khải Vinh nghe lời ồ một tiếng, mở nắp bình ra, trước tiên ngửi ngửi, sau đó nhấp một ngụm. Cậu nhóc vốn chỉ muốn uống một ngụm, lại không nghĩ rằng dịch trong bình cũng vô cùng trơn trượt, chui vào trong miệng cậu giống như không chịu khống chế.
Cái bình này chỉ đủ uống một ngụm là hết.
Uống xong, Tần Khải Vinh mờ mịt chép miệng, nói một câu: “Muội muội, đây là canh gà sao?”
Tần Như Thanh cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của cậu nhóc, vừa định hỏi cậu nhóc cảm giác thế nào, chợt nghe thấy một câu canh gà từ miệng tiểu mập mạp này.
Được đấy anh giai, là mùi vị của canh gà sao?
Nhưng mà, huynh nói canh gà thì canh gà đi, cũng đỡ cho ta tự biên.
Tần Như Thanh thuận theo bậc thang mà xuống, tiện thể lừa gạt nói: “Đúng, canh gà, canh gà đặc chế nương ta nấu cho ta, ta đặc biệt giữ lại, chỉ còn thừa một ngụm, hiện tại cho huynh uống, ta đối với huynh rất tốt đấy!”
Tần Khải Vinh mắt rưng rưng, cảm động nói: “Muội muội, muội thật tốt oa!”
Nhìn sự ngây thơ hồn nhiên trên mặt Tần Khải Vinh, Tần Như Thanh thở dài trong lòng. Nói thật, nàng thật sự có chút đau lòng.
Đây chính là linh dược có thể tăng tư chất lên đó!
Cha nương không nói với nàng đổi viên Khải Linh Châu này tốn bao nhiêu tiền, nhưng nàng cũng không phải trẻ con thật, trong lòng đánh giá cũng có thể đoán được đại khái.
Vốn nàng định giữ lại viên Khải Linh Châu này, chủ ý là giao dịch với hệ thống, đổi viên Khải Linh Châu này thành tích phân. Nhưng hệ thống nói cho nàng biết, Khải Linh Châu không phù hợp với tiêu chuẩn thu mua của trung tâm mua sắm, lúc này Tần Như Thanh mới hết hy vọng.
Hiện tại đã đưa Khải Linh Châu cho Vinh Cầu Nhi dùng, Tần Như Thanh cũng không hối hận, đau lòng là phản ứng theo bản năng, trong lòng nàng càng nhiều là vi diệu.
—— Nhị phòng Tam phòng Tần gia, đều không hợp với Đại Phòng a!
Nàng đưa viên Khải Linh Châu này cho Vinh Cầu Nhi, tăng tư chất của cậu nhóc lên, có thể cổ vũ khí thế của bọn họ, giúp bọn họ chèn ép Đại phòng hay không? Ai, thôi được rồi, không nghĩ những thứ này nữa. Chuyện của người lớn không liên quan gì đến đám trẻ con chúng ta.
Trong lòng Tần Như Thanh phức tạp một hồi, cuối cùng lại nghiêm mặt lần nữa. Chỉ nghe nàng nghiêm giọng nói: “ Vinh Cầu Nhi, chuyện này là bí mật của chúng ta, huynh không thể đem nó nói cho người khác, ai cũng không được! Cha huynh, nương huynh... Dù sao, ai cũng không thể! Có hiểu không hả?”
Tần Khải Vinh vội vàng gật đầu.
Tần Như Thanh nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu nhóc một hồi, sau đó dùng tới vũ khí vô cùng uy quyền trong thế giới trẻ con —— "Ngoéo tay!"
"Chúng ta ngoéo tay, nếu huynh phản bội ta, sau này ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tần Khải Vinh trong phút chốc thay đổi, mức độ nghiêm trọng của ngày tận thế trong đầu cậu nhóc cũng chỉ như thế mà thôi! Chỉ thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc chưa từng có, trịnh trọng vươn tay móc tay Tần Như Thanh.
“Ta nhớ kỹ rồi, muội muội! Ta nhất định sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào!”
Âm thanh vang dội vang vọng khắp hang động, khiến Tần Như Thanh giật nảy mình, vội vàng che miệng cậu nhóc lại, lại thò đầu ra nhìn xung quanh bên ngoài hang động.
May mà không có ai.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng như quả táo thể hiện vẻ nghiêm túc chưa từng có, Tần Như Thanh biết rằng cậu thật sự đã ghi nhớ điều này. Chỉ là nghĩ đến vẫn cảm thấy có chút không yên tâm.
Cũng không phải bởi vì không tín nhiệm Tần Khải Vinh, tính cách cậu nhóc thuần lương hiền hậu, tuyệt đối không tồn tại khả năng lừa gạt nàng. Chủ yếu là vì Tần Khải Vinh quá nhỏ, nếu bị Tam cô cô nhìn ra chỗ không đúng, dăm ba câu nói ra lời, vậy thì không tốt.
Mặc dù nói cho dù thật sự bại lộ cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, dù sao Vinh Cầu Nhi đã uống linh dịch, mục đích của nàng đã đạt tới. Chỉ là khó tránh khỏi một trận phong ba, vẫn là bớt đi một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện.
Nghĩ nghĩ, Tần Như Thanh quyết định tự mình nhìn Tần Khải Vinh, chờ dược lực được cậu hoàn toàn hấp thu mới thả cậu trở về. Nàng nhẫn nại chơi với cậu nhóc một lúc, nhưng đó là niềm vui với Tiểu mập mạp.
Đợi đến khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu, Tần Như Thanh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
[Nhiệm vụ phụ: Hậu bối ưu tú - tư chất đề thăng thành viên gia tộc Tần Khải Vinh đã hoàn thành. Lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, tăng 50% phần thưởng. Có nhận hay không?]
Tần Như Thanh vui vẻ, lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ lại có thêm 50% ban thưởng. Nàng vội vàng nói: “Nhận.”
[Đã nhận. Điểm tích lũy +200, 4 viên Hồi Khí Đan, 1 túi trữ vật Càn Khôn hạ phẩm, 10 viên linh thạch hạ phẩm.]
Tần Như Thanh nhìn thấy phần thưởng, phản ứng đầu tiên là có chút ít. Đã dùng cả 50% phần thưởng rồi cộng lại, sao có chút vậy? Nàng thậm chí hoài nghi những vật này không đủ đổi một ngàn tích phân.
Nhưng nàng nghĩ lại, có lẽ không phải ban thưởng ít, mà là, Trúc Thần Dịch cần quá nhiều tích phân để đổi.
Ngũ phẩm linh dược, đó vốn không phải là thứ mà Tần gia bây giờ có thể tiếp xúc được. Phòng đấu giá lớn nhất quận Nam Lĩnh phỏng chừng mấy năm cũng không gặp được ngũ phẩm linh dược.
Dựa theo giá hàng bình thường của hệ thống, điểm tích lũy đạt được khi hoàn thành một nhiệm vụ bình thường hẳn là từ 50 đến 100 điểm, hơn nữa nhiệm vụ cũng không phải lúc nào cũng có, cần cơ hội phát động, điều này gia tăng độ khó thu hoạch điểm tích lũy rất lớn.
Cho nên, ban thưởng như vậy, không những không ít, ngược lại còn nhiều hơn.
Tần Như Thanh thở dài trong lòng, cuối cùng nói: “Đổi đi, hệ thống, giúp ta đổi toàn bộ những thứ này thành điểm tích lũy.”
Nữ chính truyện hệ thống cũng chả nhà nào mở đầu thảm như nàng!
Túi quà tân thủ cũng đã bán đi, phần thưởng nhiệm vụ cũng đã bán đi! Đã táng gia bại sản, nếu như điểm tích lũy còn chưa đủ, vậy nàng thật phải chết.
[Đã đổi, tổng cộng 975 điểm tích lũy, tổng cộng 2500.]
Tổng cộng 2500, không ngờ ngươi cũng không cho ta thêm một cắc nào luôn.
Trong lòng Tần Như Thanh thầm than thở. Nhưng nàng cũng có thể ước chừng đoán được, có thể chắp vá lung tung góp nhặt đủ Trúc Thần Dịch tích lũy đoán chừng cũng đã là do hệ thống vụng trộm mở cửa sau cho nàng. Có vài thứ kiêng kỵ chữ tham là đầu tiên, như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Tần Như Thanh thở dài một hơi, cuối cùng cũng mở miệng: “Hệ thống, giúp ta đổi Trúc Thần dịch.”
[Xác định dùng toàn bộ điểm tích lũy đổi Trúc Thần dịch? ]
"Xác định."
Theo câu nói này của Tần Như Thanh, gia diện hệ thống bắt đầu nhanh chóng biến mất, khi điểm tích lũy về không, trong tay Tần Như Thanh có thêm một bình ngọc.
Nhìn bình Trúc Thần dịch khiến nàng táng gia bại sản này, hao hết trắc trở mới đổi được, trong lòng Tần Như Thanh có loại cảm giác tảng đá lớn rơi xuống.
Cái mạng nhỏ này hẳn là xem như đã giữ được.
-
Tần gia mặc dù chỉ là một tiểu thế gia tu tiên vừa mới nhập phẩm, nhưng thế gia chung quy vẫn là thế gia, quy củ lễ nghi nên có cũng không thiếu.
Ngày tông tộc kiểm tra đo lường, Tần Như Thanh sớm tắm rửa thay quần áo, dâng hương tịnh thân, sau đó được Lạc Nhàn đưa đến trước mặt từ đường tông tộc. Nơi này đã có hài tử cùng tuổi với nàng đang chờ.
Lạc Nhàn dắt Tần Như Thanh vào trong đội trẻ kia, sau đó lui sang một bên.
Tần Như Thanh tùy ý đánh giá bốn phía, phát hiện trong số những đứa trẻ này, ngoại trừ Tần Khải Vinh cùng là dòng chính với nàng, những người khác nàng đều chưa từng thấy, hẳn là người được chọn từ trong chi thứ.
Tần Khải Vinh thấy nàng rất vui vẻ, lập tức muốn đến gần nàng. Mí mắt Tần Như Thanh giật giật, thầm nghĩ đây chính là trước mặt từ đường*, huynh đừng có làm ẩu.
*Từ đường(祠堂): hay còn gọi là nhà thờ họ, nhà thờ tổ (tiên)
Cũng may bé mập mạp này phỏng chừng còn biết đây là kiểm tra của tông tộc, trưởng lão cùng các trưởng bối đều ở bên cạnh nhìn, không tiện làm quá mức, liền mịt mờ, từng bước một mà hướng về phía nàng.
Tần Như Thanh: ...
Huynh thật sự cho rằng mình làm rất kín đáo sao?
Cảm giác được tay áo bị kéo kéo, Tần Như Thanh mắt không chớp, từ trong khe môi phát ra một chút âm thanh.
"Có gì?"
Cậu nhóc mập mạp lấy lòng cười một tiếng với nàng.
Tần Như Thanh dừng một chút, hỏi: “Chuyện lần trước, huynh không nói với bất luận kẻ nào đi? Tam cô cô cũng không nói?”
“Không có.” Tần Khải Vinh vội vàng lắc đầu: “Hôm đó nương không hỏi nhiều, chỉ là bà ấy bày Tụ Linh Trận trên giường ta, cứ muốn ấn ta ngủ, nói cái gì mà không mua được Khải Linh Châu, chỉ có thể dùng cách này... Linh thạch kia cấn khiến mông ta đau.”
Đuôi lông mày Tần Như Thanh nhướng lên, không mua được Khải Linh Châu...Chẳng lẽ, Khải Linh Châu trong phòng đấu giá chỉ có một viên, sau đó một viên duy nhất này bị cha mẹ nhà mình mua đi?
Tam cô cô bởi vì bỏ lỡ Khải Linh Châu mà tiếc nuối... Bà ấy đoán chừng không thể tưởng được viên Khải Linh Châu kia dưới trời xui đất khiến kia vẫn dùng ở trên người con trai bà ấy.
Ngay khi Tần Như Thanh đang suy nghĩ lung tung, Tần Đức Minh từ hành lang gấp khúc chậm rãi đi đến, chỉ thấy ông đầu đội kim quan, eo đeo đai ngọc, thoạt nhìn vô cùng tuấn tú.
Mà đi theo phía sau ông, là mấy vị trưởng lão Tần thị. Trong đó Đại trưởng lão lớn tuổi nhất lùi lại một bước so với Tần Đức Minh, trong tay nâng một cái tinh bàn cổ xưa.
Bước đầu tiên của kiểm tra tông tộc là tế tổ.
Tần Như Thanh mặc dù thường xuyên tự giễu nhà mình là tiểu thế gia(kia cũng chắc chắn là sự thật... ) nhưng nàng nghe cha nương nói qua, tổ tiên Tần gia cũng từng huy hoàng, thời kỳ đỉnh phong từng xuất hiện Nguyên Anh lão tổ, sau đó không biết sao lại sa sút.
Phụ thân mỗi lần nhắc tới lúc này, luôn phải thở ngắn than dài một phen. Nhưng khi nàng muốn hỏi ông nguyên nhân, ông lại giữ kín như bưng, không chịu nói.
Bản thân Tần Như Thanh lại không có cảm giác gì, dù sao từ lúc nàng sinh ra, Tần gia đã xuống dốc.
Sự huy hoàng trước đây của Tần thị ước chừng chỉ có thể rình mò một hai từ trong bài vị lạnh lẽo của từ đường.
Tế bái tổ tiên xong, rốt cuộc bắt đầu kiểm tra tư chất.
Đại trưởng lão tóc bạc phơ, khuôn mặt nghiêm túc, là người có uy nghiêm nhất trong gia tộc, tay ông lão cầm linh bàn, ánh mắt nhẹ nhàng quét xuống dưới, Tần Như Thanh cảm giác được thân thể Vinh Cầu Nhi bên cạnh run rẩy.
“Bắt đầu từ dòng chính trước.” Ánh mắt Đại trưởng lão rơi xuống trên người Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh, thản nhiên nói: “Hai người các con ai tới trước.”
Bị Đại trưởng lão nhìn chăm chú, Tần Như Thanh cũng không khỏi rụt rè. Thần thái khí chất của Đại trưởng lão thật sự làm cho nàng nhịn không được nhớ tới chủ nhiệm giáo dục.
Hai người bọn họ ai tới trước? Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh liếc nhau, không dám nói lời nào.
Lúc này, Tần Đức Minh một tay chống môi, ho một tiếng, vừa định nói để Thanh Thanh lên trước đi, chợt nghe dưới góc phải truyền tới một giọng nữ.
Là Tần Đức Hinh.
Tần Đức Minh là tộc trưởng, nhưng ai cũng biết, ngoại trừ lão tổ và Đại trưởng lão, người có giá trị vũ lực cao nhất của Tần gia là Tần Đức Hinh.
“Khải Vinh, con là ca ca, đi làm gương cho muội muội.” Tần Đức Hinh mặc một bộ quần áo gọn gàng, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói mang theo khí thế nói một không hai.
Tần Đức Minh thấy thế, lời muốn nói liền nuốt xuống.
Một trận giao phong biến mất vô hình.
Tần Khải Vinh kiên trì đi tới trước mặt Đại trưởng lão.
“Dùng châm đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào giữa Trắc Linh bàn là được.” Đại trưởng lão thản nhiên nói.
Tần Khải Vinh không dám nói hai lời, làm theo.
Tần Như Thanh tò mò nhìn, muốn biết sau khi máu nhỏ vào trắc linh bàn sẽ có phản ứng gì.
Chỉ thấy máu ở giữa linh bàn men theo đường vân của linh bàn tản ra bốn phía, cuối cùng một góc linh bàn thuộc tính linh thạch phát sáng lên, phát ra ánh sáng màu vàng.
Tần Đức Hinh thay đổi tư thái hai tay khoanh trước ngực, thân thể trong nháy mắt đứng thẳng, ngũ quan nồng đậm mơ hồ hiện ra nét vui mừng.
Đại trưởng lão nhắm hai mắt lại, trầm tư một hồi, nói: “Đơn Kim linh căn, linh văn trắc linh bàn bổ sung hơn phân nửa, tràn đầy hậu kình, linh khí trong cơ thể tràn đầy... Tốt.”
Bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía Tần Khải Vinh, trên gương mặt đã có vẻ già nua lộ ra một tia ôn hòa.
“Con rất tốt."
Tần Như Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy, khi Tam cô cô nghe được mấy chữ Thiên Kim linh căn thì thần sắc căng thẳng bỗng nhiên buông lỏng. Thiên kim linh căn nha! Lúc này Vinh Cầu Nhi lấy được đồ ngon rồi! Xem ra viên Khải Linh Châu kia còn có chút tác dụng.
Cảm nhận được ánh mắt khen ngợi của mọi người xung quanh, Tần Khải Vinh ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống. Trước khi Tần Như Thanh đi lên, tiểu mập mạp còn cổ vũ cho nàng: “Thanh Thanh, muội nhất định lợi hại hơn ta!”
Tần Như Thanh nhếch khóe miệng, không nói chuyện. Nàng chỉ mong Trúc Thần dịch hệ thống sản xuất không phải sản phẩm giả kém chất lượng.
Nếu hôm nay tư chất của nàng không đạt tới cấp bậc mà hệ thống nói tới, mạng nhỏ của nàng đoán chừng cũng phải nằm lại ở chỗ này.
Tần Như Thanh đi tới trước mặt Đại trưởng lão, duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao*, nàng nhanh chóng cầm lấy ngân châm đâm một cái ở giữa ngón tay, nhắm mắt lại nhỏ máu vào Trắc Linh Bàn.
*Duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao: Câu tục ngữ này có nghĩa là: "Khi bạn đối mặt với vấn đề, nếu bạn không dám đứng ra giải quyết thì sẽ có hậu quả như nhau, giống như việc thò đầu ra thì có thể bị chém, mà rụt đầu lại cũng vẫn vậy."
Các lộ thần tiên tại thượng, tín nữ nguyện ý dùng tất cả khí vận may đánh cược hôm nay một phen.
Nhất định phải làm được a a!
Lạc Nhàn ở phía dưới nhìn thấy nữ nhi đi lên liền khẩn trương che ngực. Vẻ mặt Tần Đức Minh cũng ngưng lại.
Chỉ thấy máu của Tần Như Thanh vừa chạm vào linh bàn, sợi máu liền dọc theo đồ văn, khuếch tán ra bên ngoài với một tốc độ làm người ta nghẹn họng. Rất nhanh, tơ máu đã lấp đầy toàn bộ đồ văn linh bàn, sau đó dùng một loại khí chất thế như chẻ tre vọt tới vị trí linh thạch thuộc tính.
Đầu tiên nó không cho phép nghi ngờ đốt sáng linh thạch thuộc tính hỏa, toàn bộ linh bàn cũng bởi vậy mà hồng quang đại thịnh.
Tần Đức Minh còn chưa kịp lộ ra vẻ vui mừng, chỉ thấy màu đỏ đột nhiên tắt, hào quang màu xanh lá lại sáng lên. Mí mắt Tần Đức Minh giật giật, chẳng lẽ Thanh Thanh là linh căn Hỏa Mộc?
Mặc dù song linh căn không có xuất chúng như thiên linh căn, nhưng Hỏa Mộc linh căn lại cực kỳ thích hợp đi theo con đường đan tu. Tần gia bọn họ vốn là thế gia đan dược.
Tần Đức Minh âm thầm gật đầu, song linh căn dù đặt ở đâu cũng có thể nói một câu xuất chúng, Thanh Thanh có thể kiểm tra đo lường ra thành tích này đã rất không tệ. Đồng dạng, trên mặt Lạc Nhàn cũng mơ hồ lộ ra một nụ cười.
Thoạt nhìn thái độ của hai vợ chồng là giống nhau.
Nhưng mà, không đợi ý mừng trên mặt bọn họ lan tràn, hào quang màu xanh lục trên linh bàn lại đột nhiên tắt, màu đỏ theo đó sáng lên. Kế tiếp, trắc linh bàn tựa như xảy ra sai lầm, hồng quang cùng lục quang luân chuyển xuất hiện, nhưng thủy chung không cách nào ổn định lại.
Sắc mặt của Tần Đức Minh và Lạc Nhàn trong nháy mắt thay đổi.
Đây, đây là chuyện gì xảy ra?
Thoạt nhìn bình tĩnh nhất là Đại trưởng lão, ông lão nhìn chằm chằm trắc linh bàn, trong mắt lộ ra một tia kinh nghi và ngưng trọng. Sau một lúc lâu, ông lão cân nhắc mở miệng: “Tình huống của con bé hết sức đặc thù, lão phu không cách nào phán đoán.”
Tần Đức Minh nóng nảy: “Vậy, vậy làm sao bây giờ? Thanh Thanh có vấn đề gì không?”
Đại trưởng lão lắc đầu. Ánh mắt của ông lão vẫn đặt ở trên Trắc Linh Bàn, lông mày nhíu lại, tựa hồ đang chần chờ, sau nửa ngày mới chậm rãi mở miệng:
"Đề nghị của ta là, mời lão tổ phân biệt!"
Mời lão tổ?
Mọi người kinh hãi, bất quá chỉ là kiểm tra tư chất mà thôi, làm sao đã đến tình trạng muốn mời lão tổ rồi?
❀❀❀