Diệp Thu Thu hoảng hốt, cô chưa từng thấy Cố Thời Úc bất lực như vậy, ngay cả đồng tử cũng hơi giãn ra, bây giờ chắc là thần trí anh cũng không còn tỉnh táo rồi nhỉ?
Diệp Thu Thu chui lên ghế sau, thông qua cửa sổ xe nói vọng ra: “Mẹ, con đi theo xem sao.”
“Con mau đi đi.” Đường Liên Tử đóng cửa xe cho họ, trong lòng cũng sốt ruột, “Có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
Thẩm Cường vốn còn trông cậy vào việc Cố Thời Úc lái xe thay anh, nhưng bây giờ anh lại thấy Cố Thời Úc còn tệ hơn cả mình, chuyện gì thế này? Anh không còn quan tâm đến việc chân mình đang run rẩy nữa mà nhấn ga phóng thẳng đến Hải Thị.
Diệp Thu Thu cũng nghĩ không ra, nghĩ không ra thì thôi cô không muốn nghĩ nữa. Tay cô bị Cố Thời Úc nắm chặt đến mức đau đớn, chỉ đành khuyên nhủ: “Cố Thời Úc, dì Chu đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi, anh đừng lo, chúng ta sắp đến nơi rồi mà.”
Cố Thời Úc đột nhiên cúi người, ôm chặt eo Diệp Thu Thu không nói gì. Diệp Thu Thu nghiêng đầu thấy khóe môi anh đã bị cắn rách, cô vội vàng dùng tay gỡ ra, “Đừng cắn nữa, bây giờ lo lắng cũng không phải cách, anh để dành sức mà dùng ở bệnh viện đi.”
Thẩm Cường bỗng cảm thấy căng thẳng, người nằm viện lúc này là mẹ vợ anh, Cố Thời Úc hoảng hốt cái gì chứ? Anh đầy bụng nghi hoặc nhưng chỉ có thể đạp mạnh ga chạy đến Hải Thị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play