Diệp Thu Thu thở dài, để Chung Đỉnh đợi ở phòng khách dưới nhà một lúc, rồi đi lên nói với Tô Tịch rằng Chung Đỉnh đã đến. Trái tim của Tô Tịch thật sự quá mềm yếu, giống như Cố Đông, dễ dàng tha thứ cho người khác.
Bà nói: “Mẹ sớm đã biết Chung Đỉnh là con riêng của Chung Văn Chiếu. Mẹ Chung Đỉnh đã qua đời sau khi sinh. Con gái à, từ khi tìm thấy con, mẹ đã mãn nguyện với tâm nguyện duy nhất của mình, còn những chuyện khác mẹ đều xem nhẹ hơn nhiều. Mẹ sẽ không tha thứ cho Chung Văn Chiếu, nhưng Chung Đỉnh cũng là một đứa trẻ đáng thương. Ngay từ khi sinh ra đã không có mẹ, thằng bé có lỗi gì chứ? Con để nó lên đi, chúng ta dành chút thiện ý cho Chung Đỉnh, có lẽ sau này nó sẽ sống dưới ánh mặt trời nhiều hơn, thì có gì là không tốt chứ?”
Diệp Thu Thu ôm lấy bà, “Mẹ, mẹ thật tốt.”
Chung Đỉnh không ngờ Tô Tịch lại đồng ý gặp cậu. Cậu vẫn nhớ lúc bà tỉnh táo và kể cả lúc không bình thường, bà đều cho cậu ăn bánh hạt dẻ. Chung Đỉnh ngồi lặng lẽ một lúc rồi hỏi: “Dì Tô, có phải dì rất muốn sống cùng chị Thu Thu, không muốn về nhà nữa đúng không?”
Tô Tịch dịu dàng nói: “Dì đã tìm con bé bao lâu nay, tất nhiên là muốn sống cùng nhau. Nhà cũ kia dì không về đâu. Con hãy sống tốt, đừng trở thành người như cha con.”
Chung Đỉnh lại im lặng, một lúc sau cậu đột nhiên hỏi: “Dì Tô, dì đã từng yêu Chung Văn Chiếu chưa?”
Tô Tịch ngẩn ra rồi cười, “Tất nhiên là yêu rồi. Không yêu thì sao có thể cưới? Chỉ là sau này ông ấy yêu quá nhiều thứ khác. Ông ấy yêu gia đình, tiền bạc, quyền lực, danh vọng, yêu con trai của ông. Tư tưởng của chúng ta càng ngày càng xa nhau. Nhưng dì cũng không thể phủ nhận rằng, ban đầu dì đã từng yêu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT