Trong phòng bệnh, Cố Thời Úc bước vào liền quỳ gối trước Tạ Văn Tâm, đầu cúi xuống chạm vào cánh tay bà, giọng khàn khàn không kìm được mà gọi: “Mẹ, con là Chu Phóng…”
Tạ Văn Tâm run rẩy, hoàn toàn choáng váng. Đây là con của người khác, tại sao lại nói vậy?
Bà quay đầu hỏi Chu Cẩm: “Con dạy nó nói gì vậy? Con bé này, người ta có cha mẹ, vợ con, con làm cái gì thế này?”
Nhưng cuối cùng, bà vẫn không rút cánh tay ra. Anh chàng này gọi bà là mẹ, giọng điệu giống y như Chu Phóng.
Chu Cẩm rơi nước mắt, tiến đến quỳ xuống bên giường Tạ Văn Tâm, kể hết từ khi Cố Thời Úc và Diệp Thu Thu dọn đến ở cạnh nhà cô, cho đến món cơm chiên xì dầu, rồi cả chuyện thuê nhà ở Hải Thị, từng chút một, đều nói với Tạ Văn Tâm.
“Ban đầu con cũng không tin, nhưng Tiểu Phóng kể lại nhiều chuyện hồi nhỏ chỉ có hai chị em con biết, còn tính cách, sở thích của em cũng không thể sai được. Con nghĩ, nhiệm vụ lần đó xảy ra quá nhanh, có thể Cố Thời Úc cũng không muốn sống tiếp, cảm thấy Tiểu Phóng của chúng ta chết quá oan nên đã nhường cơ hội sống cho Tiểu Phóng, để Tiểu Phóng thay anh ta chăm sóc cha mẹ, vợ con. Tiểu Phóng của chúng ta đã làm được, mẹ à, người trước mặt mẹ thực sự là con trai của mẹ, chẳng lẽ chỉ vì ngoại hình không giống, mẹ không nhận ra sao?”
Lúc này Tạ Văn Tâm mới ngồi dậy, bà cẩn thận nhìn người trước mặt, người nói là con trai của bà. Ngay từ khi nghe tiếng “mẹ” trong sân hôm ấy, bà đã cảm thấy đứa trẻ này rất có duyên với mình. Không ngờ, đó thật sự là con trai bà. Nếu chuyện này xảy ra với gia đình khác, có lẽ Tạ Văn Tâm cũng không tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play