04
Buổi tối, khi tôi đang trằn trọc suy nghĩ mãi về chuyện này là thế nào, bạn cùng phòng giường dưới đột nhiên vỗ mạnh vào tôi.
"A Tử à, cậu đừng lăn qua lăn lại nữa, tôi ngồi dưới này cứ như ngồi trên tàu hỏa vậy!"
"Không phải, Vương Đông, sao cậu dám ngồi lên giường của giáo bá, ai cho cậu can đảm, là Lương Tịnh Như à?"
Trưởng phòng ký túc Lý Phi không thể tin nổi.
"Chết rồi, tôi suýt nữa không để ý, phải tránh xa ra ngay, bằng không Giang An mà biết sẽ đánh tôi."
Vương Đông hoảng hốt nhảy khỏi giường, như thể cái giường mà cậu ta vừa ngồi lên là thứ cực kỳ đáng sợ.
Vương Đông: "Nhưng mà nói thật, Giang An từ đầu kỳ đến giờ chưa về ở lần nào, chẳng lẽ là cậu ta ở ngoài luôn rồi?"
Lý Phi: "Không, hôm nay cậu ấy vừa nhắn tin cho tôi, nói tối nay sẽ về ở."
Vương Đông: "Lý Phi, sao giờ cậu mới nói! Nếu cậu ấy về mà thấy tôi ngồi lên giường của cậu ấy, thì tôi..."
Tai tôi vẫn nghe thấy tiếng Vương Đông và Lý Phi nói chuyện, nhưng trong lòng tôi đã bị cuốn theo một câu nói của Lý Phi.
Giang An sắp về ở lại?
Chuyện gì đây, chẳng phải Giang An nói tuần sau mới về sao, lần này sao lại về sớm?
Không sai, Giang An mà tôi đang nhắc đến chính là nam chính thứ hai trong văn po — giáo bá, cùng phòng với tôi, còn giáo thảo thì sống ở ký túc xá bên cạnh.
Ngay khi tôi còn đang nghĩ xem có phải cốt truyện đã thay đổi hay không, thì cửa phòng ‘bang’ một tiếng bị đá văng ra, cả phòng lập tức yên lặng, tôi và hai người kia đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
Chàng trai đứng ở cửa cao lớn, dáng người vạm vỡ, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt mang nụ cười ngông cuồng, không thể nhầm lẫn — đó là giáo bá Giang An.
Giang An xách chiếc balo bằng một tay, ném lên bàn học của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi cười:
"A Tử, lâu rồi không gặp!"
Giọng điệu y hệt như của Kiểm Ngôn Chi lúc gặp lại.
Tôi ngơ ngác đáp:
"À... lâu rồi không gặp."
Nhưng trong lòng tôi toàn là dấu chấm hỏi.
Sao giọng hắn lại giống Kiểm Ngôn Chi như vậy?
Chẳng lẽ trước đây tôi đã làm gì sai với họ?
Giang An có lẽ nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của tôi, hắn vừa cười vừa nói:
"A Tử, cậu vẫn dễ thương như ngày nào!"
Gì cơ?
Tôi dễ thương?
Đàn ông không thể bị nói là dễ thương!
Như một con mèo bị chọc tức, tôi lớn tiếng phản kháng:
"Tôi không dễ thương!"
"À, được thôi, tôi nói sai rồi, A Tử, cậu có tha lỗi cho tôi không?"
Không phải chứ, giáo bá sao lại thành ra như thế này? Rõ ràng là kiểu ngầu lòi mà!!!
Cốt truyện thay đổi rồi sao?
Nhìn vào vẻ mặt ngầu lòi của Giang An lại mang chút khẩn thiết, tôi không nhịn được mà tha thứ cho hắn.
"À, không sao, không sao, lần sau đừng nói vậy nữa là được."
"A Tử, cậu vẫn dễ dàng tin tôi như vậy."
Tôi không nghe rõ câu nói sau của Giang An, nghĩ rằng chắc không quan trọng nên không hỏi thêm, quay đầu chui vào chăn đi ngủ.
"A Tử, cậu đã đi ngủ rồi à?"
"Sinh viên đại học đâu có ngủ sớm như vậy!"
Giang An thản nhiên nói:
"Ngủ sớm tốt cho sức khỏe." Giọng điệu nghe có vẻ như một lời cảnh cáo.
"À, à, đúng đúng, ngủ sớm tốt cho sức khỏe, chúng tôi cũng nên ngủ sớm thôi, đúng không, Lý Phi?"
"À, Vương Đông, cậu nói đúng."
Tai tôi dần nghe thấy tiếng Lý Phi và Vương Đông vội vàng leo lên giường đi ngủ.
Quả nhiên, Giang An đúng là bá đạo như lời đồn, nhưng tại sao hắn lại nói như thế.
Tôi không nghĩ nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lẽ do hôm nay tôi đã tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Trong mơ, dường như tôi bị một người ôm chặt lấy, dù có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, cuối cùng đành bỏ cuộc, để mặc người đó ôm mình ngủ.
Giang An với ánh mắt cuồng nhiệt nhìn viên ngọc mà mình vừa lấy lại được, giọng nói sắc lạnh:
"Lần này, cậu không thể chạy thoát đâu!"
Giang An cúi xuống hít hà mùi hương trên cơ thể người kia, tay thì không ngừng vuốt ve thân thể ấy.
---
05
Sáng dậy, tôi cảm thấy cơ thể rã rời, như thể vừa bị nghiền nát.
Tôi bước xuống giường, nhìn về phía giường của Giang An.
Hả? Sáng sớm đã không thấy hắn đâu rồi?
Vương Đông thò đầu ra nói:
"Giang An đi chạy rồi."
"Ồ."
Tôi thản nhiên đáp lại.
Sau khi rửa mặt xong, tôi định ra ngoài tìm nữ chính đi ăn sáng.
Vừa mở cửa, trước mặt tôi là một cảnh tượng hỗn loạn. Giang An và Kiểm Ngôn Chi đều cầm hai phần bữa sáng giống hệt nhau.
"Hai người... hai người..."
Tôi có chút ngại ngùng nhìn hai phần bữa sáng trước mặt, bên trong đều là những món tôi thích, nhưng tôi chưa từng nói cho ai biết về điều này!
"Bạn học Bùi, tôi đặc biệt mang cho cậu."
"A Tử, ăn đồ tôi mang cho!"
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, một giọng lạnh lùng, một giọng ngạo mạn.
Kiểm Ngôn Chi và Giang An dùng ánh mắt đối đầu, không ai chịu nhường ai.
[Giang An, em ấy là của tôi!]
[Kiểm Ngôn Chi, cậu đừng nói sớm quá, A Tử thích ai còn chưa chắc mà!]
Tôi chợt nghĩ ra một chuyện, chỉ cần tôi khiến hai người này vướng vào nhau, thì họ sẽ không có thời gian tìm nữ chính nữa. Đến khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể trở về hiện thực, cả hai đều không tìm thấy tôi.
Đây quả thật là một kế hoạch hoàn hảo, vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa được ngắm hai anh đẹp trai, điều này đối với một người gay như tôi thật sự rất hấp dẫn.
Thế là tôi nhận lấy cả hai phần bữa sáng, cảm ơn hai người, rồi giả vờ ngại ngùng nói:
"Hai người mang bữa sáng cho tôi, tôi ngại quá, hay là để tôi mời hai người đi uống trà sữa nhé!"
Giang An không cần suy nghĩ, lập tức từ chối lời cảm ơn của tôi, nói rằng có cách tốt hơn để cảm ơn.
Tôi nghi ngờ nhìn Giang An, cách tốt hơn để cảm ơn...?
Giang An cười, xoa đầu tôi, nói đùa:
"Sớm thôi cậu sẽ biết!"
Kiểm Ngôn Chi không vui, cũng xoa lại chỗ mà Giang An vừa chạm vào:
"Đừng để những kẻ không đáng tin đụng vào cậu!"
Hai người họ, hết người này đến người kia, xoa đầu tôi cả chục lần, ban đầu tôi ngây ra, sau đó cảm thấy khó chịu, cuối cùng là tức giận.
Nếu tôi không tức giận, các cậu nghĩ tôi là Hello Kitty sao!
Tôi hất mạnh tay họ ra, giận dữ nói:
"Hai người bị làm sao vậy! Xoa đầu một lần chưa đủ, còn muốn xoa bao nhiêu lần nữa!"
Nói xong, tôi lập tức cầm bữa sáng và sách vở rời khỏi hai kẻ điên này, không hề biết rằng cuộc đối thoại của họ sau đó thực sự rất bệnh hoạn.
06
"Kiểm Ngôn Chi, tôi sẽ không từ bỏ A Tử đâu!"
"Tôi cũng vậy!"
"Nhiệm vụ của A Tử..."
"Hệ thống, chẳng là gì cả, đã giải quyết xong từ lâu rồi!"
"Vậy thì hôm nay, tôi nhất định phải tận hưởng cho thỏa!"
Kiểm Ngôn Chi không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng của Bùi Tử rời đi, trong mắt tràn đầy khát vọng muốn chiếm hữu.
Giang An cũng vậy.