Tôi là gay.
Thích đọc truyện po.
Một ngày nọ, tôi tỉnh dậy và phát hiện mình bị kẹp giữa hai cơ thể ấm áp.
Tôi choáng váng đến mức ngất đi.
Tin tốt: Tôi đã có bạn trai.
Tin xấu: Tôi có đến hai người!
1
Quay lại một tháng trước, vào sáng hôm đó, sau khi kết thúc tiết học lúc 8 giờ, tôi trốn về ký túc xá, nằm trên giường lướt qua cuốn truyện po mà mình đã mua – “Cậu Ấm và Đầu Gấu Cùng Yêu Nữ Sinh Trong Sáng”.
Đừng để cái tên ngây thơ lừa gạt, điểm mấu chốt của cuốn sách này là về 3P.
Ngay khi nữ chính vừa xuất hiện, cô ấy đã thu hút sự chú ý của cả cậu ấm và đầu gấu.
Rồi hai người bắt đầu "ngọt ngào" với nữ chính, từ lớp học, ký túc xá, đến bãi cỏ đều ghi dấu những khoảnh khắc hạnh phúc của họ.
Toàn bộ cuốn sách đều xoay quanh những cảnh "ngọt ngào", nhưng nửa sau có chút khác biệt, khi cậu ấm và đầu gấu quyết định cùng nhau làm bạn trai của nữ chính, và thế là họ bắt đầu một cuộc sống 3 người đầy vui vẻ.
Khi đọc đến đoạn nữ chính 3P, tôi từng thắc mắc liệu cô ấy có chịu nổi không?
Nhưng giờ thì khỏi cần nghĩ nữa, tôi đã tự mình trải nghiệm rồi, nhưng chẳng ai nói cho tôi biết rằng tôi có "thể chất bền bỉ" như nữ chính đâu!!
2
Lúc mới bắt đầu, khi nữ chính vừa bước vào trường, tôi còn đang vui vẻ đọc sách, hoàn toàn không hay biết điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Nhưng sau một giấc ngủ, tôi tỉnh dậy và nhận ra mình đã xuyên không vào sách.
Tôi ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, chính là nữ chính của truyện po đây mà, bảo sao cậu ấm và đầu gấu lại điên cuồng vì cô ấy.
Dưới ánh nắng xuân, cô ấy như một đóa hoa trắng nhỏ nhẹ nhàng nở rộ, trong sáng và yếu đuối. Khuôn mặt cô ấy tinh khiết như ngọc bích, đôi mắt trong trẻo như hồ nước. Mái tóc đen dài mềm mại tung bay trong gió, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng.
"Em nghe thấy chưa, Tiểu Tử?"
Nữ chính đang cau mày hỏi tôi, vẻ mặt ấy khiến ai nhìn vào cũng muốn xoa dịu nỗi lo lắng của cô ấy.
"À à, em biết rồi, chị."
Tôi ngớ người đáp lại.
Đúng vậy, nữ chính ngây thơ trước mặt tôi chính là chị tôi, Bùi Liên.
Còn tôi, tôi là em trai cô ấy, Bùi Tử.
Sau khi đến thế giới này, tôi hoàn toàn mơ hồ, nhưng may thay tôi có một hệ thống. Tuy nhiên, hệ thống này không đáng tin chút nào. Sau khi thông báo nhiệm vụ cho tôi, nó liền đi vào trạng thái ngủ, để lại tôi cô đơn thực hiện nhiệm vụ.
Dù sao cũng chỉ có hoàn thành nhiệm vụ tôi mới có thể quay về thế giới ban đầu.
Nhiệm vụ là phá tan mối tình của nữ chính với cậu ấm và đầu gấu, giúp nữ chính hoàn thành việc học.
Nhìn vào nhiệm vụ này, tôi cười lớn. Chuyện này quá đơn giản, chỉ là trò trẻ con thôi mà.
Nữ chính, cứ lo học hành đi, còn vận đào hoa của chị, để em lo!
3
Sau khi phát biểu đầy khí thế, tôi cẩn thận nhớ lại nội dung của cuốn sách. Lần đầu nữ chính gặp cậu ấm Kiểm Ngôn Chi là bên cạnh vườn hoa nhỏ trong trường. Khi đó, nữ chính đang cúi xuống nhặt bài tập rơi trên đất, vừa đúng lúc anh đi ngang qua. Ngay khi hai người chạm mắt nhau, anh đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tình tiết này thật hoang đường! Khi tôi đọc truyện, tôi đã nghĩ anh chỉ nhìn nữ chính vì ham sắc mà thôi.
Ngồi tại chỗ, tôi nhìn đồng hồ, tự động viên bản thân. Chị à, đợi em đến cứu chị nhé!
Tôi phóng nhanh đến vườn hoa nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng để chặn nữ chính.
Kế hoạch là, khi thấy chị, tôi sẽ nhanh chóng ôm lấy bài tập và kéo chị ấy đi.
Tôi đợi mãi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng nữ chính.
Tôi lập tức chạy đến bên chị ấy, hét lớn:
"Chị, để em nhặt, mình đi nhanh thôi."
Bùi Liên bị những hành động của tôi làm cho bối rối, rồi nhẹ nhàng hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.
Tôi vội vàng lo lắng, sợ anh sẽ đến đây ngay, nhưng Bùi Liên lại trông như thể không nghe lời giải thích của tôi thì sẽ không chịu đi.
Tôi đành dừng lại, nói dối:
"Chủ nhiệm Hạ đang tìm chị!"
Chủ nhiệm Hạ là trưởng khoa của Bùi Liên, nên khi tôi nhắc đến, chị ấy bán tín bán nghi nhìn tôi.
Không phải chứ, nữ chính, lúc này chị không tin tôi sao! Chẳng phải với tính cách ngây thơ của chị, chị nên tin tôi ngay chứ? Trong lòng tôi gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra chân thành nhìn cô ấy.
Cuối cùng, Bùi Liên cũng tin tôi và đi theo tôi.
Tôi thầm nghĩ, nước đi này thật đúng đắn.
Nhưng bất ngờ, một cơn gió thổi bay tập bài tập trên tay tôi.
Tôi chỉ biết chửi thầm, sao lại có gió vào lúc này chứ!
Đành phải đối diện với thực tế, tôi cùng nữ chính cúi xuống nhặt lại đống bài tập rơi vãi.
Tôi nhặt nhanh hết mức có thể, nhưng đột nhiên có một bàn tay trắng mịn, thon dài xuất hiện trong tầm mắt tôi, nhặt quyển bài tập cuối cùng và đưa cho tôi.
Tôi ngơ ngác đứng dậy, nhìn chàng trai trước mặt, lông mày sắc nét, mắt sáng như sao, đôi môi mỏng khẽ mím, không chút biểu cảm. Chính là cậu ấm lạnh lùng – Kiểm Ngôn Chi.
Chết tiệt!
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Sao tình tiết đưa sách lại rơi vào tôi chứ??
Khi tôi còn đang rối rắm với hàng loạt câu hỏi, anh lên tiếng:
"Bạn học Bùi, đã lâu không gặp."
Trong giọng nói còn có chút vui mừng vì tìm lại được.
Cái gì cơ?!
Anh biết tôi sao??
Nghe xong câu đó, tôi giật mình nhìn vào ánh mắt trìu mến của anh, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có gặp anh trước đây không!
Nhưng rõ ràng là tôi chưa từng gặp anh mà!
Bùi Liên thấy em trai mình không trả lời, liền nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn anh, bạn Kiểm."
Anh vừa nhìn thấy Bùi Liên, lập tức thu lại vẻ dịu dàng dành cho tôi, lạnh lùng đáp:
"Không có gì."
Tôi đứng một bên như người mất hồn, tình tiết này là sao, tại sao anh lại lạnh nhạt với nữ chính?
Dưới gốc cây, tôi đứng ngơ ngác không hiểu nổi diễn biến của tình tiết này.
Anh bất ngờ kéo tôi lại gần, ghé vào tai tôi thì thầm:
"Lần này, em đừng hòng chạy thoát!"
Nói xong câu đó, anh quay đầu rời khỏi vườn hoa.
Tôi lại ngơ ngác đứng đấy, chuyện quái gì đang xảy ra, anh biết tôi sao!
"Bùi Tử, em quen Kiểm Ngôn Chi à?"
Bùi Liên nghi ngờ hỏi.
Tôi lắc đầu thật mạnh, từng chữ trả lời:
"Không quen!" Giọng chắc nịch.
"Có lẽ anh ấy chỉ nghe nói về em thôi."
Suy đoán của Bùi Liên cũng không phải là vô lý, nhưng câu nói cuối cùng của anh thật sự khiến tôi nghi ngờ, liệu tôi đã từng gặp anh trước đây??