Cái này cứ như là hiện trường phát cháo miễn phí ấy!

"Mới vừa leo núi xong, chân có chút mỏi."

Tạ Hoành đang nghiêm túc uống thì nghe thấy câu hỏi của Lâm Chu, bèn ngẩng đầu trả lời với vẻ mặt vô tội.

Lâm Chu:...

"Ngồi cạnh ăn càng ngon hơn nữa"

Bạn học bên cạnh cũng giải thích theo.

"Không phải như vậy, đứng ăn có chút kỳ quái, ngồi xổm xuống thì tốt hơn nhiều."

Lâm Chu nâng trán, còn có thể nói cái gì bây giờ.

Tuy cháo khoai lang ăn cũng ngon nhưng không có thịt không ngon.

Bị du khách lui tới tham quan như điểm ngắm cảnh cũng chẳng xấu hổ tí nào.

Bọn Tạ Hoành còn tưởng rằng hôm qua mình ăn cháo thịt bằm trứng muối thì hôm nay vẫn cháo thịt bằm trứng muối.

"Ông chủ, cháo mỗi ngày anh bán khác nhau hết hả?"

Lâm Chu cảm thấy da mặt của mình vẫn còn cần luyện thêm một chút.

Không ngờ hôm nay ông chủ lại bán cháo khoai lang.

Người tuổi trẻ bây giờ đúng là trâu bò thật đấy.

Giải khát thì được chứ không đủ no.

Còn loãng nữa khác gì uống nước đường đâu.

Không đúng, giống súp hơn xíu.

Thanh đạm quá, cảm giác thích hợp ăn lúc bị bệnh hơn.

Nghe vậy, một đám sinh viên ngồi chồm hổm đều ngẩng đầu nhìn Lâm Chu, hiển nhiên rất tò mò.

Chỉ khi nhiệm vụ hệ thống quy định món ăn giống nhau thì Lâm Chu mới có thể bán một chủng loại cố định.

"Vậy ngày mai bán cái gì?"

"Đúng rồi, ngày nào cũng ăn cùng một món có ý nghĩa gì."

Tạ Hoành rất thích ăn cháo của Lâm Chu, ăn vô cùng thoải mái, hơn nữa không có cảm giác ngấy, nếu mỗi buổi sáng đều có thể ăn được món cháo ngon như vậy, cậu ta sẽ có động lực dậy sớm.

Tuy rằng hoàn thành nhiệm vụ là chủ yếu, nhưng bày quầy cũng thú vị lắm.

Hôm nay làm ăn không tốt, Lâm Chu đoán có lẽ nguyên nhân nằm ở trong ấn tượng của mọi người cháo khoai lang quá rẻ, không bán giá cao bao giờ nên tất cả mọi người cảm thấy một trăm tệ một chén không đáng cho nên hỏi thì nhiều, mua thì ít.

"Ngày mai bán cháo bào ngư."

Mỗi ngày đi leo núi, thân thể khỏe mạnh hơn nữa cũng không chống đỡ nổi đâu.

Vẫn nên làm vài món cháo đáng giá tí, vậy thì việc làm ăn mới tốt hơn.

Nếu có thể biết ngày mai ông chủ bán cháo gì, đúng món cậu ta không thích ăn thì sẽ không đến.

Lâm Chu cảm thấy kiếm tiền từ hai bàn tay của mình càng có ý nghĩa, cũng khiến cuộc sống của cậu ở thế giới này muôn màu muôn vẻ hơn rất nhiều, không đến mức nằm ăn chờ chết, cuộc sống mỗi ngày buồn chán không có mục tiêu, không có ý nghĩa như vậy không thích hợp với cậu.

Khi nhìn thấy khách hàng ăn món mà cậu làm, ai nấy cũng giật mình khen ngon thật là chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ. Cho nên cậu rất để ý đến việc bày quầy hàng làm ăn tốt hay không!

“Quào, cháo bào ngư!”

Diêu Siêu lớn tới từng tuổi này vẫn chưa từng ăn bào ngư, chỉ nghe nói thôi nên nhất thời tràn ngập hứng thú.

Thật ra gia đình cậu ta rất bình thường, mỗi tháng ba mẹ cũng chỉ cho cậu ta một nghìn tệ tiền sinh hoạt ở đại học, chỉ đủ cậu ta ăn cơm.

Chứ không ăn nổi món ăn quá ngon.

Tục ngữ nói mấy thằng nhóc choai choai ăn sạch hết cái nhà, cậu ta hai mươi tuổi chính là thời điểm ăn được.

Tiền sinh hoạt ba mẹ cho không đủ dùng, cậu ta phải lén lút chơi game luyện cấp giúp người ta để kiếm tiền.

Có đôi khi may mắn một chút một đơn cũng có thể kiếm được mấy trăm cho nên cậu ta mới có tiền ăn một chén cháo một trăm tệ.

Trừ khi cùng mấy đứa bạn ra ngoài ăn liên hoan ra, cậu ta cơ bản không ăn tiệm gì mấy.

Lúc này nghe thấy cháo bào ngư, cậu ta mới ý thức được bản thân chưa ăn thử bao giờ.

"Em cũng chưa từng ăn cháo bào ngư nhưng mà em ăn bào ngư rồi, tanh lắm, còn cắn không đứt nữa có ngon gì đâu."

Lúc này ông chú trung niên bên cạnh không đồng ý tiếp lời: "Vậy phải xem là bào ngư gì, bào ngư khô sau khi ngâm thì đun sôi, cắt ra hơi giống trứng muối, trứng lòng đào, vị hơi dai, còn mùi vị tuyệt lắm đấy, nhưng thật ra vị của nó không đậm phải xem gia vị thôi."

"Bào ngư mới thì hơi giống vị sò biển, làm sashimi còn được chứ nấu chín là khỏi nhai luôn nha."

Một đám sinh viên dáng vẻ mở rộng kiến thức, lắng nghe ông chú trung niên nói tỏ vẻ nghe hiểu rồi gật đầu.

"Nhưng mà nếu nấu cháo chắc tanh lắm đó."

Nhóc thích ăn uống Tạ Hoành bày ra biểu cảm có lẽ sẽ ngon lắm nhỉ hỏi Lâm Chu.

Lâm Chu nhìn dáng vẻ tham ăn của mấy nhóc này, ngây ra gật đầu.

Món cậu làm có món nào dở hả?

Nhưng mà cũng có thể nhìn ra được, mấy người này quả thật đều là mấy tên thích ăn uống, bằng không cũng sẽ không trở thành khách quen.

Dù sao lúc Lâm Chu nhìn thấy địa điểm bày quầy hàng ở trên đỉnh núi, cậu cũng không ngờ tới tình huống sẽ có khách quen.

Ai mà leo núi để ăn cháo chứ!

Không ngờ vậy mà cậu còn có khách quen.

"Vậy sáng mai tụi em trở lại!"

Một đám sinh viên nháy mắt hưng phấn, bắt đầu líu ríu hàn huyên.

Vốn dĩ hôm qua chỉ có năm sinh viên tụ lại một đám cũng đã khá náo nhiệt rồi, không ngờ hôm nay tận tám người, quả thực y chang một đám vịt cứ cạp cạp bên cạnh.

Lâm Chu cúi đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu là trong hoạt hình, lúc này sợ là trên đầu cậu sẽ chậm rãi trượt xuống ba vạch đen. ...

Thời gian hôm nay Lâm Chu dọn quán cũng xêm xêm hôm qua.

Tuy chuẩn bị lượng cháo khá ít nhưng bởi vì không được hoan nghênh thành ra bán chậm, đợi bán xong dọn quán cũng đã đến trưa.

Về đến nhà, cậu vẫn dọn dẹp một đợt rồi lên giường ngủ.

"Không phải chứ, hôm nay ông chủ lại không đến hả?"

Vì thế cậu vẫn không nhớ ra mấy khách hàng đã chờ cậu ở ven hồ Đại Minh hai ngày rồi.

"Không phải chứ, quây bánh bao to đùng của tôi đâu?"

Mấy khách hàng đứng ở đường cái Hoa Quả Sơn, chờ đến cái gọi là trông mòn con mắt!

Tám giờ tối.

"Tám giờ rồi đó mấy anh em, ông chủ còn chưa đến!"

Dù sao leo núi tiêu hao thể lực dữ lắm!

Có nhiều bạn bè, lập tức nghĩ tới câu thêm bạn bè thêm một con đường.

"Ai biết đâu!"

"Không được, tôi phải phát động vòng bạn bè của tôi, hỏi thử có từng gặp ông chủ không."

"Tình huống gì vậy, đang yên đang lành sao không bày quầy hàng nữa? Có phải ông chủ đổi chỗ không?"

Bà chủ bán xiên que cách đó không xa thấy cảnh tượng này, một suy nghĩ chợt lóe qua trong lòng.

"Có lẽ chỉ là trong nhà ông chủ có việc, ngày mai tôi lại đến xem thử."

Vẫn có khách hàng kiên định cho rằng Lâm Chu chỉ là có việc không đến bày quầy hàng được, nói không chừng sẽ trở về.

Bánh bao ông chủ làm ngon như vậy, nếu có người thử khẳng định sẽ không quên, nói không chừng đã tìm được vị trí cho ông chủ bày hàng rồi.

Đợi đến buổi tối khi bà dọn quán trở về nhà, bà liền lôi kéo chồng của mình đến thương lượng.

Vả lại vốn bà biết làm bánh bao, năm mới trong nhà làm bữa sáng kiếm ăn, tại sao không thể bán bánh bao.

Đang yên đang lành bán xiên que thì bán đi, muốn cái gì là đi làm cái đó hà.

"Không phải chứ vợ, bà không ăn được bánh bao cũng không thể có suy nghĩ này chứ!"

Ông chủ bán xiên que:???

"Ông xem hai ngày nay có bao nhiêu người mua bánh bao, nếu chúng ta cũng bán bánh bao khẳng định kiếm tiền được hơn bán xiên que"

"Ông xã à, anh nói chúng ta đổi nghề bán bánh bao thế nào?"

"Bánh bao bà làm có ngon như người ta bán không?”

"Không có..." Bà chủ bán xiên que nghẹn họng, cái này phải thừa nhận mùi vị của bánh bao kia quả thật rất ngon, không nghĩ ra còn có ai có thể làm ra bánh bao ngon hơn cái đó, không có tay nghề này!

"Vậy bà còn nói làm chi? Đến lúc đó khách mua bánh bao mà chúng ta làm, hai cái khác nhau một trời một vực khẳng định làm không lâu dài được."

"Vả lại, ông chủ chỉ mới không bày hàng hai ngày thôi, nói không chừng sẽ trở lại, đến lúc đó nhìn thấy chúng ta cướp miếng ăn thì làm sao chúng ta còn không biết xấu hổ đi mua bánh bao của người ta chứ!"

Tuy nói như vậy nhưng bà chủ bán xiên que nhìn thấy nhiều khách không mua được trở về cũng rất ganh tị.

"Tôi mặc kệ, tôi phải thử, cùng lắm thì chờ ông chủ trở về chúng ta không bán bánh bao nữa là được chứ gì, trong nhà có sẵn đồ dùng, ông còn không muốn kiếm tiền à?"

Bà chủ không tin, trực giác nói cho bà biết hiện tại đổi nghề bán bánh bao, mượn ngọn gió đông này khẳng định có thể kiếm tiền.

"Cứ quyết định như vậy đi!"

Nhìn dáng vẻ kiên định của vợ, ông chủ bán xiên que cũng hết cách, chỉ có thể nhìn bà gây sức ép.

Ông không ôm hy vọng gì về chuyện vợ nói bán bánh bao kiếm tiền.

Mỗi ngày quả thật rất nhiều người ở Hoa Quả Sơn mua bánh bao.

Nhưng đó đều là những người bị bánh bao của ông chủ bán thu hút.

Tuy rằng những người đó đều đang đợi bánh bao, nhưng không phải đại một người bán bánh bao nào cũng làm ăn tốt như vậy.

Ông khuyên cũng khuyên rồi nhưng vợ không nghe, làm sao cũng không đụng tường nam không quay đầu lại thì ông cũng chịu luôn á.

Cứ để vợ thử đi, đến lúc đó làm một đống bánh bao lớn, buổi tối không bán được thì sẽ nhớ lâu. ...

Lúc này Trương Minh Viễn cũng đã thêm phương thức liên hệ với đối tượng hẹn hò.

Sau khi hỏi thăm thấy bạn nữ không có ý tưởng gì cho ngày mai.

Giây đầu tiên anh nghĩ tới Lâm Chu mà ba anh nói buổi sáng sẽ bán cháo trên đỉnh núi Tân Hoàng.

Vì để không ảnh hưởng tới công việc ban ngày của anh.

Địa điểm hẹn hò sẽ là núi Tân Hoàng, bọn họ cùng nhau leo núi lên đến đỉnh núi thì ăn cháo xong thì xuống núi, vẫn không ảnh hưởng anh đi làm.

Chuyện tốt biết bao!

Vì thế anh hẹn bạn nữ sáu giờ sáng gặp nhau ở núi Tân Hoàng, cùng nhau leo núi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play