Bánh mới ra khỏi lồng, cái nào cũng là thử thách miệng ai chịu nhiệt được hơn. Có điều những người muốn ăn đều chờ không nổi, dù có bỏng cũng phải ăn vào trong bụng.

Cắn miếng vỏ bánh là có thể nhìn thấy phần nhân bên trong, rau cải xanh biếc tươi ngon cùng nấm hương đen trắng xen kẽ tràn đầy cảm giác ngon miệng.

Bị hấp cách thủy ở nhiệt độ cao nhưng màu sắc của rau cải không hề biến vàng mà vẫn xanh mướt, ăn vào miệng cũng rất giòn ngọt chứ không bị mềm hay nhũn. Tươi non mọng nước, cũng không còn mùi rau cải hăng hăng làm người ta chán ghét, trong miệng chỉ có một mùi thơm ngát.

Bánh bao còn rất đậm mùi nấm, nhất là khi nhai kỹ, trong vị giòn ngọt của rau có trộn lẫn cảm giác trơn mềm của nấm hương. Đúng là kinh hỷ nhân đôi.

Dù chỉ là bánh bao chay không có thịt nhưng mùi vị lại nhẹ nhàng khoan khoái, không kém bánh bao mặn là mấy.

Ngược lại còn có mỹ vị riêng.

Khiến người ta ăn thử một miếng là không thể ngừng lại được.

Thật ra bánh bao đậu hũ có cái ngon của vị cay, bánh bao nhân cải xanh nấm hương thì nhẹ nhàng khoang khoái, có vị ngon của rau của nấm. Vị nào cũng khiến cậu thích.

Bên trong Bách Khoa Toàn Thư Về Bánh Bao hệ thống cho Lâm Chu có siêu nhiều cách làm các loại bánh, nghĩ thôi cũng thấy sướng muốn chết.

Lâm Chu đứng trong phòng bếp, ăn một lèo hết 5 cái bánh.

Cảm giác nóng nóng trong miệng làm cậu hơi khó chịu nên mở tủ lạnh, lấy một chai coca lạnh ra tu ừng ực, làm dịu nhiệt độ do cái tật ăn nhanh.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lâm Chu nhìn đồng hồ thấy đã hơn 7h, có thể xuất phát đi bày quán bán hàng rồi.

Một bên khác. Vừa đến 6h30, Văn Nam lập tức chạy đi quẹt thẻ tan làm, quyết không cho ông chủ có thời gian để kiếm cớ giữ mình lại tăng ca.

Quẹt thẻ xong, xách túi lên chạy ngay.

Cùng một đoạn đường nhưng anh đã đến công viên Hoa Quả Sơn từ lâu, muốn mua bánh bao về ăn.

Kết quả chẳng thấy xe hàng đâu, trên mặt Văn Nam đầy vẻ nghi ngờ.

Chẳng lẽ là do anh đến sớm quá?

Nhìn đồng hồ thấy mới hơn 7h một chút, trời vẫn chưa tối hẳn, chắc chưa đến giờ ông chủ ra bày quán.

Thấy chỗ đất trống ven đường chỉ có một quán xiên que, Văn Nam bèn dừng xe, chạy qua hỏi thăm chủ quán.

“Chào ông chủ, ông có biết xe bánh bao mấy giờ bán không ạ?”

Ông chủ xiên que chỉ thấy hỏi chứ không mua, nụ cười có tí miễn cưỡng.

Cứ tưởng có mối đến, ai ngờ là đến hỏi hàng khác.

“Chịu thôi. Hôm qua hình như 8h hàng bánh bao đấy mới đến. Trời sắp tối hẳn rồi, chắc là không lâu nữa đâu.”

Mùa hè, 7h trời vẫn chưa tối hẳn. Đa số người đến chạy bộ, rèn luyện sức khỏe vẫn còn chưa đến hết.

Quán đồ nướng bên cạnh cũng còn chưa mở kia kìa.

“Tôi biết rồi, cảm ơn ông chủ nhé.”

Trả lời xong xuôi mà vẫn không thấy đối phương hỏi han xiên que nhà mình, ông chủ rất thất vọng, đành tiếp tục ngồi hóng thực khách có duyên tiếp theo.

Văn Nam không đi về mà đến chỗ ghế đá ngồi nghịch điện thoại, chờ Lâm Chu đến.

Thoáng cái đã đến 8h.

Lâm Chu đến hẹn lại lên, đúng 8 giờ là đến cổng công viên Hoa Quả Sơn, bắt đầu bày quán bán hàng.

Vừa nhìn thấy cậu, Văn Nam đã hớn hở chạy lại.

“Ông chủ, 8h cậu mở quán à? Tôi chờ cả nửa ngày rồi đấy.”

Lâm Chu nhìn thấy một ông anh không biết từ đâu nhảy ra, suýt thì bị dọa chết khiếp.

Không ngờ hôm qua mới lần đầu đến đây buôn bán, thế mà hôm nay đã có khách đến sớm để chờ.

Cảm động quá!

“Vâng, nhưng bánh bao thì phải đợi một lúc nữa. Phải hấp, tầm 20p.”

Lâm Chu vừa nó vừa tranh thủ sắp xếp đồ đạc, bắt đầu hấp bánh bao.

“Không sao không sao, tôi đợi thêm một lúc cũng được.”

Văn Nam nhìn đống bánh bao sống trong lồng hấp, nhớ tới hương vị ngày hôm qua thì không nhịn được, hai mắt sáng rỡ.

Đúng là chưa bao giờ được ăn bánh bao ngon như thế, nếu không phải là do đắt quá thì anh sẽ ăn một lần cho đã. Sáng ăn, trưa ăn, tối cũng ăn!

“Ông chủ, tôi muốn 5 cái bánh bao đậu hũ tê cay, 5 bánh bao thịt bò.”

Nghĩ tới hôm qua còn chưa được ăn bánh bao nhân đậu hũ, Văn Nam tranh thủ gọi món trước.

“Hôm nay không có bánh bao đậu hũ, chỉ có bánh bao thịt bò với bánh bao rau cải xào nấm hương thôi.”

“Ôi~. Tôi còn chưa được ăn bánh bao đậu hũ tê cay đâu!”

Nghe Lâm Chu nói, Văn Nam lập tức kêu gào như cha mẹ chết.

Hôm qua chưa kịp ăn, để lỡ mất. Ai ngờ hôm nay không có nữa luôn!

Đúng là làm cho người ta đau lòng quá đi đó mà!

Bánh bao thịt bò ngon như thế, chắc chắn là nhân đậu hũ cũng sẽ rất ngon.

Nghĩ thôi cũng thấy đau hết cả lòng mà!

“Sau này sẽ còn bán tiếp, tôi sẽ để phần cho anh.”

Lâm Chu thấy bộ dạng bị đả kích nặng nề của Văn Nam thì không đành lòng, trấn an nói.

Nghĩ đến anh là người đầu tiên chờ mở quán trong tuần này, chuyện nhỏ như cái kẹo, thôi thì cứ thỏa mãn cho người ta đi.

“Ông chủ, cậu tốt thật đấy. Cứ quyết định thế nhé!”

“Vậy lấy cho tôi 5 bánh bao thịt bò, 5 bánh rau cải xào nấm hương.”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Chu thành thạo bật cả hai bếp, bắt đầu hấp bánh.

Ông chủ quán xiên que bên cạnh thấy một màn tình thương mến thương của hai người thì cảm động đến rớt nước mắt.

Thực khách tốt thế này, sao ông ta không gặp được chứ!

“Ông chủ, cho tôi 2 rau cải nấm hương, thêm 2 thịt bò.”

Ông chủ xiên que lại góp thêm một viên gạch cho chuyện buôn bán của Lâm Chu.

Hai người một trước một sau trả tiền, Lâm Chu cũng chào đón một khởi đầu tốt đẹp, khóe môi cứ cong mãi không chịu hạ xuống.

Thấy người khác yêu thích bánh bao mình làm như vậy, đúng là tràn trề cảm giác thành công.

Cảm giác được mọi người quan tâm ủng hộ này là thứ mà lúc trước đi làm công, cậu có mơ cũng không được trải nghiệm.

Cùng lúc đó, ở nhà Vương Truyền Quyên.

Ăn cơm tối, rửa bát đũa xong xuôi, quý bà Vương Truyền Quyên đang chuẩn bị ra nhảy quảng trường.

Nghĩ đến món bánh bao ăn được hôm qua, bà định kêu hai cô con gái đi cùng.

“ Chị hai, bé út ơi, có ra Hoa Quả Sơn đi bộ không?”

Trong phòng, hai cô con gái một nằm trên giường một đang ngồi trên bàn máy tính chơi game đều vờ như không nghe thấy.

Thời gian nghỉ hè hạnh phúc thế này, không ở nhà nằm máy lạnh cho sướng mà lại bò ra ngoài tập thể dục, rảnh quá hay gì?

“Mẹ nói hai đứa này, ở cổng công viên có đồ ăn ngon lắm. Tập tành xong đúng lúc có thể ăn, hai đứa không đi thật à?”

Nghe đến có đồ ăn ngon, hai cô gái lập tức do dự.

“Món gì ngon ạ?”

Con gái lớn tháo tai nghe xuống, tò mò hỏi.

“Dù sao cũng là món con chưa được ăn bao giờ.”

Vương Truyền Quyên thừa nước đục thả câu, nhất định phải kéo hai cô con gái ra ngoài tản bộ.

Ngày nào cũng ở nhà bật máy lạnh vù vù chẳng thông khí, cũng không tốt cho sức khỏe.

Con người ấy mà, vẫn là phải ra ngoài hít thở không khí trong lành, rèn luyện cơ thể thì mới khỏe mạnh được.

Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn không chịu vận động, rất dễ bị béo phì.

“Đi ạ. Con đi ngay đây.”

Hai cô con gái đều bị kích thích tính tò mò, một trước một sau chạy đi thay quần áo, ra ngoài cùng Vương Truyền Quyên.

Từ nhà bọn họ đến công viên Hoa Quả Sơn phải đi mất mười mấy phút. Đến nơi, Vương Truyền Quyên thấy quán bánh bao quen thuộc đã mở cửa thì yên tâm dẫn hai cô con gái đi tản bộ, định bụng lúc về sẽ ghé vào mua mấy cái.

Bọn họ vừa mới ăn tối xong, còn chưa tiêu hóa hết đâu.

“Mẹ ơi, đồ ngon mẹ nói ở đâu thế, chỗ cổng công viên làm gì có gì ạ?” Chị cả đứng ở đầu đường, ngó nghiêng một vòng.

Chu vi công viên Hoa Quả Sơn bao quanh mấy tiểu khu, là chỗ chạy bộ, rèn luyện của phần lớn dân địa phương.

Cửa vào chỗ quảng trường có rất nhiều người bày quán bán hàng, buôn bán nhỏ như ném vòng, hay như đám trẻ con chơi trượt ván… vân vân.

Náo nhiệt thì náo nhiệt thật, nhưng có liên quan gì đến đồ ăn ngon đâu.

“Thấy xe bán bánh bao ở ven đường không? Bánh bao nhà đó ăn ngon kinh khủng. Tối qua mẹ nhảy quảng trường xong, ăn liền một lúc bốn cái đấy!”

Chị hai, em út: …

Vốn còn cho là món ngon gì đó, ai ngờ lại là bánh bao!

“Bái bai mẹ, con về nhà nằm đây.”

Chị gái quay đầu muốn chạy, thật sự không muốn theo mẹ đi nhảy quảng trường.

Nhảy không nổi, thật sự là nhảy không nổi!

Em út theo sát phía sau.

Giờ chuồn nhanh còn kịp chứ đợi đến lúc bị kéo vào thì có muốn trốn cũng không xong.

“Đừng mà, đến thì cũng đến rồi. Ngày nào cũng ru rú trong nhà, hai đứa sắp mập ú lên rồi.”

Nghe đến chuyện tăng cân, hai chị em đều run rẩy.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt chất chứa kinh sợ cùng dò xét.

Nghĩ kỹ lại thì hè này trôi qua thoải mái quá, hình như có hơi lên cân thật.

Hai cằm luôn rồi!

“Rất có lý, đến thì cũng đến rồi, chạy một vòng đi.”

Chị gái nhéo nhéo bụng nhỏ của mình, nghiêm túc nói.

Em gái cũng khẽ gật đầu.

“Cũng được. Thế hai đứa chạy bộ đi, mẹ ra nhảy quảng trường. Lát nữa tụ họp ở quán bánh bao.”

Vương Truyền Quyên vừa nói xong thì phía bên kia đã có bạn nhảy gọi í ới. Bà vội vàng chạy đến quảng trường, nhảy tập thể.

Hai chị em mạnh ai nấy đeo tai nghe, bắt đầu chạy bộ.

“Ấy, sao hôm qua bà chưa nhảy xong mà đã đi thế? Hết giờ tôi còn đi tìm bà mãi đấy.”

Bác gái đứng sát Vương Truyền Quyên kéo bà lại, hỏi thăm.

Ai dô, nhảy hăng quá, quay lại thì đã thấy người đi đâu mất rồi.

“Hôm qua bà có ngửi được mùi thơm của bánh bao không? Tôi đi mua bánh bao ăn đấy.”

Bác gái: …

“Không phải chứ. Bà đang giảm cân cơ mà? Chưa ăn tối à?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play