Chương 5: Dốc toàn lực trong tộc cung cấp nuôi dưỡng
Hai chữ "Đạo Thể" như ném một quả địa lôi xuống mặt đất, tất cả mọi người đều bị nổ choáng váng đầu óc.
Nếu như nói, thể chất đặc thù đã là vạn dặm mới tìm được một, như vậy Đạo Thể, chính là mười vạn dặm mới tìm được một.
Đạo Thể Đạo Thể, hợp với tên của nó, nói rõ loại thể chất này tương đương với Đại Đạo, được Đại Đạo chiếu cố. Nếu như nói, thể chất đặc thù là con cưng của đại đạo, như vậy đạo thể chính là thân tử(con ruột) của đại đạo.
Tần Đức Minh thở hổn hển, có chút bất ổn:“Chuyện này, lão tổ, chuyện này là thật?”
Lão tổ gật đầu: “Chỉ nhìn khí tức đặc thù trong máu cùng có thể dẫn dắt linh khí trong cơ thể ta tới vậy, thật là Đạo Thể không thể nghi ngờ.”
Quả thực! Trời phù hộ Tần gia.
Chỉ là sau khi lão tổ nói xong lại nhíu mày, không hiểu thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc Tần gia ta không giống những đại tộc kia, có được linh khí kiểm tra đo lường thể chất đặc thù cùng huyết mạch, hiện chỉ có thể phỏng đoán là Đạo Thể, lại không biết là loại nào trong Đạo Thể. Trong đầu ta hiểu được rải rác vài loại Đạo Thể, nhưng đều không khớp.”
Xác định là Đạo Thể, nhưng lại không biết là loại nào.
Đối với hai vợ chồng Tần Đức Minh mà nói, đây không phải là vấn đề. Vốn dĩ bọn họ ngay cả Thiên Linh Căn cũng không dám hy vọng xa vời, song linh căn đã thỏa mãn, hiện tại ra Đạo Thể, còn có cái gì để nói.
Tần Đức Minh lòng tràn đầy cảm ơn, trong lòng đang khấu tạ tổ tiên Tần gia, cảm thấy Tần gia có hi vọng quật khởi. Đạo Thể, đây chính là điềm báo Tần gia chấn hưng.
Mà Lạc Nhàn thân là mẫu thân, suy nghĩ lại là vấn đề lâu dài cùng thực tế hơn.
Đầu tiên bà dập đầu với lão tổ, sau đó cung kính hỏi: “Bây giờ, Như Thanh đã được xác định là Đạo Thể, vậy dưỡng linh của con bé...”
Tư chất đo xong, sẽ bắt đầu cho định phẩm Dưỡng Linh. Có thể nói, đo lường tư chất chỉ là một quá trình, mà dưỡng linh định phẩm mới là mục đích cuối cùng của bọn họ.
Cái này liên quan đến phân phối tài nguyên, cùng với tương lai của đứa nhỏ.
Lạc Nhàn hỏi như vậy, ý đồ rất rõ ràng, thậm chí có chút mạo phạm. Nhưng bà không thể không làm như vậy.
Mấy phòng khác của Tần gia đều bất mãn với đại phòng, nếu như lão tổ định xong tư chất Thanh Thanh sẽ không hỏi đến nữa, đằng sau chỉ có mấy vị trưởng bối và trưởng lão đến cho Thanh Thanh, khó tránh khỏi lại có tranh chấp.
Cho nên, tốt nhất là lão tổ trực tiếp quyết định ở chỗ này.
Lão tổ là Định Hải Thần Châm* của gia tộc, bình thường đều tĩnh tu dưỡng thương, không tham dự phân tranh gia tộc. Do người đến định đoạt, những người khác trong gia tộc liền sẽ không có cái gì tranh luận.
*Định Hải Thần Châm ám chỉ đến một nhân vật hoặc một vị trí quan trọng trong gia tộc, có quyền lực tối thượng và khả năng quyết định mọi tranh chấp trong gia tộc. Người này thường không tham gia vào các cuộc xung đột, mà chỉ xuất hiện khi cần thiết để đưa ra quyết định cuối cùng, giúp duy trì sự hòa bình và ổn định trong gia tộc.
Huống hồ, từ tình cảm mà nói, lão tổ cùng đại phòng bọn họ là thân thiết nhất. Bởi vì khi còn bé Tần Đức Minh từng ở dưới gối lão tổ giáo dưỡng một đoạn thời gian.
Lão tổ là người công bằng, có thể sẽ không thiên vị cái gì, nhưng ít nhất sẽ không bạc đãi đại phòng bọn họ.
Quả nhiên, hai chữ Dưỡng Linh vừa ra, bầu không khí trong tĩnh thất bỗng nhiên biến đổi.
Tần Đức Hạo và Tần Đức Hinh đều nhìn về phía Lạc Nhàn. Tranh đoạt lợi ích và tài nguyên liên quan đến thần kinh mẫn cảm của bọn họ.
Đặc biệt là Tần Đức Hinh.
Tần Đức Hạo có một trai một gái, đều đã qua tám tuổi, tiền đồ đã định, phân tranh ở đây kỳ thực không liên quan gì nhiều đến ông ta. Ông ta tìm Tần Đức Minh thuần túy là nhìn ông không vừa mắt.
Nhưng Tần Đức Hinh lại vừa vặn có một đứa con tám tuổi. Hắn mới là người tranh đoạt tài nguyên lớn nhất của Tần Như Thanh.
Lạc Nhàn cảm giác được phía sau có ánh mắt cực kỳ áp bách... Là Tần Đức Hinh! Nữ nhân này đang nhìn bà chằm chằm. Tu vi của Tần Đức Hinh cao hơn bà.
Hừ, nhưng bà không quan tâm!
Lạc Nhàn làm ra bộ dáng khiêm tốn, lần nữa dập đầu, cao giọng nói: “Xin lão tổ định đoạt!”
Đây gần như là đang thúc giục lão tổ quyết định chuyện này.
Tần Đức Minh rốt cục kịp phản ứng, một bên ông kinh hãi thê tử lá gan lại có lớn như vậy. Chuyện này... Lão tổ có tức giận không? Nhưng nguyên nhân thê tử làm như vậy ông cũng biết, đều là vì Thanh Thanh.
Hiện tại Thanh Thanh đã xác định thức tỉnh Đạo Thể, Đạo Thể vận dưỡng lại phải tốn hao bao nhiêu công phu? Nếu như không ở lúc này khẩn cầu lão tổ, đến lúc đó lão nhị khẳng định lại muốn ngáng chân ông, đây chẳng phải là làm trễ nải tiền đồ của Thanh Thanh?
Tần Đức Minh cứng đầu lại trì độn thích sĩ diện, nhưng lúc này ông cũng không đoái hoài tới nhiều, cắn răng một cái, cũng đi theo Lạc Nhàn dập đầu, cung kính nói: “Xin lão tổ định đoạt!”
Người thứ ba lên tiếng lại là Tần Đức Hinh.
Trong lòng bà ấy nghĩ rất rõ ràng, việc đã đến nước này, đại phòng khẩn cầu như thế, lão tổ nhất định sẽ không từ chối. Nếu như bà ấy làm trái lời lão tổ vào lúc này, nhất định sẽ khiến cho lão tổ không vui.
Chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền. Lão tổ luôn luôn công chính, ít nhất sẽ không bạc đãi Khải Vinh nhà bà ấy.
Ở đây đều là nhân tinh nhìn ra hướng đi của sự việc, những người khác cũng bắt đầu nhao nhao hưởng ứng.
Lão tổ từ đầu tới đuôi đều rất lạnh nhạt, “Nếu như thế, liền do ta đến định phẩm cho hai đứa nhỏ này.”
Đầu tiên bà nhìn về phía Tần Như Thanh.
“Con là Thiên Hỏa linh căn, trong cơ thể lại có mộc khí, là đan tu tốt nhất, tương lai có thể kế thừa đan thuật Tần gia chúng ta. Đây là Ngân phẩm thượng đẳng.”
“Con lại thức tỉnh Đạo Thể. Người thức tỉnh Đạo Thể được Thiên Đạo chiếu cố, không ai không phải là người tụ tập đại khí vận. Đây là trời phù hộ Tần gia ta, chính là điềm báo hưng thịnh.”
Bà hơi nhắm mắt, sau khi mở ra, chậm rãi thốt ra một câu cuối cùng: “Như vậy, liền định là kim phẩm thượng đẳng – dốc toàn lực trong tộc cung cấp nuôi dưỡng.”
Thật ra Tần Như Thanh cũng không biết lời lão tổ nói có ý nghĩa gì, "dùng toàn lực trong tộc cung cấp nuôi dưỡng" kia lại có phân lượng gì. Nàng chỉ đơn thuần cảm thấy giọng điệu của lão tổ bình thản lại có lực, khiến câu "Kim phẩm thượng đẳng, dốc toàn lực tromg cung cấp nuôi dưỡng" kia cũng thành một nhẹ nhàng.
Nhưng những người khác đều là sắc mặt biến đổi lớn. Cho dù là xem kịch vui, cuối cùng Tần Đức Hạo cũng thu lại thần sắc dạo chơi, trở lại nghiêm túc.
Một đứa bé lại muốn dốc toàn lực trong cung cấp nuôi dưỡng, Đạo Thể trân quý như vậy sao?
Ông ta là người đầu tiên phản bác: “Lão tổ, Tần gia dường như chưa từng có tiền lệ định phẩm là kim phẩm thượng đẳng, đã không có tiền lệ, thì làm sao cung cấp nuôi dưỡng?”
“Hơn nữa, cho dù Tần Như Thanh đã thức tỉnh Đạo Thể, nhưng rốt cuộc là Đạo Thể gì còn chưa biết được, như thế định cấp dưỡng linh của nàng thành kim phẩm, có phải quá mức qua loa hay không?”
Tần Như Thanh rũ mắt, trong lòng âm thầm tặc lưỡi. Nhị thúc không hổ là đệ nhất giang tinh* Tần gia, ngay cả lão tổ cũng dám chống đối.
*giang tinh/cống tinh(杠精): là một thuật ngữ trong tiếng Trung, thường được dùng để chỉ những người thích tranh cãi, phản biện một cách thái quá hoặc không cần thiết, thường chỉ để thể hiện quan điểm cá nhân mà không quan tâm đến sự hợp lý hay đúng sai.
Lão tổ còn chưa nói chuyện, ở chỗ này tư lịch già nhất đại trưởng lão cũng hơi biểu đạt không tán đồng thái độ.
Lão tổ còn chưa nói chuyện, đại trưởng lão có tư lịch già nhất ở chỗ này cũng thoáng biểu đạt thái độ không đồng ý.
Ngôn từ của ông ta không kịch liệt như Tần Đức Hạo, chỉ nói thẳng thắn một ý tứ.
Tần Như Thanh phiên dịch một chút thì là:
Tần gia bây giờ còn đang trong khủng hoảng tài chính, cũng nghĩa là, bọn họ không có tiền. Ông ta không có ý kiến gì với việc định đoạt của lão tổ, chỉ muốn hỏi nguồn gốc từ đâu mà có.
Nói trắng ra chính là: Không có tiền. Nuôi không nổi. Tư chất cao đến đâu cũng vô dụng.
Là người có tu vi cao thứ hai trong Tần gia, lời nói của Đại trưởng lão đương nhiên là có phân lượng.
Mắt thấy lão tổ đặt phẩm cấp Dưỡng Linh của Thanh Thanh là kim phẩm, vợ chồng Tần Đức Minh còn chưa kịp cao hứng, đã nghe được tiếng ngăn cản.
Lạc Nhàn cắn răng, lão tổ nói chuyện các ngươi cũng dám phản bác?
Hôm nay nếu nàng dám đánh bạo đem câu chuyện này khơi mào, liền dám đem việc này đóng đinh trên ván.
Ai dám ngăn cản tiền đồ của con ta, người đó chính là gây khó dễ với ta!
Lạc Nhàn lúc này cao giọng nói: “Lão tổ, biện pháp luôn là người nghĩ ra được. Hiện tại Tần gia thật vất vả mới xuất hiện một hậu bối có được Đạo Thể, đây là dấu hiệu đại hưng, lúc này không bồi dưỡng nhiều còn phải đợi tới khi nào? Chẳng lẽ còn trông cậy vào mười năm hai mươi năm sau Tần gia lại xuất hiện một cái Đạo Thể sao?”
Mắt thấy lão tổ không tỏ vẻ gì, nàng cắn răng một cái, châm thêm một mồi lửa cuối cùng: “Nếu như bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này, Tần gia ta lúc nào mới có thể trở về Đông Vực a, lão tổ!”
Nếu như nói, phía trước Lạc Nhàn là bão cấp năm, như vậy câu cuối cùng kia tương đương với vòi rồng cấp mười.
Hai chữ Đông Vực dường như đã chạm đến thần kinh mẫn cảm của người Tần gia. Đây là đau đớn. Bọn họ không nhịn được mà thay đổi sắc mặt, hoảng hốt.
Đông Vực hai chữ tựa hồ chọc động Tần gia người mẫn cảm thần kinh. Đây là ẩn đau. Bọn họ nhịn không được vì này động dung, hoảng hốt.
Nhưng Tần Như Thanh lại không hiểu đây là ý gì.
Đông Vực? Đông Vực gì chứ? Bọn họ không phải Tần gia Nam Lĩnh sao? Đông Vực là nơi nào?
Tần Đức Hạo đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén, đầu ngón tay chỉ thẳng Lạc Nhàn.
“Lạc Nhàn, ngươi có ý gì, ngươi đây là cầm tiền đồ Tần gia đến áp chế lão tổ sao? Thiên phú nữ nhi của ngươi tuy tốt, nhưng còn chưa trưởng thành, sao tới trong miệng ngươi, không có con gái của ngươi, Tần gia không thể quay về Đông Vực?”
Ông ta phất tay áo, hừ lạnh nói chắc nịch: “Nữ nhi của ngươi còn không quan trọng như vậy!”
Lạc Nhàn không sợ chút nào, “Đây là lời mà nhị thúc ngươi có thể nói ra? Thanh Thanh còn chưa trưởng thành, chính vì chưa trưởng thành, gia tộc mới phải bồi dưỡng nhiều hơn, chẳng lẽ phải đợi...”
“Được rồi.” Hai chữ nhàn nhạt lập tức ngừng lại cuộc cãi vã của mọi người.
Lão tổ mở miệng.
Thần sắc của bà lạnh lùng nghiêm nghị chưa từng có, “Ồn ào như thế còn ra thể thống gì!”
Tất cả mọi người đều cúi đầu.
Lão tổ lại hòa hoãn ngữ khí, “Hai bên các ngươi nói đều có đạo lý, Tần gia hiện tại thật sự có khó khăn, không cách nào lại gánh vác tư chất Kim phẩm cung cấp nuôi dưỡng, nhưng mà, Tần gia ta đã xuất hiện tiểu bối nắm giữ Đạo thể, đây chính là thiên đạo chiếu cố, tuyệt không thể bỏ mặc.”
“Như vậy, tài nguyên cung cấp nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, từ trong tư khố của ta lấy ra.”
Bà ném một thanh kiếm và một cái ngọc giản đến trước mặt Tần Đức Minh, “Đây là pháp khí cấp tám Lạc Lưu Kiếm, ngươi dùng nó đổi linh thực trên ngọc giản, linh thực này có thể dùng để luyện chế tẩy tủy linh dịch.”
Nghe được bốn chữ linh dịch tẩy tủy, hô hấp của Tần Đức Minh xiết chặt, đây là linh dược dưỡng linh còn trân quý hơn cả Khải Linh Châu.
Ông còn chưa kịp mừng rỡ, lại nghĩ tới cái gì, Lạc Lưu Kiếm... Cái này, đây không phải bội kiếm của lão tổ sao.
Tần Đức Minh ngẩng đầu, hốt hoảng nói: “Lão tổ không thể, Lạc Lưu Kiếm là bội kiếm tùy thân của ngài a!”
Các trưởng lão khác cũng rối rít khuyên can. Bọn họ cho rằng lão tổ không nên lấy bội kiếm tùy thân của mình ra, càng không nên dùng tư khố của mình để nuôi dưỡng hai đứa trẻ.
Có người nhịn không được nói một câu: “Tư khố của ngài phải dùng để dưỡng thương..." Người phía sau kéo y, y chỉ có thể nuốt lời này xuống.
Lão tổ lại vẻ mặt hờ hững nói: “Thương thế của ta không phải thứ trong tư khố có thể chữa khỏi, chẳng bằng lấy ra cống hiến cho gia tộc. Về phần bội kiếm, hiện giờ đã không còn bao nhiêu cơ hội cầm kiếm, muốn bội kiếm lại có ích lợi gì?”
Thấy mọi người còn muốn khuyên can, bà xua tay chặn lại tất cả lời sắp nói: “Không sao, ta còn cópháp khí bổn mạng, chỉ là một thanh bội kiếm tùy thân mà thôi, bán cũng chả sao.”
“Không cần nhiều lời.”
Cứ như thế, liền làm cho tất cả mọi người ngậm miệng.
Tần Đức Hinh ở một bên rũ mắt xuống, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm cân nhắc. Lần này Tần Như Thanh đã một bước lên trời, đại phòng cũng nhờ vào đó mà dính không ít ánh sáng. Chỉ là những chuyện này cũng không liên quan gì đến bà ấy, người ầm ĩ nhất với đại phòng cũng không phải bọn họ.
Bà ấy chỉ để ý Khải Vinh.
Lão tổ nói Tần Như Thanh nói nửa ngày, vậy nhi tử của bà ấy thì sao? Dưỡng linh của Khải Vinh là phẩm cấp gì?
Tần Đức Hinh ngừng thở, đang định đặt câu hỏi, lại không ngờ lão tổ đã nhìn về phía bà ấy.
Lão tổ nói: “Tần Như Thanh đã định xong phẩm cấp dưỡng Linh, bây giờ là..." Lão tổ dừng lại. Tần Đức Hinh phản ứng lại, vội vàng nói: “Lão tổ, con ta tên Khải Vinh.”
Lão tổ gật đầu: “Hiện tại đến phiên Khải Vinh.”
“Ta đã nghe Đại trưởng lão nói qua, Khải Vinh chính là một kim linh căn, linh căn thuần vượt qua một nửa, cũng rất tốt, liền dựa theo quy củ, định là Ngân phẩm hạ đẳng. Tài nguyên dùng cho giai đoạn Dưỡng Linh giống như trước đó ta nói, đều xuất ra từ trong tư khố của ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Ngân phẩm hạ đẳng.
Đây đương nhiên là một thiên phú cực kỳ hiếm có. Nhưng mà, có Tần Như Thanh như châu ngọc ở phía trước, phẩm cấp này cũng đã không đủ kinh diễm.
Nhưng Tần Đức Hinh cũng biết, linh căn thuần túy vượt qua nửa đơn kim linh căn, định ngân phẩm hạ đẳng là cực kỳ hợp lý. Huống hồ tài nguyên dưỡng linh của Khải Vinh do lão tổ cung cấp nuôi dưỡng, cái này nhất định tốt hơn so với lấy của Tần gia.
Cân nhắc lợi và hại, Tần Đức Hinh lập tức dập đầu: “Tạ ơn lão tổ!”
Lão tổ ừ một tiếng, lại nói: “Linh thực Lạc Lưu Châu đổi do ta tự mình luyện chế, gần như có thể luyện ra bốn bình linh dịch tẩy tủy. Tần Như Thanh được chia ba bình, Tần Khải được chia một bình. Ngươi có dị nghị không?”
Môi Tần Đức Hinh giật giật, đôi mắt rũ xuống, không nói chuyện.
Linh dịch tẩy tủy trân quý cỡ nào, Khải Vinh chỉ được chia một bình, có phải quá ít hay không?
Phải biết rằng lão tổ lấy bội kiếm tùy thân của bà ra cũng mới đổi được bốn bình tẩy tủy linh dịch, nếu như bình này dùng hết, vậy sau này nên làm gì? Lão tổ lại lấy ra một thanh bội kiếm sao?
Sự im lặng của Tần Đức Hinh đã biểu lộ thái độ.
Lão tổ thở dài một tiếng: “Ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi. Mặc dù Tần Như Thanh có ba bình linh dịch tẩy tủy, nhưng với năng lực chịu đựng của Đạo Thể, mỗi ngày một giọt, không quá ba tháng là có thể dùng hết tất cả linh dịch. Với năng lực chịu đựng của Tần Khải Vinh, tối đa chỉ có thể một tháng một giọt, như vậy một bình ít nhất có thể dùng nửa năm.”
“Ngươi còn có dị nghị không?”
Thì ra là thế, với khả năng chịu đựng của Khải Vinh, một tháng chỉ có thể tiêu hóa một giọt sao? Một bình có thể dùng nửa năm? Vậy nửa năm này vừa vặn cho bà ấy thời gian, để bà ấy xoay xở tài nguyên cho nhi tử.
Tần Đức Hinh tâm phục khẩu phục nói: “Lão tổ thánh minh.”
Ngược lại Lạc Nhàn nghe được Thanh Thanh một ngày cần dùng một giọt, ba bình linh dịch tẩy tủy chỉ có thể dùng ba tháng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tiêu hao này cũng quá nhanh!
Phải biết rằng Bát Phẩm Thượng Đẳng Lạc Lưu Kiếm của lão tổ cũng chỉ có thể đổi ra bốn bình linh dịch tẩy tủy. Đây vẫn chỉ là nguyên vật liệu. Lão tổ có thể tự mình luyện chế linh dịch tẩy tủy đã tiết kiệm được không ít phí tổn.
Như vậy vừa đổi, chẳng phải là nói, Thanh Thanh mỗi qua ba tháng liền phải tiêu hao hết một cái bát phẩm Linh khí.
Đây, đây cũng quá đốt tiền đi!
Lạc Nhàn nhịn xuống kinh hãi, đốt tiền thì đốt tiền, Thanh Thanh có thể thức tỉnh Đạo thể đã là tổ tông phù hộ, coi như bà là đập nồi bán sắt, cũng tất nhiên toàn lực cung dưỡng nàng.
Chuyện định phẩm, mấy phòng "Đều vui vẻ".”
Lão tổ đã dự định trở về chỗ ở của bà ấy, trước khi đi, nhìn Tần Như Thanh, lại dừng một chút. Thở dài một tiếng thật sâu, nói: “Chỉ tiếc mấy loại bí pháp dưỡng linh của Tần gia ta cũng chỉ là hạ đẳng, cũng không đủ để kích phát tiềm năng chân chính của Đạo Thể.”
Mọi người trầm mặc không nói. Ba tháng tốn một cái bát phẩm Linh khí dưỡng linh vẫn chỉ là bí pháp hạ đẳng? Vậy cái gọi là "Bí pháp thượng đẳng" kia lại khiến người ta kinh hãi cỡ nào?
“Trong khoảng thời gian luyện chế tẩy tủy linh dịch này ta cũng sẽ giúp con lưu ý Đạo Thể của con. Máu có mộc khí, sinh sôi không ngừng, Đạo Thể phù hợp loại đặc tính này nghĩ hẳn là sẽ không quá khó tìm.”
Cuối cùng lão tổ nhìn chằm chằm vào Tần Như Thanh, dường như muốn nhìn thấu tương lai của Tần gia trên mặt nàng.
“Như thế, giải tán đi.”
Thanh âm nhẹ nhàng như gió. Chờ đến khi mọi người phục hồi tinh thần lại, lão tổ đã biến mất tại chỗ.