Diệp Thu Thu nói: “Cố Thời Úc, sao anh có thể để mấy ngày không ăn như vậy, anh muốn chết à?”
Cố Thời Úc ôm chặt cô trong lòng, không chịu buông tay: “Thu Thu, cho anh ôm thêm một chút, anh hơi buồn ngủ rồi, em hứa đi, khi anh tỉnh lại, em vẫn sẽ ở đây.”
Nước mắt Diệp Thu Thu không ngừng rơi, tên đàn ông này đúng là muốn chết, anh đang lơ lửng giữa sống và chết. Cô quay lại, anh sống; cô không quay lại, anh chết. Chắc anh tính như thế, phải không…?
Cố Thời Úc ngủ rất say, Diệp Thu Thu lặng lẽ ngồi dậy, cả căn phòng đầy kẹo bông gòn mà cô rất thích.
Cô bước ra khỏi phòng bệnh để mượn một cái nồi, cô định nấu cháo cho Cố Thời Úc, vì anh đã đói quá lâu không thể ăn uống bừa bãi được. Hơn nữa, cô cần tìm bác sĩ để truyền chút dinh dưỡng cho anh, chờ anh tỉnh dậy rồi uống chút cháo.
Cô vừa bước ra ngoài, bên ngoài đã có hơn chục người vây quanh. Thấy cô bước ra, họ đồng loạt lao tới. Diệp Thu Thu giật mình, mỉm cười nói: “Sao mọi người đều ở đây, rảnh quá phải không?”
Đường Liên Tử khóc dữ dội: “Con bé chết tiệt này, con làm chúng ta sợ muốn chết rồi, con biết không hả? Con đã ngủ bao lâu rồi? Bảy ngày, đúng bảy ngày! Nếu con không tỉnh lại, cả nhà này sống sao được…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT